Mọi người ngồi vào bàn, Khả Di làm lại câu mời ăn cơm người lớn mà hàng ngày hay nói:
- Con mời ông bà nội, ba mẹ… - cô bé chợt ngừng lại lay lay tay ông nội ngồi bên cạnh mình
- À, ta quên, Khương Duy và Khả Di đây là gia đình nhà bác Khánh Lâm mới từ Anh về, đây là bác Lâm, cô Lam và Khánh Nam bằng tuổi anh con đấy – ông giảng giải
- Dạ , để con mời lại ạ - Khả Di nói khiến ọi người đều cười trước sự đáng yêu đó
- Con mời ông bà nội, ba mẹ, bác Lâm, cô Lam, anh Khánh Nam, anh Khương Duy ăn cơm – cô bé cười tươi mời mọi người
“nhóc này dễ thương thật” – Khánh Nam vừa nghĩ vừa nhìn Khả Di đang ăn cơm
Sau khi ăn cơm xong, bà Dung, bà Lam lo dọn dẹp phòng bếp, ông bà nội ở phòng khách nói chuyện với ông Quân, ông Lâm
- Không biết hắn ta có biết con về nước rồi không? – ông Lâm nói
- Haiz… chắc chắn nó biết, chỉ đang rình mò quanh đây thôi – ông nội thở dài nói
- Tại sao nó có thể hiểu lầm như thế được cơ chứ, tôi thấy thất vọng quá – bà nội mặt cũng buồn rười rượi
- Hắn ta sẽ làm hại đến gia đình chúng ta nhưng con cũng không để chuyện đó xảy ra đâu, Lâm này mày ở đây vài ngày rồi về Anh đi, tao không muốn mày bị liên lụy đâu – ông Quân nói
- Không, tao trốn tránh 8 năm nay rồi không thể trốn tránh mãi được, vả lại tao cũng làm nên hiểu lầm trong chuyện này, tao sẽ không để mày đấu với hắn một mình đâu? – ông Lâm cương quyết
- Anh em tốt – ông Quân vỗ vai ông Lâm cười
Còn 3 đứa nhóc tranh thủ ra ngoài sân hóng mát tiện thể làm quen
- Bạn là Khánh Nam phải không? mình là Khương Duy, còn đây là em gái mình Khả Di - Khương Duy giới thiệu
- Ừ , chào bạn – Khánh Nam nhận cái bắt tay từ Khương Duy
- Anh Nam ơi thế ở Anh đẹp không, có búp bê không, có đồ ăn ngon không? – Khả Di hỏi mà mắt thì long lanh khi nói tới búp bê và đồ ăn =_=
- Có nhiều lắm – Khánh Nam phì cười trước hành động trẻ con của cô bé
- Con bé này suốt ngày búp bê - Khương Duy trách
- Có sao đâu anh ghen à? Lêu…lêu xấu chưa kìa lớn còn đi ghen với búp bê - Khả Di vừa chạy đi vừa trêu tức Khương Duy
- Anh mà bắt được, tính sổ vụ vừa nãy luôn nhá - Khương Duy đuổi theo nói
Khánh Nam ngồi lên một chiếc xích đu nhìn 2 anh em nô đùa với nhau mà mỉm cười… Đuổi nhau hoài mệt lử 2 anh em bắt tay nhau làm hều rồi nằm phịch xuống đám cỏ non xanh mướt, thấy Khánh Nam ngồi trên xích đu cách khá xa, Khương Duy gọi to :
- Khánh Nam ra đây nằm nè mát lắm
Vội chạy ra chỗ hai anh em đang nằm, Khánh Nam cũng nằm xuống, Khả Di lại tiếp tục câu chuyên khi nãy:
- Anh Nam ơi ở bên nước ngoài chắc anh nhiều bạn lắm đúng không?
- Không, anh không có bạn – Nam trả lời không cảm xúc
- Sao vậy ạ ? - Khả Di tiếp lời, Khương Duy cũng thắc mắc quay sang nhìn Khánh Nam chờ câu trả lời
- Vì bọn họ chả ai tốt cả, chỉ giả vờ chơi để lợi dụng thôi, thật dối trá! – Khánh Nam trả lời có chút tức giận trong đó
Sau câu trả lời đó của Khánh Nam, cả 3 đều im lặng không ai nói với ai lời nào, chỉ có vài chú chim trò chuyện cùng nhau lâu lâu lại hót vang chào ánh chiều tà…Bỗng Khả Di đang nằm trên cỏ đứng hẳn dậy, mặt nhìn hình sự:
- Vậy thì anh Nam làm bạn của 2 bọn em nhé!
- …- Khánh Nam trầm ngâm
- Nhé nhé ! - Khả Di vội ngồi xuống lay lay người Khánh Nam
Nhìn ánh mắt Khả Di lúc này mà Khánh Nam cảm thấy tin tưởng
- Ừ , làm bạn tốt – Khánh Nam nở nụ cười mỉm dưới ánh chiều tà
- Hi, có bạn mới rồi - Khả Di vừa làm mặt hình sự vậy mà giờ đã cười rồi ( đúng là con nít lúc nắng lúc mưa =_=)
- Vậy thề trước …trời buổi chiều nhá _ - Khương Duy nãy giờ im lặng lên tiếng
- Đừng thề không hay đâu, móc tay đi! - Khả Di phản đối
- Trò con nít – Khương Duy và Khánh Nam đồng thanh
Khả Di thấy 2 người đều phản đối thì dùng tuyệt chiêu: ánh mắt cún con nhìn đáng thương vô (số) tội, 2 thằng con trai thấy thương nam nhi thì phải nhường con gái ( giời ạ đã làm đàn ông đâu mà bày đặt quân với chả tử =_= )
- Thôi được rồi, móc tay – đồng thanh tập 2
- Hi hi - Khả Di cười tươi vì đã lật ngược tình thế
- Nào móc tay trở thành bạn tốt của nhau – Cả 3 đồng thanh
Dưới ánh chiều tà, 3 cô cậu nhóc móc tay trở thành bạn tốt có trời, đất chứng giám…nhưng không biết 1 người khác đứng ở ngoài cổng đã chứng kiến cảnh này, “ bạn tốt sao” – người đó nhếch mép, cười gian tà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...