Ben Ben hôm nay tâm trạng đặc biệt không vui, nguyên nhân đều là vì đại Cam Cam không thích ba ba, lại thêm việc Ngô Thế Huân tăng ca chưa trở về cùng nhóc.
Buổi chiều thầy giáo bắt đầu điểm danh, đem một đám trẻ con đang chơi đùa khắp nơi gọi vào một chỗ, hỏi mỗi bé trong lòng thích nhân vật cổ tích nào. Đến phiên Ben Ben đi lên, thầy giáo giương mắt chứng kiến vẻ mặt Ben Ben nghiêm túc, lông mày cũng nhăn tít lại.
“Ngô Phàm, làm sao vậy? Không vui sao?” Thầy giáo hỏi.
Ben Ben lắc đầu, phồng má lên nhìn thầy giáo, bộ dáng đáng yêu vô cùng.
Thầy giáo ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi Ben Ben: “Lần trước các bạn diễn kịch con cũng không có tham gia, lần này hãy thử nghĩ kỹ xem muốn đóng vai gì nào?”
Ben Ben suy nghĩ một chút nói: “Con muốn làm dũng sĩ!”
Thầy nhẹ gật đầu, cầm bút ghi lại vào quyển sổ trên bàn, quay qua hỏi tiếp Ben Ben: “Nhưng nếu như cũng có rất nhiều bạn khác cũng muốn đóng vai đó, mà vai này lại không có nhiều như vậy, con nguyện ý diễn vai khác không? Ví dụ như yêu quái, thủy quái gì đó?”
Ben Ben nghe thầy giáo nói xong rất nhanh lắc đầu, nhóc cũng đã nghĩ kĩ, lần diễn này chắc chắn ba mẹ của mấy nhóc trong lớp sẽ tới xem, đến lúc đó cả ba ba và đại Cam Cam cũng sẽ muốn đến! Nhóc mới không thèm diễn cái gì thủy quái cái gì yêu quái, nhóc muốn làm dũng sĩ! Ben Ben không muốn từ đầu là kẻ mạnh, nhưng cuối cùng lại bị đánh bại rồi phải nằm té trên mặt đất!
Thầy giáo nhìn Ben Ben lắc đầu cảm thấy có chút kinh ngạc, dù còn nhỏ nhưng hầu như những đứa nhỏ trong lớp cũng đã thấu hiểu đạo lí, rất nhiều đứa trẻ nghe nói vai diễn có hạn thì đều đồng ý đóng một vai nào đó khác, chỉ có số ít đứa nhỏ tỏ rõ thái độ không thể chấp nhận, một trong số đó là Ben Ben.
Ngô Thế Huân lúc chiều có gọi cho Lộc Hàm một cuộc điện thoại, Lộc Hàm lúc ấy đang kiểm tra số bản thảo Kim Tuấn Miên đưa, mà cửa phòng cũng không đóng, Kim Tuấn Miên đang đứng ở bàn công tác đối diện mà tiến vào đầu tóc đều có điểm lộn xộn nhếch nhác vì bị Biện Bạch Hiền chọc phá cả ngày.
Lộc Hàm buông bản thảo ngước lên nhìn Kim Tuấn Miên, một bên nhận điện thoại một bên chỉ chỉ ra ngoài cửa.
Kim Tuấn Miên đi tới cửa đóng cửa lại, lại quay người chuẩn bị đi tới đối diện Lộc Hàm thì lại thấy Lộc Hàm đang nhíu mày nhìn mình, sau cũng lạnh lùng nói một câu: “Đi ra ngoài!!”
Kim Tuấn Miên: “…”
Mấy cái tư liệu bản thảo làm một lần lại một lần, không được thông qua bao nhiêu lần rồi, nhiều lần đều bị Biện Bạch Hiền ném vào máy hủy, thật vất vả Biện đại gia gật đầu nói nếu không sai chủ biên sẽ không dùng lời đó mà đuổi ra đâu?!
Kim Tuấn Miên gần đây tự nhận tâm mình vốn sắt thép mà mấy hôm nay liên tục bị như vậy cũng muốn vỡ tan tành rồi.
Kim Tuấn Miên vẫn là thành thành thật thật đi ra ngoài thuận tiện khép cửa phòng làm việc.
“Alo?” Lộc Hàm nhìn cửa đã hoàn toàn khép lại.
“Tôi hôm nay cũng không về.” Ngô Thế Huân nói thẳng.
“Có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
“Cũng vẫn là chuyện hôm trước tôi nói với em, cổ phần bên Cửu Long có vấn đề, ngày hôm qua thị trường chứng khoán vừa lên sàn, Cửu Long bên kia giá cổ phiếu rớt xuống rất mạnh, thiếu chút nữa hủyluôn phiên giao dịch, hôm nay lại bắt đầu có một “ông lớn” không ngừng mua lại cổ phần. vật liệu xây dựng của EXO tại hải quan bị khấu trừ rồi, bên hải quan bảo là không khớp số thuế, qua cửa Hải quan phải dừng để kiểm tra phần hàng vật liệu xây dựng, có một thùng hàng ở bên trong đến một nửa là không có trong danh sách báo cáo, thậm chí còn có một bộ phận vật liệu còn không đúng quy định.”
“Bên kia đã bắt đầu rồi sao?”
“Ừm, có lẽ là vậy.” Ngô Thế Huân thanh âm nghe rất tỉnh táo, nhưng Lộc Hàm lại là nghe ra trong đó có vài phần mỏi mệt: “Hoàng Tử Thao cũng không có tin tức, buổi sáng hôm nay tôi có đọc qua báo một chút, hoặc là có nhiều thứ cần khai thác từ Hoàng Tử Thao, hoặc là cố ý làm vậy muốn dùng dư luận mà chậm rãi giết chết tôi.”
Lộc Hàm ngồi trên sô pha, lông mày nhíu lại, cậu cảm thấy vấn đề này đã không còn đơn giản rồi: “Vì cái gì?”
Bởi vì vốn dĩ tôi có rất nhiều quy tắc, ban giám đốc của EXO đều là một đám lão già ngoan cố, cùng ông nội của tôi có tư tưởng lại vô cùng giống nhau, ngay từ đầu có vấn đề gì bọn họ đều là mở một mắt nhắm một mắt, hiện tại mỗi ngày thị trường đều thay đổi, đoán chừng bọn họ huyết áp cũng cao hơn rồi. EXO chiếm tỉ lệ thị trường vô cùng lớn, vị thế trong nước cũng không thể xem thường. Cho nên EXO không thể xảy ra vấn đề, nếu còn có vấn đề, dù ban giám đốc có quyết định khác nhưng tôi cũng nhất định thay đổi hết những nhân viên đó, xử lí toàn bộ những người có liên quan.”
Lộc Hàm không ý kiến gì, với những chuyện này thì Ngô Thế Huân chính là người biết rõ ràng nhất.
“Ben Ben thật sự không sao chứ?” Lộc Hàm cân nhắc mọi chuyên sau đó nhịn không được lại muốn xác nhận một lần.
“Không có vấn đề, đắc tội là tôi thôi, còn người nhà tôi bọn chúng không dám làm gì đâu.” Dừng một chút: “Ở nhà trẻ thầy giáo vừa mới gọi điện thoại tới, nói hai ngày nữa sẽ có một vở nhạc kịch, nhà trẻ có mời phụ huynh tới xem, em sẽ đi chứ.”
Ben Ben ngày hôm qua vì chuyện của ba ba mà suýt nữa đã khóc, bây giờ Ngô Thế Huân lại muốn mình thay mặt đi dự…, lập tức trả lời: “Anh không đi sao?”
“…” Ngô Thế Huân tại đầu bên kia điện thoại đã trầm mặc khoảng chừng vài giây, Lộc Hàm nói như vậy nghe như đặc biệt kỳ vọng Ngô Thế Huân sẽ cùng mình đến.
“Em đi đi, nếu có thể tôi sẽ tranh thủ tới.”
“Ừ.”
Hai người cũng không nói gì thêm nhanh chóng cúp điện thoại.
Kim Tuấn Miên nằm dài ra bàn làm việc của mình, cằm rớt xuống bàn, tay co quắp lại mệt mỏi, hắn bị trách mắng cả một ngày, không biết làm sao cho đại vương vừa ý.
Biện Bạch Hiền nhíu mày nhìn Kim Tuấn Miên, nghĩ thầm cái bộ dạng này là khờ thật hay là giả ngốc đây?
Biện Bạch Hiền đi qua đem tờ giấy A4 cuộn lại đập đập vai của hắn, nói: “Chủ biên bảo anh tới kìa!”
Kim Tuấn Miên “Vụt” thoáng một phát đứng lên, lập tức bước nhanh gõ cửa đi vào phòng Lộc Hàm.
Lộc Hàm đem bản thảo của hắn xem xong, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã biết chưa?”
Kim Tuấn Miên yên lặng gật đầu: “Đã biết, em sẽ đi sửa ngay.”
“Được rồi, đi mau lên.” Lộc Hàm đem bản thảo đưa cho Kim Tuấn Miên, Kim Tuấn Miên nhanh chóng nhận lấy, lại thấy Lộc Hàm tắt máy tính, dọn dẹp đồ đạc.
“Anh tan tầm rồi hả?” Kim Tuấn Miên nghi hoặc hỏi.
Lộc Hàm liếc hắn một cái, cảm thấy hiện tại Kim Tuấn Miên rất kỳ quái, vô luận là nói chuyện hay là làm việc ánh mắt đều đặc biệt kỳ quái. Lộc Hàm nhớ Kim Tuấn Miên trước kia không phải thuộc dạng học sinh ngỗ nghịch, nghỉ hè còn chưa bắt đầu đã giúp bố cắt tỉa vườn nhà, cỏ khô đều được chính tay hắn gom đi đốt tỏa mùi thơm thơm.
“Có việc gì sao?” Lộc Hàm trực tiếp hỏi hắn.
“Không, không… chỉ là lâu rồi không gặp anh thôi, anh có thời gian không? Em mời anh ăn cơm.” Kim Tuấn Miên dùng ánh mắt chờ mong nhìn nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tôi có việc, lần sau đi.” Nói xong liền từ phía sau bàn làm việc đi tới, thuận tay tắt máy điều hòa.
“Lần sau được không?” Kim Tuấn Miên đi theo ở phía sau hỏi.
Lộc Hàm đi tới cửa tắt đèn, đẩy cửa trước ra trước khi về thì nói: “Được, hai ngày nữa đi.” Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, tiện qua chào Kim Mân Thạc một cái rồi đi.
Hôm nay là ngày thực tập đầu tiên của Kim Tuấn Miên, ngày hôm nay trôi qua quả thực cùng chính mình tưởng tượng ngày đêm quá khác biệt, bị một đống tài liệu quay cho sứt đầu mẻ trán, bị Lộc Hàm nhìn với ánh mắt cùng đồng nghiệp không hề khác gì nhau! Trước kia cứ nghĩ mình là ở tòa soạn với Lộc Hàm sẽ thực vui vẻ, ai ngờ ngày hôm lại để cho Kim Tuấn Miên muốn phát điên.
Kim Tuấn Miên ngồi trở lại phòng mình, có chút cảm giác thật thất bại, lý tưởng cùng sự thật quả nhiên khác nhau quá nhiều.
Độ Khánh Tú đã đỗ xe dưới lầu tòa soạn chờ Lộc Hàm, hai người cùng nhau đi nhà trẻ đón con, nói tới Diệp An Ninh buổi sáng hôm nay lại đi viết tiếp một bài báo, Độ Khánh Tú hoàn toàn không tức giận ngược lại trào phúng vui vẻ.
“A ha lại có trò nữa à, cậu cứ chờ nhé, chờ xem nó sẽ thành cái dạng gì!”
“Cô ta thật là em họ của Kim Chung Nhân à?” Lộc Hàm hỏi.
“Em họ? Đừng có nói giỡn! Gia đình Kim Chung Nhân sẽ không bao giờ chấp nhận có hạng em gái đi kéo anh họ mình xuống vũng bùn đâu! Em họ nhà Kim Chung Nhân mỗi người đều là du học nước ngoài rồi thành đạt! Con Diệp An Ninh kia mà tính vào được sao? Không phải có hiềm khích với cô ta mà nói như vậy, thực chất thì con người đó luôn khiến cho mọi người chán ghét! Cô ta lúc còn làm thực tập, còn dám đem chuyện của Kim Chung Nhân ra làm thành bản thảo chuẩn bị in, bên tòa soạn không dám in nên từ chối, cô ta liền đem tin tức bán đi!! Còn có tư liệu ảnh chụp cũng bán hết với giá rất cao! Về sau khi mọi chuyện bại lộ, cô ta lại không thừa nhận! Cô ta nói chính là bên biên tập làm, cô ta không biết gì hết, trách nhiệm toàn bộ chối bay chối biến đổ lên đầu người khác!”
Độ Khánh Tú lái xe bên cạnh tiếp tục nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người quan hệ cũng là anh em họ. Mẹ của Kim Chung Nhân cùng ba của Diệp An Ninh là cái gì anh em họ hàng gì đó, Diệp An Ninh gia cảnh không tốt lắm, ba của cô ta tại công ty của nhà Kim Chung Nhân làm bảo vệ, tuy không có đi học, nhưng con người cũng không tệ lắm, cô ta lúc đó nhỏ hơn Kim Chung Nhân vài tuổi. Trước kia mẹ của Kim Chung Nhân cảm thấy Diệp An Ninh lớn lên cũng coi như vừa mắt trình độ cũng được, nên giới thiệu một cho một người cũng có chức có quyền, hai người nghe đâu quen nhau có nửa năm thì chia tay, người kia đánh giá Diệp An Ninh ngay từ lần gặp đầu rất được, nhưng về sau càng ngày càng lộ rõ ham mê vật chất, muốn cái này muốn cái kia, tính tình lại cố chấp khó chịu, bạn trai đi dự tiệc hội họp, cô ta trực tiếp gọi điện đến đòi xác nhận mới tin.”
Lộc Hàm nghe xong đánh giá Diệp An Ninh quả là một người ích kỷ, có điều kiện tốt như vậy mà không biết nắm bắt, trước ham muốn về vật chất cô ta cũng vĩnh viễn không thỏa mãn được bản thân mình, đối với tiền và địa vị thì càng ham muốn nhiều hơn.
Độ Khánh Tú lại kể một vài chuyện nữa cho Lộc Hàm nghe, chỉ như vậy cũng đủ hiểu con người Diệp An Ninh đã làm cho biết bao người phải thân bại danh liệt.
Cuối cùng khi đến nhà trẻ Độ Khánh Tú lại nói: “Bất quá tớ nghe Kim Chung Nhân nói, lần này Diệp An Ninh đã tìm được chỗ dựa không tầm thường, nghe nói cũng có thế lực lắm, khu biệt thự ở Đông Sơn đã sớm bán sạch rồi, mà người đàn ông kia lại trực tiếp tặng cho Diệp An Ninh một căn trong số đó.”
Hai người đến nhà trẻ đón con, Độ Khánh Tú lái xe, Ben Ben cùng A Xán ngồi ở phía sau, hai đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ thảo luận về vở kịch rất nhiệt tình, Lộc Hàm ngồi ở một bên chen vào, tựa như nhìn hai đứa thảo luận.
Độ Khánh Tú cùng A Xán sau khi rời khỏi, Lộc Hàm nắm Ben Ben đi vào thang máy lên lầu.
Ben Ben nắm tay Lộc Hàm, đứng trong thang máy nhẫn nhịn rất lâu, mới ngẩng cổ lên buồn bực hỏi: “Ba ba hôm nay có trở về không?”
Ben Ben hai con ngươi ngập nước, cẩn thận từng li từng tí mang theo chờ mong, Lộc Hàm sờ lên đầu con ngồi xổm xuống, ôm Ben Ben nói: “Ba ba hôm nay vẫn là bề bộn nhiều việc lắm.”
Ben Ben cắn môi, không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm mang Ben Ben vào nhà, Ben Ben vẫn không thay đổi giày liền trực tiếp lướt qua cửa trước chạy vào gian phòng, nhóc thò đâu vào phòng ngủ nhìn nhìn, không có người, lại đẩy cửa nhà vệ sinh, thăm dò cẩn thận từng li từng tí, vẫn không thấy người nào, cuối cùng liền vào phòng bếp cùng nhà kho, cũng không có người nào cả.
Lộc Hàm vừa vào cửa đã biết rõ trong nhà không có ai, nhưng Ben Ben lại hi vọng Ngô Thế Huân có thể đột nhiên xuất hiện, có thể là ở phòng ngủ bước ra, hay từ phòng bếp nấu cơm.
Lộc Hàm đứng tại cửa ra vào nhìn Ben Ben hết phòng này thì tìm sang phòng khác, cuối cùng là nhà bếp và nhà kho.
Lộc Hàm nhìn con trai thất vọng khổ sở rũ cụp mắt xuống, trong nội tâm cảm giác chua xót dâng lên, cậu đi tới, kéo con trai ôm vào trong ngực, áp đầu con vào người tránh cho nhóc nhìn thấy toàn bộ gian phòng.
Lộc Hàm vừa muốn siết chắt con trai hơn, bỗng chốc cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người đứng tại cửa ra bước vào, gương mặt thoáng kinh ngạc nhìn hai cha con đang ôm nhau.
“Làm sao vậy?” Ngô Thế Huân đi vào thả hai túi nhựa trên tay xuống, nhìn Ben Ben lại nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm cùng Ben Ben đều sửng sốt, hai cha con đều giật mình mà nhìn chăm chăm Ngô Thế Huân, thật giống như hoàn toàn thật không ngờ Ngô Thế Huân sẽ xuất hiện ở chỗ này vậy.
Ben Ben phản ứng so với Lộc Hàm nhanh hơn: “Ba ba!!” Bàn tay nhỏ bé hướng Ngô Thế Huân vươn ra muốn ôm hắn một cái.
Ngô Thế Huân đi tới chỗ Lộc đem Ben Ben ôm nhóc vào trong ngực, Ben Ben mặt chôn ở hõm vai Ngô Thế Huân, khuôn mặt nhỏ nhắn tại âu phục của Ngô Thế Huân cọ cọ, mước mắt chậm rãi rơi ra, “Ba ba sao bây giờ mới về!? Sao bây giờ mới trở về!? Ba ba ghét con sao?! Rất ghét sao?!”
Ngô Thế Huân ôm Ben Ben vỗ vỗ lưng con không nói gì, chỉ ôm con càng chặt hơn. Ánh mắt Ngô Thế Huân hướng tới Lộc Hàm, Lộc Hàm thoáng có ánh đỏ trong mắt, nhưng thoáng cái đã trở lại bình thường, tựa hồ như là Ngô Thế Huân nhìn lầm vậy.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân liếc nhau, yên lặng nhìn Ben Ben.
Ben Ben vẫn khóc, mặt vẫn không ngừng cọ cọ Ngô thế Huân.
Ngô Thế Huân ôm con đi vào trong phòng khách, Lộc Hàm đóng cửa lại rồi cầm lên cái túi nhựa, cúi đầu nhìn vào bên trong đều là làm đồ ăn tối.
Ben Ben ôm Ngô Thế Huân rất lâu thì cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm, mình vốn không thói quen cùng ba ba làm nũng hay nói gì gì đó, cơ mà thực tế vừa rồi mới khóc đây này.
Ngô Thế Huân đương nhiên biết rõ trong lòng Ben Ben nghĩ cái gì, hai cha con trước kia chưa bao giờ như vậy, Ben Ben cho tới bây giờ đều không hề nói ra tâm sự huống hồ lại khóc như thế này, còn có cọ mặt liên tục trong lòng ba ba không buông.
Ngô Thế Huân đem Ben Ben ôm tới ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhìn Ben Ben nói: “Nhà trẻ sẽ diễn nhạc kịch đúng không? Con nói với thầy giáo đóng vai gì rồi?”
Ben Ben hít hít cái mũi nhỏ: “Dũng sĩ! Dũng sĩ đánh quái thú!” Dừng một chút: “Lần diễn này là phụ huynh được mời tới đó, ba ba sẽ đi chứ?”
Ngô Thế Huân véo véo mũi Ben Ben: “Đi!”
Ben Ben trong nội tâm như reo vui, lại quay đầu nhìn Lộc Hàm: “Ba có đi không?”
Lộc Hàm nhìn Ben Ben vừa mới khóc xong đã vui vẻ trở lại, cười nhạt: “Đi.”
Ben Ben ngồi ở trên ghế salon đong đưa hai cái chân nhỏ cười vui vẻ, nhóc quay đầu nhìn nhìn ba ba, lại quay người nhìn nhìn đại Cam Cam, lại nhìn ba ba, lại nhìn đại Cam Cam.
Ngô Thế Huân nhìn Ben Ben, Lộc Hàm cũng nhìn Ben Ben, hai người lớn nhất thời lại trở thành nhìn nhau, trong mắt nhau đều không hiểu nổi ý tứ của đối phương.
Ba người cùng một chỗ ăn cơm xong xuôi, Ngô Thế Huân dọn bàn, Lộc Hàm cho Ben Ben tắm rửa xong mặc đồ ngủ, ôm con đi vào phòng, Ben Ben nằm xuống liền ngủ mất rồi, còn mơ mơ màng màng nói một câu: “Ba ba… đại Cam Cam…”
Lộc Hàm đắp kín mền cho con, vặn đèn ngủ cho bớt sáng, đóng cửa đi ra ngoài.
Ngô Thế Huân dọn xong đang đứng tại sân thượng hút thuốc, trên bàn cơm còn có vừa được đặt một đĩa trái cây.
Lộc Hàm đi đến sân thượng, Ngô Thế Huân đang hút thuốc nhìn thấy Lộc Hàm tới, lập tức dập thuốc lá.
“Còn phải tăng ca sao?” Lộc Hàm hỏi.
“Không, không cần nữa.” Bầu trời ban đêm tựa như một mảnh mực màu xanh, Ngô Thế Huân hé mắt hướng phương xa phía chân trời nhìn chăm chăm.
Cái gì gọi là không cần?
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Không có vấn đề gì lớn, hai ngày nay phiền toái thế là đủ rồi.” Ngô Thế Huân đột nhiên khách khí nói một câu.
Lộc Hàm: “Thật là không còn gì phiền toái nữa sao?”
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm vai sóng vai đứng cùng nhau trên ban công, sân thượng cửa sổ chưa đóng lại, ban đêm mát gió lạnh thổi qua, phà lên mặt cả hai người.
Ai cũng đều không nói gì, tựa hồ cũng không có gì để nói, Ngô Thế Huân cầm thuốc lá đưa lên miệng, cúi đầu tìm bật lửa trong túi, Lộc Hàm vẫn nhìn ra ngoài phát hiện cách đó không xa có một tiệm bán trái cây vẫn còn mở cửa.
“Ba ba, đại Cam Cam…” Ben Ben văn đột nhiên xuất hiện phía sau họ, nhóc con mặc bộ đồ ngủ màu xanh bộ dạng vẫn còn mơ màng ngủ.
Ben Ben đi tới, kéo kéo góc áo Lộc Hàm: “Ba ngủ với con.” Lại quay đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba hôm nay không được đi nữa, ba ba cũng ngủ với con!”
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đồng thời sững sờ nhìn nhau.
Tối hôm đó Ben Ben cảm thấy rất hạnh phúc, bong bóng phấn hồng không biết từ đâu bay ra rất nhiều, nhóc ngủ ở chính giữa giường, ba ba ngủ ở bên phải, đại Cam Cam ngủ ở bên trái, trong phòng tràn ngập mùi cam thơm khỏi nói.
Nhóc con hôm nay phát hiện ba ba trên người cũng có mùi cam rồi!
Hai quả cam lớn cùng ôm quả cam nhỏ, tất cả đều là người một nhà!
Những ngày tiếp theo, cuộc sống gần như không hề có xáo trộn gì nữa, mọi người trở về với quỹ đạo cũ của cuộc sống hằng ngày.
Ben Ben cùng A Xán đều được thầy giáo chọn đóng vai dũng sĩ, bắt đầu mỗi ngày sau khi tan học sắp xếp cho một tiếng đồng hồ ở lại tập kịch Ngô Thế Huân vẫn còn cả đống chuyện cần xửa lý nhưng vẫn đều đặn về nhà ăn cơm Lộc Hàm làm việc ở tòa soạn xong thì cùng Độ Khánh Tú đón con tan học, thuận tiện thì giúp làm một chút cho trang forum của Độ Khánh Tú Kim Tuấn Miên mỗi ngày đều chí khí ngút trời mà đến tòa soạn những cứ đến tan tầm là vẻ mặt lại như mới bị mất tiền, nhưng tới ngày hôm sau lại tràn đầy năng lượng như cũ Biện Bạch Hiền tại tòa soạn kết thức thời gian thực tập chính thức được nhận vào làm.
Cũng nên nói một chút về người bên ngoài, Diệp An Ninh mỗi ngày đều đưa tin về Ngô Thế Huân lên trang đầu, liên tiếp một tuần: càng ngày tin tức đăng lên càng nhàm chán, công chúng cũng bắt đầu không còn để ý tới.
Lộc Hàm nhìn gần đây mấy kỳ Diệp An Ninh đăng tin tức càng ngày càng nhạt, một chút cũng chẳng có giá trị nào, tin chỉ đáng đem quăng thùng rác.
Diệp An Ninh hoàn toàn không có một chút chuyên nghiệp nào làm báo tin tức, cô ta như vậy chỉ thích hợp giật tít rồi thôi.
Nhưng mà công ty của Ngô Thế Huân cũng vì bài báo của Diệp An Ninh gần đây mà bị ảnh hưởng, không những thế còn có thể nói là càng ngày càng không xong, cổ phiếu hai ngày nay giảm nghiêm trọng, chuyện với bên hải quan tuy đã giải quyết xong, nhưng mà cũng do chậm trễ mà thị trường nước ngoài cũng ảnh hưởng không nhỏ, công ty bên đó cuối cùng quyết định hủy luôn hợp đồng ba năm.
Về chuyện tình cảm của Ngô Thế Huân mọi người bên ngoài không mấy để ý, không có nghĩa là ban giám đốc cũng vậy. Ngô Thế Huân liên tiếp ba ngày mỗi ngày đều có chuyện hiểu lầm ở hội nghị, cả đổng nhân viên và thư kí cũng nhìn hắn bằng ánh mắt e dè.
Năm nay lại đúng là năm kiểm toán của cục thuế, công ty của Ngô Thế Huân lại bị nghi ngờ trốn thuế.
Những chuyện này Lộc Hàm cùng Ben Ben đều không biết, Ngô Thế Huân một mình gánh chịu hết tất cả trách nhiệm trên vai.
Tháng năm họp ban giám đốc bỗng đưa ra một quyết định lớn, Ngô Thế Huân chủ tịch tạm bị các giám đốc khác triệt hồi. Tin này đối với EXO mà nói rung chuyển toàn bộ các phòng ban, ban giám đốc triệt bỏ Ngô Thế Huân, lại không có chỉ định được ai có thể thay thế được, trong lúc ấy tầng giữa các nhân viên bắt đầu thảo luận nhao nhao, có người nói vị trí đó của Ngô Thế Huân không thể thay thế được, cũng có người nói vua cũng phải đến ngày mất ngôi, ban giám quyết định cùng nhau như vậy là hợp tình.
Với Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mỗi ngày đi làm rồi về ăn cơm, công chuyện của công ty tựa hồ cũng không có cái vấn đề gì lớn, nhưng mà đằng sau mọi sự tình bình thường, luôn luôn là tấm bình phong che giấu nhiều chuyện khủng khiếp.
Ngày hôm sau, trên báo đăng lên tin ” Tập đoàn EXO Quốc tế, ban giám đốc chính thức triệt hồi Ngô Thế Huân”, với lý do Ngô Thế Huân trốn thuế và tham nhũng hải quan mấy năm… Lập tức Ngô Thế Huân lại bắt đầu bị đưa ra bàn tán, đồng thời ban giám đốc dự định sẽ cử một người khác thay thế Ngô Thế Huân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...