Rose: “Tôi không nói nhiều nữa, lúc đó tôi nhìn thấy cậu ấy mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, bàn tay đặt trên bụng bỗng nhiên cứng nhắc bất thường. Bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng”
Rose đã làm nghề này nhiều năm, cũng có kinh nghiệm ít nhiều, nhưng với Lộc Hàm, cô cũng thật đau đầu mà nghĩ cách.
Lộc Hàm từ sau hôm đó không phản kháng, cũng không còn bỏ trốn nhưng lại không để ý gì tới Rose, mỗi ngày ăn ngủ rồi làm hỏng điều khiển TV, mỗi sáng sớm còn đi sân thượng phơi chút nắng trời.
Lộc Hàm mặc dù vẫn là biểu hiện không quan tâm, nhưng Rose lại cảm thấy chính vì quan tâm đứa bé mà mỗi ngày Lộc Hàm đều đi phơi nắng. Vì vậy Rose bắt đầu đi mua một vài thứ cần dùng cho trẻ con, còn có tã lót, bình sữa, đồ chơi, thậm chí quần áo cũng mua luôn về… Có đôi khi Lộc Hàm ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, Rose nhìn thấy mỗi khi trên màn hình là chương trình thiếu nhi, cậu sẽ ngừng lại xem một chút.
Nhưng Lộc Hàm vẫn là không để ý gì đến cuộc sống xung quanh, mỗi ngày trôi qua tựa hồ cũng chỉ là đang chờ đợi một điều gì đó sắp tới.
Lộc Hàm bụng càng lúc càng lớn, thai động cũng ngày càng rõ ràng, nhưng bộ dạng của cậu vẫn cứ y như cũ, bụng lớn đi lại rất hạn chế, Lộc Hàm gần như không ra khỏi phòng, chỉ là mỗi ngày vẫn không quên đi phơi nắng buổi sáng.
Ngày sinh cũng được tính toán kĩ càng, Lộc Hàm được đẩy vào phòng sinh, Rose chạy theo đằng sau đột nhiên thấy có gì đó không thật.
Rose đã ở cùng Lộc Hàm mấy tháng trời, tuy Lộc Hàm căn bản không thèm nhìn Rose, nhưng Rose một mực tại yên lặng quan sát đến cậu. Rose phải thừa nhận Lộc Hàm là một người khác lạ, một nam nhân mà lại đáp ứng sinh hài tử, mang trong người một tính mạng khác nhưng Lộc Hàm lại như theo lời Rose, không làm tổn thương đến nó nữa
Rose ngồi ở hành lang chờ đỡi…, kỳ thật chuyện này đã quá quen thuộc với người trong nghề rồi, nhưng này Rose lại cảm thấy thời gian trôi qua cứ dằng dặc, hơn nữa trong lòng cô lại rất nôn nóng.
Đứa bé khi sinh ra Rose cũng chỉ liếc mắt một cái, Lộc Hàm vẫn còn chưa có được nhìn.
Vừa đúng lúc đó y tá đẩy Lộc Hàm đi ra, Lộc Hàm mắt nhắm chặt không có phản ứng gì, Rose cúi đầu nhìn Lộc Hàm, lắc lắc đầu nói:: “Đem đứa bé đi đi, trên hợp đồng có ghi, cậu ta không có quyền nhìn nó cũng không có quyền giám hộ cùng quyền nuôi dưỡng.”
Cũng không biết vì sao, đột nhiên mi mắt Lộc Hàm lay động, chậm rãi mở ra, gương mặt yếu ớt nhìn về phía đứa nhỏ.
Ngườ đang ôm đứa nhỏ cũng nhìn Lộc Hàm: “Tôi hiểu mà, cậu hi vọng nó cuộc sống sau này sẽ luôn vui vẻ khỏe mạnh đúng không?”
Rose nhìn biểu cảm mơ hồ của Lộc Hàm liền đứng dời vị trí một chút, ý che đi tầm nhìn của Lộc Hàm: “Cậu đừng lo, chắc chắn nó sẽ sống tốt.”
“Thật sự là không cho nhìn sao? Không biết chừng cả đời cũng sẽ không gặp được đấy.” người ôm đứa nhỏ nói vào tai Rose
Rose kiên định lắc đầu: “Không, như vậy là hại cậu ta đấy, nhìn một lần sẽ nhớ một đời, thống khổ cả đời, đi đi, nhanh đi đi.”
Người kia ôm đứa bé đi rồi, Rose quay đầu nhìn Lộc Hàm thì phát hiện mắt cậu đã nhắm lại, gương mặt không có chút huyết sắc nào bờ môi trắng bệch, trên mi mắt còn có nước.
Đứa bé được sinh ra rồi, chuyện sau đó sẽ do người trong tổ chức xử lý hết, Rose thậm chí còn không liên hệ với Lý Hồng Bình, rất nhanh sau, ngoại trừ tiền cọc 150 vạn, còn lại tiền đều làm thành chi phiếu dưới tên Rose.
Lộc Hàm sinh xong, sức khỏe cũng không tốt lắm, nam nhân sinh đều cần uống rất nhiều thuốc ức chế hooc mon, còn có phải ăn nhiều đồ bổ, chính vì vậy chi phí để nam nhân sinh con thuê thường là rất lớn.
Lộc Hàm đã nằm viện được một tháng, trong một tháng này Rose vẫn chăm sóc rất kĩ càng, mỗi ngày đều hầm canh bổ cho Lộc Hàm, ba bữa đều mang đồ ăn đến đúng giờ, cô biết rõ Lộc Hàm không ưa cô, cho nên mỗi lần đều chỉ gửi cơm cho y tá, rất ít khi vào phòng Lộc Hàm.
Rốt cục có một ngày Rose đưa đồ ăn tới, y tá lại bảo Lộc Hàm muốn gặp mặt cô.
Rose sửng sốt một hồi lại nghĩ Lộc Hàm bảo cô vào, chắc chắn là có chuyện muốn nói.
Rose nói đến đây, Lý Hồng Bình đột nhiên chậc chậc hai tiếng, ngắt lời nói: “Làm việc cũng có khi không chuyên nghiệp ha.”
Ngô Thế Huân cùng Rose đồng thời quay đầu nhìn Lý Hồng Bình, hai người biểu lộ hết sức nghiêm túc chăm chú, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn, bốn ánh mắt như băng bắn tới, Lý Hồng Bình bị nhìn thấy nuốt nước bọt một hơi.
Rose cười lạnh nói: “Lý tiên sinh, anh có lẽ chưa học nhiều hiểu rộng để hiểu được vấn đề này đâu!”
Lý Hồng Bình im miệng, nâng lên hai tay, ra hiệu chính mình đầu hàng, các người tiếp tục đi.
Rose tiến vào phòng Lộc Hàm, Lộc Hàm đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cô đến nhẹ gật đầu, nói: “Cô đã đến rồi.”
Rose có chút kích động, giống như bị người ta bỏ qua lâu như vậy, đột nhiên bị chú ý trong lòng không khỏi có chút xao động.
Rose đem đồ ăn lấy ra, đưa tới cho Lộc Hàm, Lộc Hàm nhận lấy, hai người cách nhau một bàn ăn, Rose cứ như vậy nhìn Lộc Hàm từng miếng từng miếng cho vào miệng, trong nội tâm an tâm không ít, cô rất sợ Lộc Hàm sẽ hận chính mình, tuy cô biết cậu hẳn là như vậy, nhưng mà Rose vẫn vui vẻ chịu đựng.
Lộc Hàm ăn xong lau miệng, giơ lên mắt thấy Rose, nói một tiếng cám ơn.
Rose không biết nên nói cái gì, Lộc Hàm như vậy mà nhìn mình thật đúng là hiếm thấy.
Lộc Hàm vẫn tiếp tục im lặng, ăn cơm chiều xong, hai người ngồi cùng nhau trong phòng bệnh nhìn ra cửa sổ, phòng bệnh của Lộc Hàm ở lầu bốn cũng không hẳn là cao, cho nên vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ quan cảnh bệnh viện, dưới sân có một khoảng rất lớn trồng hoa đủ màu.
Rose hướng mắt sang Lộc Hàm, Lộc Hàm vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng nói: “Tiền đã chuyển tới rồi hả?”
Rose gật đầu: “Đến rồi.”
Lộc Hàm quay đầu xem Rose: “Cô đem tiền cho tôi đi.”
Rose: “Ừ.” Dừng một chút, nói với Lộc Hàm thẳng thắn: “Tôi định đưa 300 vạn cho Chu Điền, bất quá bây giờ tôi nghĩ lại một chút, tổng cộng của case này là bảy trăm vạn, tôi lấy 150 vạn thôi, còn lại tất cả đều của cậu.”
Lộc Hàm gật đầu, cũng không quan tâm đến việc cho Chu Điền 300 vạn, nói thẳng: “Tôi biết rồi.”
Theo hợp đồng, Lộc Hàm chỉ nhắc đến một chuyện duy nhất là tiền, các loại điều khoản, thậm chí quyền nuôi con gì gì đó, Lộc Hàm không hề đề cập một lời với Rose.
Sau khi đã xử lý mọi việc, Rose nói đã đem tiền trao cho Lộc Hàm. Còn việc Lộc Hàm sống ra sao sau đó đều không có.
Lúc đó Lộc Hàm lấy ra 10 vạn đưa cho cô hỏi có biết Chu Điền là thiếu nợ ai hay không, Rose vốn nghi hoặc ít nhiều nhưng vẫn đi hỏi cho Lộc Hàm.
Rose đi tra hỏi thì biết, là thiếu nợ bài bạc 300 vạn đơn giản, chỉ là tiền vay nặng nên không trả được.
Lộc Hàm lúc ấy gật đầu biểu thị đã rõ, cũng có phản ứng gì khác.
Nhưng lúc đó Rose mơ hồ cảm thấy Lộc Hàm đại khái biết được chút gì đó.
Lộc Hàm ra viện thì trở về trường học, xin đi học trở lại, khôi phục cuộc sống như bình thường, chỉ có điều chuyện chính mình mất tích một thời gian thì không đề cập tới.
Kim Mân Thạc cùng Kim Chung và Lộc Hàm là bạn tốt, nhưng mà Lộc Hàm cũng không nói cho họ biết, cuối cùng Kim Mân Thạc hỏi dồn dập cả một tuần liền Lộc Hàm mới nói một câu: đợi một thời gian nữa mọi hai người sẽ hiểu thôi.
Lộc Hàm không ở ký túc xá nữa, cậu ở trường học bên ngoài thuê phòng ở, một bên chờ kết quả ở trường học, một bên các loại là đợi chu điền liên hệ.
Quả nhiên không bao lâu chu điền thông qua Rose liên hệ vớicậu, Rose ý tứ đề nghị có muốn hắn ngồi tù vài năm cho tỉnh không, Lộc Hàm nói sẵn có không cần.
@
Rose nói đến đây, đột nhiên thở hắt ra, giống như trong nội tâm đè nặng rất nặng trọng trách, không có biện pháp buông: “Bỏ đi tiền cho tôi là 150 vạn, trong tay cậu ta tổng cộng có năm trăm năm mươi vạn. Cho chu điền 300 vạn, còn nghe nói là về sau cho ông ta luôn hết cả.”
Ngô Thế Huân nhìn Rose, nữ nhân tóc dài, giữa lông mày hiện ra vẻ mệt mỏi, anh rốt cục hỏi: “Lộc Hàm lúc ấy làm cái gì?”
Rose câu môi nở nụ cười thoáng một cái: “Tôi không biết, con người cậu ta rất kín đáo và ẩn nhẫn, ẩn nhẫn được cả một thời gian phải sống thống khổ mà sinh đứa bé ra.”
Trong phòng nhất thời im ắng, ngay cả Lý Hồng Bình cũng ngồi ghế i trầm mặc quơ chén trà, rủ mắt không nói lời nào, bởi vì không nghĩ đến Lộc Hàm cuối cùng lại khổ sở như vậy.
Lộc Hàm vốn có một tuổi thơ đau khổ, từ nhỏ phải sống trong cảnh ba mẹ bất hòa, không có hơi ấm gia đình, khi ba chết rồi mẹ chết hẳn đã đối mặt với khủng hoảng tinh thần.
Học đại học thì bị bạn trai vứt bỏ lại bị lừa gạt mà mang thai thuê. Nếu như là người khác, chỉ sợ chắc hẳn đã phát điên rồi, nhưng mà Lộc Hàm lại không có.
Lộc Hàm điềm đạm lạnh lùng lộ cảm xúc đều đè nén trong lòng, cuối cùng khiến không một ai chú ý đến.
Cũng chính cậu bỏ lại bóng ma tiền bạc đó cho Chu điền khiến hắn ta sau khi tiêu xài tất cả phải sống trong nổi thống khổ giày vò của bại bạc, tiền tài, vay nợ, trốn nợ,..
Rose hít sâu một hơi, trầm mặc mở miệng, tiếp tục nói: “Còn có một việc, cũng là tôi gần đây mới biết được…”
Lộc Hàm nói đến đây, nét mặt Hoàng Tử Thao cũng đã trắng rồi.
Chu điền bức bách Lộc Hàm mang thai thuê, Hoàng Tử Thao một mực trong lòng còn có áy náy cảm thấy Lộc Hàm đáng thương đáng tiếc, lại không nghĩ rằng Lộc Hàm cuối cùng lại làm cho Chu Điền thảm như vậy!!? —— cậu vứt lại 500 vạn để cho chu điền nửa đời sống trong đánh bạc trốn nợ thậm chí trong hối hận?
Hoàng Tử Thao giật mình nhìn lên trước mặt Lộc Hàm, Lộc Hàm nói những điều này khuôn mặt vẫn thản nhiên như cũ, vẫn là người yêu lúc trước cùng Hoàng Tử Thao sống vui vẻ hoàn toàn không có bất kỳ khác biệt. Nhưng mà Hoàng Tử Thao phía sau lưng sinh ra mồ hôi lạnh, Lộc Hàm nói như vậy giống như đang đánh đòn cảnh hắn.
Lộc Hàm rất hận khoảng thời gian qua! Cũng rất hận chu điền! Cậu lúc ấy không lựa chọn đem chu điền đưa vào tù, lại làm cho chu điền so với sống trong tù còn thống khổ gấp một vạn lần!
Hoàng Tử Thao tim đập nhanh, nói: “Em hận hắn là nên phải đấy, hắn làm như vậy phanh thây xé xác cũng là đáng đời!”
Lộc Hàm một mực rất lạnh nhạt, giờ phút này nghe xong Hoàng Tử Thao nói…, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Phanh thây xé xác là tốt cho hắn rồi, sống như vậy, chết đi khác nào giải thoát!”
Chu điền mấy năm sau sống rất hỗn độn, đánh bạc uống rượu thiếu nợ vay nặng lãi, ăn uống chơi gái đánh bạc, còn bị HIV, hắn trước khi chết trở thì mua vé vào bệnh viện nằm ở thành phố H.
Chu điền sắp chết, sắc mặt phát xanh ấn đường đen nhánh, hai mắt lõm vào trong hốc mắt, trừng tròng mắt há mồm thở dốc, vẻ mặt tàn tương, hắn lại liên hện Rose, nói hắn muốn gặp Lộc Hàm.
Lộc Hàm biết được chu điền sắp chết liền đến bệnh viện thăm.
Chu điền nằm ở trên giường, hô hấp yếu ớt.
Lộc Hàm đi đến bên giường, cúi đầu nhìn chu điền.
Chu điền thấy Lộc Hàm, hô hấp run lên, nâng bàn tay lên hướng Lộc Hàm giật giật ngón tay. Lộc Hàm rủ xuống con mắt nhìn hắn, chờ hắn nói.
Chu điền há mồm thở dốc, hô hấp trên máy tâm đồ không ngừng cao thấp nhảy lên: “Tiền tiền… 100 vạn tôi vẫn chưa dùng… Trả lại cho cậu… Trả lại!”
Lộc Hàm cúi đầu nhìn chu điền, mặt không biểu tình, chu điền như trước hướng Lộc Hàm đưa tay, giống như muốn bắt lấy Lộc Hàm, “Tôi biết … Sai rồi… Trả lại cho cậui… Còn… có! Tha thứ cho tôi… Tha thứ tôi…”
Lộc Hàm vẫn đứng đấy, chu điền trừng tròng mắt, hai con ngươi một mảnh đen nhánh, dốc sức liều mạng nhìn Lộc Hàm.
Chu điền bệnh nặng, lúc trước là làm nhiều việc ác như bậy, rốt cục khi chết lại xin lỗi hai người, một người là Hoàng Tử Thao, vì dù gì cũng không làm tròn nghĩa vụ của một người cha nuôi một người khác là Lộc Hàm, hắn và cậu rõ ràng không có bất cứ quan hệ nào, hắn lại bởi vì nợ tiền trốn nợ, đem Lộc Hàm ép buộc, buộc cậu mang thai thuê.
Người trước khi chết cuối cùng đã nhận thấy mình sai, Chu Điền trước khi chết muốn Lộc Hàm tha thứ cho mình mới có thế an ổn nhắm mắt qua đời.
Lộc Hàm rốt cục mở miệng, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không lấy lại số tiền đó, cũng sẽ không tha thứ cho ông, vĩnh viễn sẽ không tha thứi.” Dừng một chút: “Hoàng Tử Thao cũng không tha thứ cho ông, sau khi ông chết tiền kia sẽ thành di sản cho hắn, nhưng mà hắn cũng sẽ không cần số tiền từ người cha như ông.”
Lộc Hàm nói hết lập tức quay người bỏ đi.
Hoàng Tử Thao toàn thân run rẩy, hắn cuối cùng nhưng đã tỉnh cơn mộng trong lòng bấy lâu, Lộc Hàm vốn dĩ không phải một người yếu đuối, cậu không cần bất cứ ai che chỡ bảo bọc, cậu có đầy đủ dũng cảm đầy đủ kiên định, cũng đầy đủ độc ác.
Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao: “Cho nên anh bây giờ đã biết đấy, chu điền sống thống khổ, chết cũng không thể nhắm mắt. Hoàng Tử Thao, về sau anh cách xa tôi một chút đi, tôi không muốn cùng anh ôn lại chuyện củ, chúng ta bây giờ cũng chẳng phải bạn bè gì cho cam. Bất kể chuyện của tôi, tôi tự giải quyết không cần anh quan tâm!”
Lộc Hàm nói hết quay người lên lầu,để lại cho Hoàng Tử Thao một bóng lưng kiên định.
Hoàng Tử Thao toàn thân mồ hôi lạnh, nghe hết lời nói của Lộc Hàm, hắn ngây ngốc tại chỗ gần 15p đồng hồ, cả đến khi lên xe cũng rất lâu sau mới khởi động được.
Rose: “Chính là như vậy. Chu điền chết không nhắm mắt, trong đám tang Hoàng Tử Thao có tới, nhưng đúng như Lộc Hàm nói, Hoàng Tử Thao đối với chu điền sớm đã không còn tình cha con, không nhận tiền di chúc, trở về hai ngày đã đi, tiền còn lại đều cho trại trẻ mồ côi.”
Rose sau khi nói xong trong phòng lại là một hồi trầm mặc, Lý Hồng Bình đột nhiên nói: “Chu điền làm sao còn tiền? Tiền của hắn không phải đã nợ bạc hết sao?”
Rose lắc đầu, “Cái này tôi không biết, tôi cũng rất nghi hoặc, nhưng mọi người lúc ấy xác tiền của Chu Điền quyên góp còn vừa mới tốt một trăm vạn! Cái này tôi có điều tra qua.”
Ngô Thế Huân nhớ tới cái gì đó, đem văn bản tài liệu lấy ra, mở miệng nói: “Tôi có xem qua tài liệu, phần giả là cô làm sao?”
Rose nhướng mi, nhìn Ngô Thế Huân: “Giả tư liệu? Tôi chỉ là chuyển tiền qua chi phiếu thôi. Chuyển xong tôi còn hoàn thiện việc hợp đồng, làm sao dám đi làm giả tư liệu?” Nói xong cúi đầu, lật xem tư liệu Ngô Thế Huân đưa, cuối cùng nói: “Không có khả năng! Đây không phải tư liệu lúc ấy tôi làm! Cái này ở đâu anh có?”
Ngô Thế Huân chuyển con mắt qua Lý Hồng Bình, Lý Hồng Bình ngồi xuống: “Tôi có nhờ vả một vài người điều tra. Phần này tư liệu xác thực là giả nhưng tôi có tìm được một bản nữa, cô xem cái này có đúng không…” Nói xong mở tư liệu trong laptop đặt trên bàn cho Rose xem.
Rose nhìn vài trang trên màn hình, gật đầu: “Vâng, đây mới là tư liệu của tôi.”
Lý Hồng Bình cùng Ngô Thế Huân liếc nhau, Ngô Thế Huân: “Có biết ai đã thay đổi không?”
Rose lắc đầu: “Không, tôi không biết, chúng tôi làm việc rất có nguyên tắc, muốn đổi đi tư liệu căn bản không có khả năng, bởi vì tư liệu đều là trực tiếp tiến vào cơ sở dữ liệu, không có được nhiều người biết!”
Lý Hồng Bình câu môi: “Chuyện này đúng là rắc rối rồi!? Xem ra sau lưng Lộc Hàm có người làm rồi.”
Rose nhíu mày nhìn Ngô Thế Huân, cảm thấy Lý Hồng Bình biểu lộ rất kỳ quái, Ngô Thế Huân giơ mắt nhìn Lý Hồng Bình liếc một cái, lại nhìn Rose, không nói gì thêm.
Lý Hồng Bình huýt sáo, trực tiếp nói: “Này! Tôi trực tiếp nói cho cô biết a! Hoàng Tử Thao lúc cũng có chút quan hệ với Ngô tổng này. Gần đây mới vừa chi tay, hơn nữa rất có thể chính là vì Lộc Hàm đó!”
Ngô Thế Huân dù không nói gì với Lý Hồng Bình, nhưng Lý Hồng Bình đầy đủ thông minh để hiểu, theo như Ngô Thế Huân nói Ben Ben hiện tại cùng với Lộc Hàm chung một chỗ, hắn cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, kết hợp với Ngô Thế Huân gần hay phiền muộn, biểu hiện kì quái khi nói về Lộc Hàm, Lý Hồng Bình không khó đoán ra Ngô Thế Huân đang che giấu tâm tình. Từ nhỏ hai người đã là bạn thân, Ngô Thế Huân như thế nào hắn hiểu rất rõ, nếu như chỉ là một người mang thai thuê, Ngô Thế Huân chắc chắn không quan tâm đến mức đó!
Rose: “…”
Hoàng Tử Thao đần độn u mê lái xe trở về, ngồi ở trên ghế sa lon hai tay ôm đầu tiêu hóa cho hết lời Lộc Hàm nói…, không bao lâu chuông điện thoại di động vang lên, tiếp là trong trường học gọi điện thoại tới.
Đầu bên kia điện thoại lão sư nói: “Thầy Hoàng công trình nghiên cứu anh hỏi hôm trước đã được xét rồi, qua vài ngày lại xuất ngoại đi nha.”
Bên kia nói xong thì lập tức cúp máy, Hoàng Tử Thao sửng sờ ở trên ghế sa lon, cảm thấy lại đột nhiên lại không thể tưởng tượng nổi, giống như mọi chuyện đều đột nhiên chồng chất lại với nhau đổ xuống, thật giống như năng lượng bom nguyên tử vậy, tới lúc thì lập tức bộc phát.
Hạn mục hắn xin vốn là khó có thể được duyệt, hắn lúc ấy không có hi vọng, chỉ tiện tay xin chơi, dù sao công trình nghiên cứu đó kinh phí nghiên cứu rất cao, huống hồ trong nước tạm thời cũng không có cái loại này kỹ thuật, muốn làm công trình nghiên cứu phải xuất ngoại. Lúc ấy toàn bộ phòng giảng dạy đều cảm khái nói, nếu như có thể phê xuống muốn quả là trường học trúng số phát tài đi, còn không phải là ông trời đột nhiên không có mắt.
Vậy bây giờ thì sao? Là trường học đột nhiên phát tài, hay là ông trời đột nhiên không có mắt hả? Cái công trình nghiên cứu kia đã xin được rồi sao!? Không lâu lại muốn xuất ngoại rồi sao!?
Lộc Hàm trở về, bỏ giày, đi chân trần vào phòng ngủ. Phòng ngủ trong góc lóe lên một chiếc đèn bàn, Lộc Hàm đứng tại cửa ra vào nhìn Ben Ben nằm ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, ngủ rất say, còn ngáy o..o….
Lộc Hàm tựa ở cửa ra vào chăm chú nhìn Ben Ben, rất lâu sau mới đi qua, ngồi nằm bên cạnh Ben Ben, nhẹ nhàng đem con trai ôm vào trong ngực.
Ben Ben đang ngủ say, chóp mũi đột nhiên ngửi thấy có mùi thơm quen thuộc, bàn tay nhỏ bé nắm rất chặt ngực áo Lộc Hàm, mặt nhỏ cọ xát ***g ngực Lộc Hàm, cười một cái rồi lại ngủ tiếp.
Ben Ben trong giấc mơ thấy mình đang bay cùng rất nhiều bong bóng màu hồng, còn có màu da màu da cam ngọt ngọt, thơm thơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...