Baba Thay Thế

Lộc Hàm lấy cuộc phỏng vấn Ngô Thế Huân để bồi dưỡng người mới, cũng coi như là dụng tâm lương khổ. Trong tòa soạn mấy lão tiền bối khi tán gẫu đều chậc lưỡi khen ngợi, nói cậu có lương tâm nghề nghiệp, biết bồi dưỡng người mới đúng lúc, đào tạo nhân tài cho báo.

Biện Bạch Hiền và Diệp An Ninh trong lòng cũng hiểu được Lộc Hàm thực sự buông tay nhường cho hai người bọn họ cơ hội này, không giấu nghề, đem hết khả năng có thể chỉ dạy cho họ. Ngay từ đầu cả hai đều không cao hứng để ý tới đối phương, vài phương án làm xong ngược lại quan hệ chậm rãi vững vàng, cũng có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện về công việc thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu vài câu.

Kim Mân Thạc xem qua bản thảo của hai người tặc lưỡi cảm khái, nói với Lộc Hàm đang ngồi đối diện bàn làm việc: “Chú em, anh phục rồi đó, cậu thật giống như gà mẹ dẫn đàn con đi kiếm ăn.”

Lộc Hàm nhếch môi: “Anh xem bản thảo trước đi, sau đó xác định thời gian nộp bài, nếu đăng vào đầu tháng em sẽ tăng ca để làm cho xong, còn kì sau thì chậm chậm một chút.”

Kim Mân Thạc vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Kỳ sau đi. Số đầu tháng đã lên khuôn hết rồi!”

Lộc Hàm nhướng mày: “Anh định đưa bài phỏng vấn lên trang đầu hả?”

Kim Mân Thạc: “Đương nhiên, cơ hội phỏng vấn độc quyền khó như vậy mà! Còn giật tít lớn nữa kìa, phải khoe hàng chứ.” Dừng một chút, thay đổi tư thế rất nhanh, nằm nghiêng mặt trên bàn làm việc nhìn Lộc Hàm: “Cuối tuần này tới nhà anh ăn cơm chứ? Nếm thử tay nghề của Đại Đại đi, đồ ăn rất là ngon đó, đến nhé.”

Lộc Hàm thấy Kim Mân Thạc đột nhiên chuyển đề tài đến việc riêng, khó hiểu nói: “Sao vậy, hai người cãi nhau à? Cần em làm người hoà giải sao?”

Kim Mân Thạc vung tay lên: “Biến! Nghĩ bậy bạ gì vậy! Chỉ là muốn mời cậu đến ăn cơm thôi!”

Lộc Hàm lắc đầu, “Thôi! Em có hẹn rồi, đúng vào cuối tuần.”

Kim Mân Thạc há há miệng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, kỳ thật hắn muốn nói vì tên cặn bã kia chứ gì? Cậu đi gặp Hoàng Tử Thao phải không? Tên kia hại cậu thảm như vậy chẳng lẽ quên rồi sao? Nhưng Kim Mân Thạc lại nghĩ, vạn nhất thật sự không phải đi gặp Hoàng Tử Thao, mình nói thế sẽ làm tổn thương người ta, tốt hơn hết im lặng là vàng.

Đến giờ tan tầm, Lộc Hàm đang định xách giỏ chạy lấy người, vài đồng sự ở chuyên mục xã hội hôm nay bị Kim Mân Thạc bắt tăng ca, Diệp An Ninh cầm túi quay đầu nhìn thấy Lộc Hàm từ trong phòng làm việc đi ra, cười nói: “Lộc chủ biên cùng đi nhé?”

Lộc Hàm thản nhiên gật đầu.

Lúc hai người đứng chờ thang máy, Diệp An Ninh hỏi: “Cha mẹ Lộc chủ biên không phải người địa phương hả? Ở ngoại tỉnh đúng không?”

Lộc Hàm: “Không phải dân địa phương, là người N thị.”

Diệp An Ninh đảo mắt: “N thị cũng không tồi, tuy rằng kinh tế không mấy phát triển, nhưng non xanh nước biếc, là nơi thích hợp sinh sống. Ai, Lộc chủ biên, hiện tại một mình anh ở đây, cha mẹ đều ở quê phải không? Bao lâu anh mới về nhà một lần?”

Lộc Hàm bất động thanh sắc nhìn Diệp An Ninh, ánh mắt thản nhiên: “Cha mẹ tôi mất sớm, ba bốn năm qua tôi không về.”


Diệp An Ninh: “...”

Thang máy đi xuống, bên trong hơi đông, mọi người nhích vào trong, dành chỗ cho Diệp An Ninh và Lộc Hàm chen vào. Lộc Hàm nói cám ơn rồi đứng sát cửa thang máy, Diệp An Ninh ở ngay bên cạnh. Lộc Hàm hơi nghiêng người, vạt trước áo sơmi dán vào cánh tay Diệp An Ninh, trong thang máy im ắng không ai nói chuyện, Diệp An Ninh dán người lên tay Lộc Hàm không động đậy, một tay vuốt tóc, cúi đầu không lên tiếng.

Lộc Hàm liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi lạnh.

Thang máy dừng tại lầu một, Diệp An Ninh đi ra trước, Lộc Hàm theo sau, Diệp An Ninh quay đầu, lại vuốt tóc, nói: “Vừa rồi xin lỗi, tôi không biết...”

“Không sao.”

Lộc Hàm đi về phía phía trước, Diệp An Ninh đi bên cạnh: “Lộc chủ biên, lần trước có nói sẽ mời anh ăn cơm còn nhớ không? Bây giờ có thời gian chứ?”

Lộc Hàm: “Xin lỗi, tối nay tôi bận.”

Diệp An Ninh cười vô cùng nhu thuận: “Lộc chủ biên khách khí quá, đừng từ chối nữa, con gái không thích nghe câu xin lỗi đâu.”

Lộc Hàm nghiêng đầu: “Tôi bận thật mà, xin lỗi nhé.”

Diệp An Ninh cười rồi chớp mắt ra vẻ ngây thơ, cô tự nhận mình bộ dạng không tồi, đàn ông khi nghe con gái nói chuyện dịu dàng, đồng thời mời ăn uống gì đó cơ bản sẽ không từ chối, sao Lộc Hàm lại giống như đầu đá thế này? Nói gì cũng không được là sao?

Diệp An Ninh lại cười: “Thôi vậy, lần sau nhé, nếu Lộc chủ biên bận thì tôi đi trước đây, bye!” Nói xong vẫy tay cùng Lộc Hàm, tươi cười sáng lạn.

Lộc Hàm nhìn cô, thản nhiên gật đầu, cười cười như có như không. Sau khi Diệp An Ninh xoay người rời đi cậu lập tức thu hồi biểu tình trên khuôn mặt, xoay người đi về hướng khác.

Diệp An Ninh có tâm tư gì, ít nhiều cậu cũng hiểu rõ, có điều tất cả mọi người đều là quan hệ đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới, đành phải khách khí thôi.

Lộc Hàm đến trung tâm thương mại.

Ngô Thế Huân vẫn chưa hẹn thời gian, nhưng cậu biết nếu anh đã đồng ý cho mình gặp Ben Ben thì sẽ không vô cớ nuốt lời, cậu định mua quần áo đẹp đẹp một chút để mặc vào cuối tuần đi gặp con trai.

Khi công việc xong xuôi, một khi có thời gian rảnh, trong đầu Lộc Hàm lúc nào cũng hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh lại đẹp trai, còn thêm dãy kí hiệu 【╭(╯3╰)╮】 trong tin nhắn kia trên QQ. Hiện tại vừa cậu chỉ cần nghĩ tới cuối tuần này có thể chính thức gặp mặt, tim như muốn nhảy ra ngoài, cảm thấy mặc gì cũng không thích hợp.


Nơi Lộc Hàm xuống xe vừa vặn chính là ngay cửa trung tâm thương mại, cậu không do dự đi vào, nghĩ sắm cho mình một bộ quần áo, cũng muốn mua cho nhóc con một ít đồ.

Lộc Hàm là mẫu đàn ông nếu không cần thiết thì tuyệt đối sẽ chẳng dạo quanh lòng vòng, mua đồ có mục đích rõ ràng, muốn mua gì liền đến thẳng nơi đó.

Lầu một bán đồ trang điểm, lầu hai lầu ba cơ bản đều trang phục nữ, lầu bốn mới có quần áo nam, Lộc Hàm đi dạo một vòng liền nhíu mày, tây trang quá nghiêm chỉnh, áo sơmi mặc vào tựa hồ cũng giống như mọi ngày, áo polo màu sắc rất phong phú, áo cổ V có thể bình thường quá hay không? Lộc Hàm dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng phải chịu thua cảm giác của chính mình, cậu thấy mặc gì cũng không vừa ý.

Cô gái đứng quầy chủ động niềm nở với Lộc Hàm, tươi cười như hoa hỏi: “Quý khách em thấy anh đã đi vài vòng rồi, anh muốn mua kiểu gì, em có thể chỉ cho anh biết đến quầy nào là thích hợp nhất.”

Lộc Hàm thầm nghĩ chính mình chưa biết nên mặc gì, ngừng một chút rồi nói: “Tôi muốn xem rồi mới quyết định nhưng nhìn hoài mà chẳng chọn được, cũng không đặc biệt thích món nào.”

Nhân viên hướng dẫn nhịn không được cười nói: “Anh thích loại nào, áo sơmi, hay là polo?”

Lộc Hàm cười nhạt: “Cám ơn, tôi sẽ đi một vòng nữa xem sao.”

Lộc Hàm nói xong xoay người bỏ đi, vừa vặn đối mặt với một người, cả hai đều sửng sốt.

Sau khi tan tầm Ngô Thế Huân dẫn Ben Ben đi mua quần áo, nhóc con không biết mắc cái giống gì, lại nói mình không có quần áo mặc. Trong tủ quần áo của nhóc treo đầy trang phục xuân hè, chật cứng, mỗi ngày mặc một bộ hai tháng cũng chưa lặp lại, nhưng Ben Ben cứ nhất quyết đòi mua.

Quần áo của Ben Ben, màu sắc phong phú, kiểu dáng đa dạng, nếu nói là một fashionista cũng không ngoa. Ấy vậy mà hồi chiều nhóc con ở nhà bới tung tủ quần áo lên, cuối cùng ngồi bẹp xuống đất, ngước lên nhìn với ánh mắt tội nghiệp nói: “Ba ba, con không có quần áo mặc, làm sao cuối tuần có thể đi gặp người ta chứ?!”

Lúc ấy Ngô Thế Huân nhìn tủ quần áo lộn xộn, lại ngó Ben Ben đang cố làm ra vẻ tội nghiệp, trong lòng nhộn nhạo.

Con trai cuối tuần muốn gặp mama, trong lòng khẩn trương, cảm thấy quần áo rất khó coi sẽ hủy đi hình tượng nhóc đẹp trai của mình cũng như muốn lưu lại ấn tượng không đẹp cho người khác, Ngô Thế Huân chẳng lẽ lại ngăn cản không cho mua sao?

Phải mua!

Ngô Thế Huân dẫn nhóc con đi, dạo hai vòng trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo, còn ăn gà rán, cuối cùng đến khu trò chơi thiếu nhi ở tầng trệt. Ben Ben trước kia thường xuyên đi chơi, ông chủ mở nơi vui chơi này có chút quen biết với Ngô Thế Huân, anh để con ở đấy cũng yên tâm, đơn giản sẽ không ngồi đó trông chừng, vào thang máy lên khu bán đồ nam ở lầu bốn.

Mới vừa ra khỏi thang máy thì gặp Lộc Hàm.


Lộc Hàm ngẩn người, gật đầu: “Xin chào.”

Ngô Thế Huân nhìn cậu: “Đến mua quần áo hả?”

Một khắc kia Lộc Hàm cảm thấy có chút ngượng ngùng, giống như ý nghĩ trong lòng mình bị người ta đọc được, cậu bất giác đưa tay sờ sờ mũi: “Ừm.”

Cô gái bán hàng ở phía sau Lộc Hàm mở cờ trong bụng, nhìn thấy hai anh đẹp trai thì vui vẻ muốn chết, vì thế quay qua nói với Ngô Thế Huân: “Vị khách này nãy giờ dạo mấy vòng cũng chưa chọn được đồ, nếu hai vị quen biết, vừa vặn có thể nhận xét cho nhau.”

“...” Lộc Hàm không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cô gái hướng dẫn kia một cái.

Ngô Thế Huân cong môi, tầm mắt từ cô gái hướng dẫn chuyển qua Lộc Hàm, “Cậu muốn mua gì, tôi có thể chọn giúp.”

“A.” Cô gái hướng dẫn cố mời Lộc Hàm mua cho bằng được liền trả lời thay, Lộc Hàm cũng không kịp ngăn lại, chợt nghe cô ta nói: “Anh ấy muốn xem rồi mới quyết định nhưng không chọn được, cũng không đặc biệt thích kiểu nào. Chắc là muốn mặc để gặp người nào đó rất quan trọng.”

Lộc Hàm: “...”

Ngô Thế Huân nhướng mày, “Tôi hiểu.”

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm sóng vai đi tới, hai người bước rất chậm.

Lộc Hàm đã bị sự nhiệt tình của cô gái hướng dẫn kia làm cho không thể thốt lên lời nào, căn bản cũng chẳng biết nói gì với Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn cậu: “Là bởi vì cuối tuần muốn gặp Ben Ben sao?”

Bị người khác đọc được ý nghĩ của mình, còn lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng còn nói thẳng ra, thiệt tình Lộc Hàm cảm thấy hôm nay đại khái không phải là ngày thích hợp đi mua quần áo.

Lộc Hàm nhún vai, trả lời cũng rất thẳng thắn: “Ừm.”

Ngô Thế Huân hừ mũi một tiếng, nở nụ cười.

Lộc Hàm nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Mắc cười lắm sao?”

Ngô Thế Huân xua tay: “Không, không phải.” Anh nhìn Lộc Hàm, trong mắt lóe lên ý cười: “Tôi chỉ cảm thấy rất là kỳ diệu.”

Lộc Hàm sửng sốt: “Sao thế?”

Ngô Thế Huân: “Ben Ben có một tủ đầy quần áo, vậy mà đột nhiên vòi vĩnh đòi mua thêm, nói mình chẳng có đồ mặc, không mua thì tức giận không chịu ăn cơm.”


“...” Trong lòng Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy thực ấm áp.

Ngô Thế Huân dừng bước, nghiêng người nhìn Lộc Hàm đứng sững sờ, sau đó biểu tình nghiêm túc hẳn lên: “Vì thế, cậu không thể khiến nó thất vọng hoặc buồn phiền, nếu cậu dám làm vậy, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Lộc Hàm ngước lên, gật đầu: “Tôi biết.” Kỳ thật đây cũng chính là điều mà Lộc Hàm băn khoăn và lo lắng, cậu cũng sợ con thất vọng, cảm thấy mình không phải là một “người mẹ” đúng nghĩa.

Ngô Thế Huân tiện tay lấy một bộ đồ trên quầy, so đo trước người Lộc Hàm, lại bỏ xuống, nói: “Kỳ thật...” Dừng một chút “Cậu mặc gì trông cũng đẹp.” Nói xong đi về phía trước.

Lộc Hàm đột nhiên được khen, đối tượng lại là cha của con mình, không thể biết rõ mình đang có cảm giác gì. Cậu nhìn theo bóng lưng cao lớn của Ngô Thế Huân, nhíu mày, rảo bước đuổi kịp.

Hai người đi dạo một vòng, như Ngô Thế Huân đã nói Lộc Hàm mặc gì cũng đẹp, vì thế cuối cùng chẳng mua gì cả, hai người từ lầu bốn vào thang máy đi thẳng xuống dưới.

Thang máy ngừng lại ở lầu một, Lộc Hàm vừa định đi ra, thì bị kéo lại, quay đầu, Ngô Thế Huân nói: “Ben Ben đang chơi ở dưới lầu.”

Trong lòng Lộc Hàm run lên, lui lại, đi theo Ngô Thế Huân xuống khu trò chơi.

Cậu vừa mới nghe Ngô Thế Huân nói Ben Ben cũng muốn mua quần áo, nhưng lại không thấy bé, chỉ có một mình Ngô Thế Huân xuất hiện, còn tưởng rằng Ben Ben mua xong quần áo, đã quay về nhà, không nghĩ tới Ngô Thế Huân để con ở lại khu trò chơi thiếu nhi.

Lộc Hàm theo bản năng quay đầu lại: “Ai trông chừng nó?”

Ngô Thế Huân: “Chẳng có ai cả.”

Lộc Hàm: “Anh để nó một mình trong đó sao?” Anh là cha ruột đó hả?

Ngô Thế Huân nhìn cậu: “Nó là con trai, không cần thiết phải trông chừng cả ngày.”

“Xã hội này người xấu thiếu gì, tập đoàn lừa con nít đem bán hoạt động khắp nơi! Nó không chạy lung tung, nhưng nếu lỡ như bị người ta theo dõi thì sao?!” Lộc Hàm cơ hồ buột miệng thốt ra, giận dữ trừng Ngô Thế Huân, thật giống như anh là bố dượng không bằng.

Ngô Thế Huân không lên tiếng, mất tự nhiên nhếch khóe miệng, kỳ thật anh định nói là ở đó có người trông giúp, nhóc con chỉ số thông minh rất cao, nó không lừa người khác thì thôi, bị người ta lừa ấy à, nếu gạt được nó thì phỏng chừng kẻ kia cũng thê thảm.

Thang máy xuống đến tầng trệt, hai người đi ra, Lộc Hàm trừng mắt liếc Ngô Thế Huân một cái, tiếp đó chuyển tầm mắt tìm kiếm trong đám đông.

“Ở đâu vậy?” Tầng này hầu hết đều là phụ huynh dẫn con đến chơi đùa, chia ra làm nhiều khu, mỗi nơi trò chơi cũng không giống nhau, xung quanh toàn là đầu người, ở nơi như vậy tìm một đứa bé cũng không dễ dàng.

Ngô Thế Huân không lên tiếng, cũng nhìn quanh trong đám người, Lộc Hàm nghiêng đầu thấy Ngô Thế Huân đang tìm kiếm, thiếu chút nữa đã chửi thề. Đây thật là cha ruột sao!!??

“Ở đó kìa!” Ngô Thế Huân hất cằm, đưa tay chỉ về một hướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui