Người mà Hoàng Tử Thao đang chờ chính là người yêu hiện tại của hắn, hai người quen nhau khi cùng du học ở Mỹ, là người thừa kế tập đoàn của gia tộc, còn rất trẻ, chỉ lớn hơn hắn hai tuổi. Hai người yêu nhau đã được bốn năm, hai năm ở trong nước, hai năm nơi đất khách. Hoàng Tử Thao rất vừa ý với Ngô Thế Huân, người đàn ông này điều kiện gì cũng hoàn hảo, bộ dạng đẹp trai gia thế tốt làm việc rất có năng lực, mà quan trọng nhất là đã come out cùng người nhà, sau này cũng sẽ không kết hôn. Nếu duy nhất có chuyện khiến Hoàng Tử Thao cảm thấy chưa hoàn mỹ, thì chính là Ngô Thế Huân có một đứa con trai đã sáu tuổi.
Nghe nói năm đó khi Ngô Thế Huân come out, gia đình sợ về sau đoạn tử tuyệt tôn, anh mới tìm người mang thai hộ sinh ra một đứa con trai, chặn đứng suy nghĩ muốn mình kết hôn để có con thừa tự của người trong nhà.
Con trai của Ngô Thế Huân tên Ngô Phàm, tên thường gọi là Ben Ben, Hoàng Tử Thao chỉ mới thấy mặt một lần, khi đó Ben Ben được bốn tuổi, khuôn mặt trắng hồng, nhìn ai cũng với vẻ mặt không vui. Ben Ben được Ngô Thế Huân ôm trong ngực, môi bỉu ra, Hoàng Tử Thao đi qua đùa giỡn với nhóc, bé con xoay mình không thèm, thân thể ở trong ngực Ngô Thế Huân giãy dụa phản kháng.
Khi đó Hoàng Tử Thao nhìn Ben Ben, ánh mắt bất động thanh sắc quan sát khuôn mặt của hai cha con, không thể không nói, cha con có khác, huyết thống không thể tách rời, bộ dạng cũng có năm sáu phần giống nhau.
Nhưng đứa bé kia tính cách chẳng biết giống ai, không thân thiết cùng bất cứ người nào, chẳng những không chịu gần gũi với Hoàng Tử Thao, mà ngay cả ông bà nội cũng vậy, còn những cô dì chú bác lại càng khỏi phải nói, tính cách của bé con có vẻ lãnh đạm, không chịu cho người khác ôm hôn, chỉ thích ngồi ở trong góc chơi xếp hình hoặc đồ chơi một mình, còn không thì chính là ngẩn người.
Thừa dịp Ngô Thế Huân đang tắm, Hoàng Tử Thao đi qua hỏi Ben Ben: “Con thích có mẹ không?”
Cậu nhóc đang ngồi xếp hình ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc Hoàng Tử Thao, buông ra một câu: “Mắc mớ gì tới chú?”
Hoàng Tử Thao ngồi ở trong góc chờ Ngô Thế Huân, suy nghĩ hơi mông lung, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Lộc Hàm.
Nhiều năm như vậy, không phải là Hoàng Tử Thao chưa từng nhớ đến Lộc Hàm, cũng không phải không muốn liên lạc với người này, nhưng hắn hiểu tính cách của Lộc Hàm, cậu trời sinh tính cách lạnh lùng, đối với mọi thứ rất thờ ơ.
Hoàng Tử Thao ngồi được một lát, liền phát hiện Lộc Hàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, phản ứng đầu tiên là hắn sợ Lộc Hàm phát hiện ra mình, nhưng khi chuông điện thoại di động của Lộc Hàm vang lên hắn lại tự giễu nghĩ, Lộc Hàm chắc cũng đang chờ người.
Lộc Hàm vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài, ngay lúc ấy cửa quán cà phê bị đẩy ra, Ngô Thế Huân từ bên ngoài đi vào, hai người nhìn thoáng qua nhau.
Trong lòng Hoàng Tử Thao thầm nghĩ, hắn không có đề cập về Lộc Hàm với Ngô Thế Huân, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đã từng có người yêu, sau đó bởi vì tính cách không hợp, hơn nữa lúc ấy hắn muốn xuất ngoại du học, cho nên đã chia tay, Ngô Thế Huân cũng không hỏi gì thêm.
Trong lòng Hoàng Tử Thao, hắn không muốn Ngô Thế Huân biết về quá khứ của mình.
Lộc Hàm đi rồi Hoàng Tử Thao mới thở ra một hơi, hắn đứng lên mỉm cười nhìn Ngô Thế Huân, thân thể Ngô Thế Huân cường tráng, trên gương mặt không có bất cứ một biểu hiện dư thừa nào, ngũ quan sắc sảo tinh tế, mắt rất sâu, lúc chuyên chú nhìn sẽ khiến người ta có một cảm giác rất đặc biệt. Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao, nhếch một bên khóe môi, biểu tình lạnh lùng có vẻ nhu hòa một chút.
Hai người cũng không ngồi xuống, Ngô Thế Huân nắm tay kéo cái vali hành lý của Hoàng Tử Thao để dưới chân, “Đi thôi.”
Hoàng Tử Thao gật đầu, sau khi tính tiền hai người rời khỏi quán cà phê.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Biện Bạch Hiền rốt cục cũng tới được sân bay, theo lời của Kim Mân Thạc, người mà hôm nay y đi đón chính là trưởng phòng tương lai, cũng là người hướng dẫn sau này của mình, y nửa giây cũng không dám chậm trễ.
Khi Biện Bạch Hiền thấy được Lộc Hàm ở phòng chờ của sân bay, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Hôm nay Lộc Hàm mặc một cái áo thun đơn giản cùng với quần bò mài, mái tóc mềm mại rủ xuống, ánh lên màu vàng nâu, khí chất của Lộc Hàm phi thường tốt, bộ dạng cũng rất đẹp trai, là gương mặt thuần nét dịu dàng, làn da lại trắng đến kỳ lạ, một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi mà nhìn lại có chút giống búp bê.
Biện Bạch Hiền đã từng xem qua vài bài bình luận trong chuyên mục tài chính và kinh tế của Lộc Hàm, lời văn sắc bén làm cho người ta giận sôi máu, nhất là sự phiêu lưu trong quản lý của các công ty, Lộc Hàm quả thực chính là chuyên gia phân tích. Y cũng từng thử tưởng tượng xem hình dáng của Lộc Hàm là như thế nào, hói đầu bụng phệ hoặc là gầy trơ xương, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lộc Hàm, ở trong đáy lòng Biện Bạch Hiền tự cảm khái — có cần phải đẹp như vậy hay không a a a a a a a a a?
Lúc Lộc Hàm đi về phía y, Biện Bạch Hiền không ngừng ở trong lòng tự trấn định, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Lộc Hàm đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, khách khí bắt tay, nhẹ cười nói: “Cậu chắc là Tiểu Bạch rồi, xin chào, tôi là Lộc Hàm.”
Trong lòng Biện Bạch Hiền đang nước mắt giàn dụa, trên mặt lại gắng làm ra vẻ thâm trầm gật đầu: “Chào anh, Lộc chủ biên, tôi đi lấy xe, anh đứng ở cổng sân bay đợi tôi một lát.”
Lộc Hàm cười cười, “Không cần, tôi đi với cậu.”
Biện Bạch Hiền trong lòng tiếp tục khóc gào, Trời ạ, sao mà bình dị gần gũi lại hòa ái điềm đạm như thế này chứ? Tìm đâu ra một người sếp tốt như vậy a?!
Biện Bạch Hiền sau khi gặp Lộc Hàm thì cả người cũng không tốt lắm, đầu óc mù mờ, lúc lên xe lại thấy Lộc Hàm không có tự cao tự đại ngồi ở phía sau, mà là đặt laptop ở trên đó còn mình thì ngồi vào ghế phó lái, Biện Bạch Hiền đột nhiên bật ra ý nghĩ, mình hẳn là không có đón sai người đi? Người phụ trách chuyên mục tài chính và kinh tế của tạp chí mà Kim Mân Thạc nói có thật là người này không đây?
Biện Bạch Hiền vừa khởi động xe vừa nhìn trộm Lộc Hàm, ánh mắt căn bản là không có nhìn vào kính chiếu hậu, đương nhiên cũng không phát hiện ra phía sau có một chiếc xe đang chạy về hướng này.
Khi hai chiếc xe quẹt vào nhau, Biện Bạch Hiền mới như ở trong mộng bừng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là ghé vào tay lái giả chết, sau lại suy nghĩ hình như không phải là đâm xe, mới chầm chập ngẩng lên, vẻ mặt đau khổ cởi dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe.
Lộc Hàm cảm thấy buồn cười, cậu có cảm giác từ lúc Biện Bạch Hiền nhìn thấy mình thì tư tưởng đã bắt đầu không tập trung, chẳng biết mãi suy nghĩ cái gì, lúc de xe thế mà cũng quẹt xe cho được, xong rồi thì quyết đoán nằm úp sấp trên tay lái luôn.
“Cậu đang suy nghĩ gì thế?” Lộc Hàm nhịn không được cong môi cười cười, cũng mở dây an toàn bước xuống.
Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao đều thật không ngờ, còn chưa ra khỏi bãi đỗ, thì đã cọ quẹt nhẹ cùng một chiếc xe khác.
Có lẽ đụng phải lúc đang de xe.
Ngô Thế Huân nhíu mày, tay đặt ở trên tay lái không hề động, Hoàng Tử Thao cởi dây an toàn nói: “Chắc không sao, em đi xuống xem thử, phỏng chừng là một tên mới vừa biết lái xe.”
Nhưng mới vừa xuống xe ngẩng đầu lên, Hoàng Tử Thao liền đối mặt với Lộc Hàm, hai người cơ hồ mặt đối mặt cách nhau có mấy mét.
Hoàng Tử Thao sửng sốt, không nghờ rằng người quẹt xe chính là Lộc Hàm.
Lộc Hàm cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới lúc này lại gặp phải Hoàng Tử Thao, bất quá trên mặt cậu không biểu lộ gì nhiều, chỉ nghiêng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, xem y giải quyết thế nào.
Hoàng Tử Thao cũng không mở miệng, mắt nhìn Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền đang lái xe của cơ quan, trước kia vì thường xuyên lái đi phỏng vấn nên rất thuận tay, căn bản không có bất cứ sai lầm gì, nhưng hôm nay không biết đụng phải vận xui gì, lần đầu va chạm liền trực tiếp cọ vào một chiếc Audi.
Hiện tại y thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết cho xong.
Tuy rằng chỉ là quẹt nhẹ, nhưng đây là Audi, là Audi đó!! Mình công tác ba mươi năm cũng chưa chắc mua được.
Biện Bạch Hiền nhìn chỗ hai chiếc xe cọ vào nhau, yên lặng cúi đầu, Lộc Hàm biết Biện Bạch Hiền trước giờ hẳn là chưa bị quẹt xe, cho dù là có cũng không đụng phải xe đắt tiền như vậy, cậu quay đầu, thản nhiên nhìn Hoàng Tử Thao: “Yêu cầu chúng tôi bồi thường như thế nào?”
Hoàng Tử Thao cố đè nén sự nôn nóng trong lòng, không để lộ ra ngoài, cũng bắt chước lạnh nhạt nói: “Quên đi, kỳ thật cũng không sao.” Nói xong liền trở vào trong xe.
Biện Bạch Hiền vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ “Đụng phải siêu xe đời mình phá sản rồi” đang mãi thống khổ, đột nhiên nghe chủ xe nói vậy, ngẩng phắt đầu lên, hai mắt lóe tinh quang, vội vàng xoay người lên xe, lại hướng về phía Lộc Hàm nói: “Mau lên xe thôi, nhanh đi, vạn nhất hắn hối hận liền xong đời.”
Lộc Hàm bị cái tính trẻ con của Biện Bạch Hiền làm cho buồn cười, lên xe rồi, cũng không xem cuộc chạm trán với Hoàng Tử Thao trở thành chuyện to tát gì. Trung Quốc lớn như vậy, Hoàng Tử Thao vốn là người ở H thị, chạm mặt cũng không có gì lạ, dù sao hiện tại cát bụi cũng trở về với cát bụi, hai người có gặp nhau cũng không có bất cứ gợn sóng gì, hoặc là nói hiện tại ở trong lòng mình, ba chữ Hoàng Tử Thao, cũng chỉ là bạn trai cũ, lại còn là một bạn trai cũ thực đê tiện.
Sau khi Audi chạy đi, Biện Bạch Hiền không còn dám suy nghĩ viễn vông nữa, dọc đường đi an an tĩnh tĩnh tập trung lái xe, cũng không dám trộm nhìn Lộc Hàm, sợ một lát nữa lại đụng phải một chiếc xe đắt tiền khác ở trên đường.
Trong khi Biện Bạch Hiền nơm nớp lo sợ lái xe, Lộc Hàm liền mở laptop ra xem email, quả nhiên vừa mới gởi kết cục cho biên tập thì phía bên kia sau khi xem qua, cũng gởi email trả lời.
【 Gửi Lộc gia: Điều đầu tiên tôi nghĩ chính là, anh rốt cục cũng đem kết cục gởi cho tôi. Tiếp theo, khi đọc xong chương này… … … Tôi thật sự là muốn thổ huyết a, anh cứ chờ đấy!!!! Tôi biết anh hiện tại đang ở H thị, ngươi chờ đấy, lão tử ngay bây giờ liền bay đến H thị cho ngươi đi ngủ!!! Nói thật ra, tuy rằng tra công rất tồi tệ, nhưng toàn bộ ban biên tập chúng tôi đều nhất trí cho rằng, kết thúc viên mãn sẽ khiến tâm lý độc giả tương đối dễ tiếp thu hơn. 】
Lộc Hàm nhíu mày, email này số lượng từ không nhiều, kỳ thật ý của biên tập cũng là một câu sau cùng.
Lộc Hàm trả lời email,【 Đây là kết cục duy nhất, tôi sẽ không sửa cho dù chỉ nửa từ. 】
.:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...