Baba 17 Tuổi





Đệ cửu thập nhất chương: Xuất ngoại và này nọ




Dung Thanh như vậy Tô Mộc Nhiễm cũng không biết nên an ủi như thế nào. Sau khi đưa nàng về nhà, nhìn Chu Hoàn vỗ lưng an ủi nàng nói không sẽ sao, mới xoay người đưa con gái về nhà, nàng đi rất vội, sắc mặt cũng giống như bình thường, không dám biểu hiện nỗi hoảng loạn ra ngoài.


Lạc Lạc khó hiểu nhìn mẹ, nhưng không dám đem nghi vấn trong lòng hỏi ra. Sao đi dạo phố với bà nội xong lại trở nên như vậy rồi.


Đã sắp 6 giờ, Tô Mộc Nhiễm để Lạc Lạc ở phòng khách, sau đó đeo tạp dề đi vào bếp. Đêm nay nấu canh sườn lợn, sau khi rửa nguyên liệu xong thì bỏ vào nồi, chỉ là lúc cắt cà rốt, vẫn luôn rất lưu loát như Tô Mộc Nhiễm không biết vì sao lại cắt vào tay.


Nàng nhìn dòng máu mãnh liệt trào ra từ ngón tay, nhất thời ngây người. Ký ức ngày hôm đó, như là chiếc bóng luôn đi theo nàng, xuất hiện trong đầu cố thế nào cũng không thoát được.


Đúng rồi, ngày hôm đó cũng như vậy. Đầu tiên là nhận được điện thoại của Đồng Lạc, anh ấy nói buổi tối mới về. Sau đó thì, sau đó thì nàng rất vui vẻ vác bụng bầu vào bếp giúp đỡ bảo mẫu làm cơm, kết quả lại bất cẩn cắt vào tay. Máu mãnh liệt trào ra. . . sau đó, sau đó nàng ngồi trên sofa, đợi rất lâu rất lâu, Đồng Lạc cũng không trở về, mãi không trở về. Sau đó nữa, nàng nhận được điện thoại của cảnh sát, được mẹ đỡ người, run rẩy đưa tay, giở tấm vải bố trắng kia. . .


Cơ thể lạnh lẽo, gương mặt méo mó. . .


Sau đó, nàng không nhớ gì nữa. Chỉ cảm thấy đau quá, đau quá, lần tỉnh lại sau đó, mẹ nói với nàng, nàng sinh được một đứa con gái, sinh mổ. . .


Chậm rãi, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy con, Tô Mộc Nhiễm nhìn đầu ngón tay của mình, thụp người ngồi xuống.



Lạc Lạc ghé vào khung cửa nhìn mẹ đột nhiên giống như mất đi hồn phách ngồi xổm trước bàn nguyên liệu, nhẹ hô một câu, "Mẹ ơi. . ." Giống như đối phương không nghe được, ngây ngẩn nhìn chằm chằm ngón tay mình.


Lúc mở điện thoại ra, nàng nhìn tin nhắn Chu Nguyên gửi cho mình, nhưng mà là trước khi, nàng nghe được lại là tin động đấy. . . động đất a, sẽ chết người. 2008 Vấn Xuyên có động đất đã chết biết bao người. . . nếu như Chu Nguyên. . .


Sẽ không, sẽ không, Chu Nguyên không sao. Chỉ là động đất 6.5 độ, không quá lớn, Chu Nguyên sẽ không sao. Em ấy còn trẻ tuổi như vậy, con đường của em ấy vẫn rất dài, sao em ấy có thể xảy ra chuyện. . .


Trong đầu Tô Mộc Nhiễm hiện tại rất loạn, khắp trong đầu đều là nụ cười giữa nắng sớm hôm ấy Chu Nguyên nói em yêu cô, nước mắt cứ như thế lặng yên rơi xuống. Đứa trẻ này dịu dàng như thế, nụ cười tốt đẹp như thế, sao có thể xảy ra chuyện. . .


Lạc Lạc nhìn mẹ rất không ổn, vội vàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, ngồi xổm bên cạnh bàn nguyên liệu với nàng, lúc này mới phát hiện trên gương mặt mẹ đều là nước mắt, vươn bàn tay nhỏ bé, lau đi giọt lệ trên gương mặt thất thần của mẹ, Lạc Lạc mếu máo, dè dặt dỗ dành, "Mẹ đừng khóc."


Xúc cảm trên mặt làm Tô Mộc Nhiễm khôi phục tinh thần, vô thức, nàng đưa tay, lau đi nước mắt, quay đầu lại nhìn qua con gái đang mếu máo, miễn cưỡng cười, "Mẹ không khóc, mẹ làm cơm cho Lạc Lạc, con ngoan nha."


Nàng đỡ bàn nguyên liệu miễn cưỡng đứng lên. Cố gắng gượng muốn tiếp tục làm việc chưa hoàn thành. Lạc Lạc tinh mắt nhìn vết máu trên tay mẹ, kinh hô một tiếng liền ôm lấy tay Tô Mộc Nhiễm, "A, mẹ, tay mẹ chảy máu rồi, có phải rất đau không." Nhất định là như vậy, vì ngón tay bị đau chảy máu nên mẹ mới khóc.


Nó bắt lấy ngón tay Tô Mộc Nhiễm, cúi đầu thổi thổi, sau đó hôn một cái, "Nguyên Đại nói, hôn một cái sẽ không đau nữa, mẹ đừng khóc." Con gái ngẩng đầu lên nhìn nàng, gương mặt cười xán lạn. . .


Tô Mộc Nhiễm cúi đầu, nhìn gương mặt non nớt của con, nhất thời sững sờ. Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi khỏi mặt từ chiếc cằm. . . Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn mẹ mình thất thần bật khóc, nó luống cuống, hoang mang xòe hai tay, muốn cao hơn nữa hơn nữa để mẹ bồng lấy, Lạc Lạc mếu máo, nhẹ nhàng vỗ Tô Mộc Nhiễm, dỗ, "Mẹ đừng khóc, không đau, mẹ đừng khóc, mẹ khóc Lạc Lạc cũng muốn khóc." Kết quả nói xong lời này, đứa trẻ hoảng loạn, quả nhiên mếu máo, òa một tiếng khóc lên.


Tô Mộc Nhiễm ôm con gái khóc khàn cả giọng vào lòng, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, nước làm mờ hai mắt cúi người ôm lấy Lạc Lạc. Mười ngón liền tâm, sao lại không đau. . . cho nên a Chu Nguyên, em nghìn vạn lần, nghìn vạn lần đừng có chuyện. . .


Tô Mộc Nhiễm không tin quỷ thần không tin số mệnh, ôm con nhỏ, đột nhiên ngay khoảnh khắc này nàng muốn đi cầu trời khẩn phật.



Sau khi dỗ Lạc Lạc xong, lòng của Tô Mộc Nhiễm cũng đã bình tĩnh lại. Sau khi dỗ con gái đi ngủ, nàng nắm di động suy nghĩ một chút, gọi cho những người bạn thân có thể giúp đỡ nàng.


Mặc kệ thế nào cũng được, ít nhất, cũng tìm được người. . . có thể giúp đỡ một việc, thì đỡ một việc.


Đến ngày 4 Chu Nguyên mới có thể liên lạc được với Dung Thanh, nàng vốn muốn nói mình ở đây thêm một thời gian làm nhân viên cứu tế rồi mới trở về, nghe được tiếng Dung Thanh nghiến răng nghiến lợi nói một câu, cô nhanh về nhà cho tôi thì tâm tư hoàn toàn bị chặt đứt. Vì vậy tối ngày hôm đó, nàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn bị đóng gói vứt lên máy bay, nửa đêm về tới nhà.


Lần này Dung Thanh thật sự bị nàng dọa, sau khi thấy người đã về con tim mới được buông xuống. Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Dung Thanh nhìn chằm chằm dưới cằm nàng dán miếng băng ok vẻ mặt thật sự không vui tươi gì, giống như trước kia, ngay cả cho Chu Nguyên một biểu cảm nàng cũng keo kiệt.


Chu Nguyên cũng biết điều, ngoan ngoãn cúi đầu không nói lời nào. Chỉ là giữa trưa nàng mới hiểu ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nghĩ ở nhà hoài cũng buồn bực, chi bằng ra ngoài giải sầu, sau khi mở cửa nàng nhìn thấy Dung Thanh vốn ở trong thư phòng đọc sách đột nhiên xuất hiện ở cửa, Dung Thanh căng thẳng đề cao giọng hỏi, "Cô muốn đi đâu?"


Giọng nói của nàng quá mức nghiêm khắc, khiến Chu Nguyên đang vặn chốt cửa, cứng đờ tại chỗ. Nhìn mẹ mình ở đối diện, Chu Nguyên mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói ra được gì. Nhìn đối phương mất tự nhiên quay đầu đi, Chu Nguyên thở dài một hơi, "Mẹ, con không có đi đâu hết." Nàng biết, lúc này đây, nàng thật sự dọa mẹ mình sợ hãi.


Chu Hoàn nghe động tĩnh, cũng đi ra khỏi phòng, ra tới cửa nhìn vẻ mặt khẩn trương của vợ cùng con gái nhỏ mới trở về, hiếm khi nghiêm khắc khiển trách, "Chu Nguyên, về phòng đi." Sau đó liền dắt vợ vẫn chưa hết căng thẳng trở về thư phòng, cố gắng trấn an.


Chu Nguyên bị cha la, trở về phòng nằm bẹp trên giường, nhỉn trần nhà, thở dài một hơi.


Sau đó, không có sau đó nữa. . .


Buổi tối Tô Mộc Nhiễm mới đến được, nhất khắc nhìn thấy Chu Nguyên nàng thở phào nhẹ nhõm. Tuy sáng hôm nay Chu Nguyên đã nhắn tin báo bình an, nhưng nàng không được nhìn thấy người nàng vẫn không thể yên tâm.



Cùng nhau ăn cơm tối, hai đứa nhỏ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ vùi đầu ăn vui quên trời đất. Chu Nguyên cúi đầu ăn cơm, nhưng đáy lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Những ngày như vậy, quả thật không thể tốt hơn. Người nhà, người yêu, đều ở bên cạnh, đều có thể nhìn thấy, chạm đến, cảm giác như vậy thật tốt.


Sau khi dùng cơm tối, Chu Nguyên báo cho mẹ biết rồi mới tiễn Tô Mộc Nhiễm xuống lầu. Tô Mộc Nhiễm thấy Chu Nguyên dường như đã đen đi không ít, nhìn chằm chằm miếng băng dưới cằm, hỏi, "Cằm em làm sao vậy?"


"Lúc cứu người bị thương, nhưng mà không có vấn đề lớn." Vô thức đưa tay sờ sờ vết thương dưới cằm, Chu Nguyên nhẹ giọng trả lời.


"Vậy là tốt rồi, con gái có sẹo trên mặt không tốt." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, trên gương mặt có hơi tái nhợt nhoẻn lên nụ cười nhẹ.


"Ừm, chắc không để lại sẹo đâu."


"Sợ không?" Bước đi bước đi, Tô Mộc Nhiễm lại mở miệng hỏi một câu.


"Sợ gì?" Chu Nguyên không hiểu nàng nói gì, dắt Lạc Lạc hỏi lại một câu.


"Lúc động đất em có sợ không, khi đó em đang làm gì?" Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyên nhẹ giọng hỏi.


"Ừm, sợ, đương nhiên là sợ, bởi vì sẽ chết a, ai không sợ chết chứ. Lúc đó em đang dọn bàn trên phòng học lầu 2, chính là nơi em chụp hình gửi cho cô. Sau đó thì cảm thấy đất núi rung chuyển, lão sư bên cạnh nói có động đất, em vừa nghe liền kéo lão sư đó chạy ra ngoài." Nghĩ lại tình hình hôm đó, Chu Nguyên đơn giản nói với Tô Mộc Nhiễm, "Vừa chạy được ra ngoài, ngôi trường liền sụp đổ, lúc đó nhìn ngôi trường sụp đổ em không cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại thì đúng là đáng sợ."


Lạc Lạc ở bên cạnh nghe Chu Nguyên hiếm khi nói một câu dài, ngửa mặt lên mở to đôi mắt ngập nước hỏi, "Nguyên Đại, cái động đất đó rất đáng sợ hả."


Nghe đứa nhỏ bên cạnh đặt câu hỏi, Chu Nguyên cười cười, đưa tay xoa xoa đầu nó, "Động đất rất dữ tợn nên đáng sợ lắm nha, chị sẽ giải thích với em sau."


"Ờm." Đứa nhỏ bĩu môi, không tình nguyện trả lời lại một câu. Ôm đồ ăn vặt Chu Nguyên đem về từ bên kia cho mình, cúi đầu không hé răng một tiếng.



Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh nhìn hai người tương tác, bất tự giác bật cười một chút, "Bây giờ không có việc gì là tốt rồi. À, khi nào em lên máy bay?"


"Ngày 27, tháng 10 bên đó nhập học, ừm, đi sớm hơn một tháng, ở nhà người quen, qua sớm để thích ứng hoàn cảnh."


"Ừm, vậy à." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, như suy tư về cái gì đó, cười nói, "Còn nửa tháng, thứ 7 tuần sau em rảnh chứ? Cùng đi ăn một bữa cơm, coi như là tiễn em."


". . ." Vẻ mặt Chu Nguyên vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Mộc Nhiễm, có chút mừng rỡ trả lời, "Được, đương nhiên được!" Từ đó đến giờ đều là nàng mời, lần này hiếm khi Tô Mộc Nhiễm chủ động, sao nàng lại không đi.


"Ừm, vậy quyết định như thế."


"Được, cứ quyết định như thế."


Không thể nói là cảm giác gì, Tô Mộc Nhiễm giống như thở phào một hơi, bắt đầu từng chút chấp nhận người bên cạnh.


Nửa tháng sau từ chuyện động đất. Chu Nguyên mới dỗ dành xong người mẹ bị nàng dọa hỏng. Trong lúc đó rất nhiều lần gặp mặt Tô Mộc Nhiễm, coi như là một tâm nguyện trước khi xuất ngoại. Ngày tháng vẫn sẽ tiếp tục trôi, dù có không muốn thế nào đi nữa, ngày biệt ly vẫn sẽ đến.


Ngày Chu Nguyên đi, bầu trời quang đãng như ngày lần đầu tiên nàng gặp Tô Mộc Nhiễm. Dung Thanh và Chu Hoàn đưa nàng đến sân bay, trước khi tiến vào phòng chờ máy bay, nàng quay đầu lại nhìn, Huyên Minh Thụy và Lương Hiểu Thần đều ở đấy, bọn họ vẫy cánh tay, lặng yên nói lời từ biệt.


Trong đám người quen thuộc không có Tô Mộc Nhiễm, đêm hôm qua người phụ nữ ấy đến ngay lúc nàng đang dọn dẹp đồ đạc, dắt theo Lạc Lạc. Giống như một người vợ hiền, không nhiều lời, giúp nàng thu thập hành lý cùng Dung Thanh. Chu Nguyên quay đầu, cười với những người bạn của mình, dằn vặt hơn nửa tháng sắc mặt dĩ nhiên có hơi tái nhợt, nàng phất tay, đáp lời hẹn gặp lại. Mang theo kỳ vọng của họ xoay người bước vào trong thông đạo thật dài.


Cánh máy bay khổng lồ cắt qua không khí, bay lên bầu trời cao. Khoảnh khắc cuối cùng khi rời đi, có rất nhiều rất nhiều lời nàng đúng là vẫn không thể nói ra, ví dụ như, tạm biệt.


Tại sao phải nói tạm biệt, ở trong lòng của nàng, từ sớm đã nhận định là, giữa nàng và Tô Mộc Nhiễm, không có biệt ly. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui