Baba 17 Tuổi








Đệ thất thập nhất chương: Không liên lạc được




Cả kỳ nghỉ tết nguyên đán của Chu Nguyên chính là chăm sóc Tô Mộc Nhiễm sinh bệnh cùng coi phim kinh dị với Dung Thanh mà trôi qua. Vì hai ngày xem cái thứ quá mức quỷ dị đó, giai đoạn ôn bài của Chu Nguyên không thể nào dễ dàng, nhắm mắt lại tất cả đều là yêu ma quỷ quái thật sự bản thân bị dọa một phen, vì vậy kỳ thi tốt đẹp bị biến thành thành ôn tập với đầu trâu mặt ngựa.


Cứ bận rộn a bận rộn a như thế, bận rộn đến ngày 13, đem hành lý vợ vợ của Ôn Lương và Lam Thu chuyển đến nhà ga, nhìn dòng xe tới lui trước cửa, phản ứng của nàng mới trở về, dường như từ sau tết nguyên đán, đã lâu nàng không có gặp Tô Mộc Nhiễm. . .


Cuối kỳ và này nọ, lão sư và học sinh ai cũng bận rộn đúng không. . . nghĩ như vậy Chu Nguyên cúi đầu cười cười, đi về phía biển xe bus.


Đối với Chu Nguyên mà nói, qua ngày 13 nàng chính thức được nghỉ ngơi, vốn là định trong lúc được nghỉ có thể hẹn Tô Mộc Nhiễm và Lạc Lạc ra ngoài chơi, nhưng đột nhiên lại bị Trần Bân gọi một cú điện thoại triệu tập nàng đến thành phố H, lý do là vì trường học đã xây xong, tụi nhỏ đã có nơi học mới, đội trưởng liền mời những người làm tình nguyện hồi trại hè về thăm. Đại khái là ngày 12, nghĩ mình cũng không có bận rộn gì, Chu Nguyên liền nói với cha mẹ, đeo túi du lịch lên lưng bay đến thành phố H.


Thành phố H gần Vân Nam, cho nên lúc nào cũng có địa hình Các-xtơ rất điển hình. Ngôi trường mới kia nằm ngay chỗ trũng, núi non vây quanh, một lần nữa quay lại nơi này đã là ngày thứ hai rồi, công việc tình nguyện lúc nghỉ đông cũng được chính thức triển khai. Bởi vì học sinh ở gần đây đều phải băng qua vài ngọn núi mới đến được nơi dạy học, mà sơn đạo lại vô cùng gập ghềnh, tuổi tác của tụi nhỏ đa số đều từ 8 đến 12, bởi vậy mỗi ngày 5 giờ chiều trại đông kết thúc, các lão sư đến nơi này làm tình nguyện viên sẽ đưa tụi nhỏ về nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ. . .


Leo qua hai ngọn núi, bò thêm một đoạn dài Thang trời tuyệt vọng, Chu Nguyên và Thẩm Đội dẫn theo hai lão sư tình nguyện mới đến đưa bọn nhỏ về nhà. Bởi vì lộ trình xa xôi, bò theo đường cũ trở về, cũng đã đến 6 giờ.


6 giờ a, vào đông 6 giờ trời đã sập tối, nhưng mà mùa đông ở phía nam vẫn còn để lại một bánh xe nắng trên đỉnh núi chưa tiêu tan. Chu Nguyên đi đến một tảng đá lớn ngồi xuống, ngắm nhìn những ngọn núi nối nhau không dứt ở trước mặt, thở phào một hơi dài.



Trên ngọn núi đá màu xám, trong khe đá còn mọc ra vài ngọn cỏ dại, còn có vài gốc cây thưa thớt, nơi cằn cỗi như thế này ngay cả cây cỏ cũng keo kiệt không muốn sinh trưởng. Chu Nguyên nhìn đám mây bị nhuộm đỏ trên đỉnh núi đối diện, lấy di động trong túi quần ra, tìm kiếm chút sóng, định gọi điện thoại cho gia đình.


Phía bên cạnh nơi Chu Nguyên đang ngồi chính là Thang trời tuyệt vọng, một con đường được tạc ra giữa sườn núi, giống như một chiếc đai lưng gắt gao ôm lấy tòa thạch sơn này. Con đường được tạo thành từ từng thềm đá, Trầm Đội và mấy người mới đến ngồi trên thềm, đưa lưng về phía Chu Nguyên, bỏ chân xuống bên đường, lửng lơ giữa sườn núi. . . dưới con đường chính là đá vụn nối nhau san sát, nếu ngã xuống nhất định sẽ bị đâm, hơn nữa còn có một vách núi ở giữa. . . nghĩ như thế, Chu Nguyên nhìn những đội viên vẻ mặt lần đầu tiên được nhìn cảnh núi, lắc đầu.


Thanh niên thời nay a, lá gan đúng là lớn. . .


Trầm Đội là lão sư dạy dài hạn ở đây, năm ngoái tiếp xúc với hắn một tháng Chu Nguyên cũng hiểu được người đàn ông giữ mái tóc dài văn vẻ này rốt cuộc có bao nhiêu 2B*, cho nên tại đây hắn lại bắt đầu phỉ nhổ những người mới đến là nhà quê khi ngắm cảnh không chớp mắt.
*Ngu ngốc + thích thể hiện


"Mấy người các cậu a, lúc nào cũng hô to gọi nhỏ, nếu như thôn dân ở đây đi ngang qua nhất định sẽ nói, chậc, một đám nhà quê!" Xem đó xem đó, quả nhiên lại là những lời này.


Năm ngoái tới đây, lần đầu tiên đưa học sinh về nhà, nhìn thấy phong cảnh sinh thái tự nhiên như thế một đám trẻ con lớn lên trong thành phố đều hô to gọi nhỏ, vì vậy bị cái tên này phỉ nhổ hơn một tháng, hết nghỉ hè cũng không chịu buông tha. . .


Nghe hắn nói vậy, cả đám đội viên đều hì hì cười, dù sao thì đúng là lần đầu họ được nhìn thấy khung cảnh như vậy. Náo loạn một hồi, mọi người bắt đầu tìm tín hiệu để gọi điện thoại.


Nơi này quả thật quá xa xôi, thôn dân đều ở chỗ có ruộng đất, dùng điện thoại cố định, bên trong bị dãy núi che khuất cũng chỉ có thể dùng thẻ viễn thông mới có thể nhận tín hiệu. Nếu như China Unicom hay di động gì gì đó, được, vậy leo lên núi đi, tìm một buổi tối khí trời trong lành có lẽ sẽ bắt được tín hiệu.


Vì nguyên do đó cho nên khó khăn lắm mới tới được đỉnh núi, những người dạy ở trường học không có internet không có tín hiệu giống như bị lạc ra đảo hoang điên cuồng tìm cách liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ chốc lát sau, xung quanh thanh tịnh đến chỉ có tiếng cằn nhằn liên miên và tiếng gió gào thét từ trong khe núi. . .



Chu Nguyên gọi điện cho Dung Thanh, sau khi nói tình hình đại thể thì cúp điện thoại. Nhìn xung quanh các đội viên đều đang gọi cho gia đình hoặc bạn bè, sắc trời đã tối, nhưng Trầm Đội hình như cũng không có ý thúc giục mọi người đi về, xem ra là muốn cho hai người bị chặt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài mấy ngày nay được thoải mái nói chuyện với người thân, vì vậy nàng cũng chỉ có thể tiếp tục cầm điện thoại, muốn thử xem có thể lên khấu khấu hay không. . .


Tên của Tô Mộc Nhiễm chính vào lúc này lóe lên trên màn hình điện thoại, trong lúc Chu Nguyên chưa phản ứng được thì đầu ngón tay đã trượt qua mở màn hình tiếp nhận cuộc gọi.


"Chu Nguyên?" Giọng nói của đối phương mang theo chút dò xét, giống như không xác định được người đang tiếp điện thoại là nàng.


"A, vâng. Lão sư có việc gì à?" Hình như đã rất lâu rất lâu rồi không nghe được giọng nói của nàng, chẳng trách vừa nghe lại có cảm giác xa lạ, khiến Chu Nguyên một hồi lâu mới phản ứng được.


"Ừm, có việc." Giọng nói của đối phương nhẹ nhàng, nói với nàng như thế, "Ngày mai em rảnh không? Cô định mời em ăn cơm. . ."


". . ." Mời ăn cơm mời ăn cơm!!! Nghe được đề nghị này Chu Nguyên vẫn kích động quá nhiều, thế nhưng bây giờ! Nàng không có ở nhà a! Mím môi, Chu Nguyên ôm đầu gối nhìn bóng đen của những dãy núi san sát bên kia, "Cái này, em không đi được rồi, hiện tại em, không có ở thành phố Z. . ."


"Hả?" Tô Mộc Nhiễm rất kinh ngạc, nàng không ngờ Chu Nguyên sẽ không có ở nhà, rõ ràng là ngày nghỉ mà, tại sao lại. . . vô thức cắn môi, nàng hỏi, "Vậy em đang ở đâu?"


"Thành phố H." Chu Nguyên thở dài một hơi, bất đắc dĩ trả lời đối phương. Mùa đông ở phía nam vẫn rất lạnh, khi màn đêm buông xuống thì rét buốt chậm rãi từ bên hông bò lên sống lưng, Chu Nguyên ngồi trên đỉnh núi cảm giác bị gió thổi qua cả người ớn lạnh, vô ý thức siết chặt chiếc áo đang mặc.


"Thành phố H? Vậy là em ở. . ."


"Tham gia hoạt động trại đông, mấy hôm trước vừa đến." Chu Nguyên nói tiếp.



"Vậy à. Nhưng mà, chừng nào em về?" Tô Mộc Nhiễm siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm máy vi tính, lên tiếng hỏi.


"Ừm, ngày 28. Ngày 28 em đi máy bay, từ thành phố N về Z." Gió lạnh vù vù thổi, mắt thấy sắc trời đã sắp tối đen, tất cả mọi người đều lần lượt tắt điện thoại, xem ra là sắp đi về. Vô thức Chu Nguyên nhìn thoáng qua Trầm Đội, thấy hắn vẫn chưa mở miệng gọi về, không hiểu sao liền có chút sốt ruột, nàng nhìn chằm chằm đối phương, lo sợ giây tiếp theo hắn sẽ bắt đầu hối thúc.


"Nói cách khác em sẽ ở bên đấy hơn 10 ngày?" Lúc đối phương hỏi như vậy, Trầm Đội thấy mọi người đã nói chuyện xong xuôi bắt đầu kéo dài hơi gọi người trở về, "Đi về thôi đi về thôi, trời tối rồi, đừng ở trên núi cho dê ăn nữa." Nói xong liền thúc giục đội viên có mang đèn pin đi phía trước, tự mình ở sau giục người đi theo.


Hắn quay đầu, thấy Chu Nguyên vẫn còn ôm điện thoại, thì lên tiếng hối, "Chu Nguyên, phải về thôi, nhanh một chút đuổi theo nha."


"Ừ được." Chu Nguyên dời điện thoại ra, leo xuống tảng đá đuổi theo đội ngũ, quay về phía Trầm Đội trả lời, "Tới liền." Vừa đi vừa nói, kề điện thoại về tai trả lời Tô Mộc Nhiễm, "Ừm em ở đây hơn 10 ngày, nói không chừng còn có thể ở thành phố N chơi thêm vài ngày nữa." Nàng đi trên sơn đạo, tín hiệu không ổn định cho nên trong loa điện thoại Tô Mộc Nhiễm nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn của nàng, còn kèm theo tiếng sạt sạt của sóng nhiễu.


Em ấy đang bước đi, nghĩ đến việc nàng đang cách xa mình cả nghìn km, trời tối đi trên sơn đạo nói chuyện cùng nàng, chẳng hiểu sao, trái tim Tô Mộc Nhiễm run rẩy, nàng nắm di động, yết hầu căng thẳng muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên nói gì, vì vậy chỉ lắng nghe đối phương độc thoại.


Chu Nguyên đi rất chậm, nàng sợ đi xa một chút sẽ mất tín hiệu, vừa đi vừa dùng tốc độ bình thường không hay dùng để nói chuyện với Tô Mộc Nhiễm, "Nghe nói thành phố N rất vui, em vẫn chưa từng đến đó, cho nên sẽ ở lại đấy vài ngày, đúng rồi, chừng nào lão sư về nhà ăn tết? Nếu như lúc đó em còn chưa về, không chừng chúng ta có thể gặp mặt ở thành phố N." Con đường xuống núi cũng không phải khó đi, Chu Nguyên vừa đỡ vách núi, vừa thong thả bước. Giữa ngọn núi đá to như vậy, ngoài tiếng bước chân va vào đá tích tích tác tác ra, tiếng gió thổi qua lay động ngọn cỏ mây cũng có thể nghe được rõ ràng.


Cách chiếc điện thoại, cách nhau hơn một nghìn km lại có thể nghe được tiếng nàng rõ ràng như vậy, lần đầu tiên Chu Nguyên cảm thấy loại quan hệ dùng sóng điện để liên lạc với nhau lại tuyệt vời đến thế. Lúc rời khỏi nhà đi tới thành phố H nàng đã nghĩ có thể có cơ hội chạm mặt Tô Mộc Nhiễm hay không, dù sao quê của Tô Mộc Nhiễm cũng ở thành phố N, nếu như gặp mặt, chẳng phải có thể đến nhà nàng ở nhờ một chuyến, nói không chừng còn có thể sớm gặp mặt phụ huynh và này nọ.


Suy nghĩ trong lòng Chu Nguyên đánh lộn rất nhiều lần, cho nên khi nhận được điện thoại của Tô Mộc Nhiễm nàng đã tính toán tới mức đó, vì vậy mở miệng hỏi thử một câu như thế. . .


"Hả? Muốn đến thành phố N chơi? Chắc là ngày 22 cô sẽ đưa Lạc Lạc về quê ăn tết, có lẽ sẽ gặp được nhau." Nghe dự định của Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm cũng không cảm thấy lạ, dựa theo tính cách mỗi lần đến đâu đều muốn nán lại của Chu Nguyên thì khả năng nàng dừng chân tại thành phố N vài ngày sẽ rất cao, nói cách khác. . .


"A, vậy tốt quá, đến lúc đó không biết lão sư có đồng ý làm hướng dẫn viên du lịch cho em không." Đạt được câu trả lời thỏa mãn Chu Nguyên liền nói tiếp một câu như thế, trong bóng tối không nhìn thấy được nàng đang cười vô cùng đắc ý, đội trưởng vẫn nhắc nhở Chu Nguyên nhìn đường, đi ở phía trước cách nàng một thước, không dám để nàng rơi lại phía sau quá nhiều. Chu Nguyên không ngừng gật đầu, nói, ừ ừ, em sẽ nhìn đường. Âm thanh truyền đến nơi Tô Mộc Nhiễm đã bắt đầu gián đoạn không rõ ràng.


"Ừm, có thể a. . ." Giọng nói của đối phương phát ra trong điện thoại càng lúc càng nhiễu, "Vậy đến lúc đó em có muốn. . ."



"Tút tút!" Chu Nguyên bước đi trong bóng tối, còn chưa nghe xong thì điện thoại đã truyền đến âm thanh tín hiệu bị cắt đứt. Nàng cầm di động, đẩy đẩy mắt kính, quả nhiên cột sóng bị chuyển thành X rồi, thật là. . . ngẩng đầu nhìn thoáng qua sơn đạo âm u, Chu Nguyên lắc đầu, giống như nhận lệnh nàng mở đèn pin điện thoại, soi đường đi theo đội trưởng. . .


". . . tới nhà cô chơi vài ngày. . ." Vừa mới mời đối phương, kết quả điện thoại đột nhiên bị cúp máy. Tô Mộc Nhiễm nhìn màn hình di động, cắn cắn môi, vô thức gọi lại cho nàng.


"Số điện thoại của quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được. . ." Giọng nữ lạnh lẽo lặp lại một lần rồi một lần, Tô Mộc Nhiễm nắm di động, mím chặt môi, nhìn chằm chằm màn hình vi tính, có chút sợ hãi. . .








===
Thương Tô lão sư quá, muốn ôm ghê T_T


Chuyên mục chống ế mới được yêu cầu mở:







Vì thích truyện của mình đều là người tốt! (chắc vậy) Cho nên! Quẹo lựa! Quẹo lựa! Nick wattpad ở trên hình đó nha! 

Editor chỉ nhận tin lành, không nhận khiếu nại và hoàn trả lại!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui