Đệ lục thập cửu chương: Chăm sóc và này nọ
Sáng sớm hôm nay thức dậy, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy cổ họng mình vô cùng khô khốc, có lẽ đêm qua đưa Lạc Lạc ra ngoài chơi bị gió thổi, sau đó bị cảm, cũng không để ý lắm chỉ rót nước nóng uống. Ngày tết nguyên đán người đến người đi tấp nập, các khu vui chơi cũng chật ních, vì nghĩ cho an toàn Tô Mộc Nhiễm quyết định ở nhà ngây ngốc cả ngày với Lạc Lạc. Ai mà ngờ Nhuận Nhuận lại gọi điện đến, dụ dỗ con gái nàng đi mất 😂, Tô Mộc Nhiễm lúc nào cũng chiều con, thấy bộ dạng nhỏ nhắn ánh mắt tội nghiệp nhìn mình cũng liền đưa con bé đến nhà Chu Nguyên, thuận tiện tặng quà năm mới cho Chu Nguyên.
Được rồi, con bé không có ở nhà, Tô Mộc Nhiễm ở một mình cũng không có ai trò chuyện, cho nên chỉ đơn giản là làm việc, tự giày vò như thế thì một buổi trưa đã trôi qua. Buổi chiều thấy cả người không ổn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng cao Tô Mộc Nhiễm đi lấy nhiệt kế đến đo thử, nguy rồi, 38.6 độ.
Sốt rồi. . . cũng may trong nhà còn thuốc, Tô Mộc Nhiễm lấy thuốc hạ sốt uống, nghĩ xem có thể giảm chút nào không, nhưng ai mà biết sốt thì không lui, người thì nằm trên giường mệt mỏi ngủ thiếp đi. . .
Mơ mơ màng màng ngủ cho đến 6 giờ rưỡi, toàn thân khó chịu nàng chống cơ thể đi đến phòng tắm, nghĩ thầm tắm xong có thể tốt hơn chút nào không, sau khi tắm xong thì nhận được điện thoại của Chu Nguyên nói một lát nữa sẽ đưa Lạc Lạc về, vì đã tắm rửa xong xuôi cho nên Tô Mộc Nhiễm chỉ đơn giản ngồi ở phòng khách chờ Chu Nguyên đưa Lạc Lạc về, trong lúc chờ lại lấy nhiệt kế ra đo lại, 38 độ, cuối cùng cũng hạ một chút, rót nước nóng cho mình uống, ôm mền nằm ở sofa chờ a chờ, chỉ sợ mình sốt cao không có sức mở cửa cho Lạc Lạc. . . chờ như thế Tô Mộc Nhiễm lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Giật mình thức vì tiếng chuông cửa, Tô Mộc Nhiễm lê đôi chân không còn sức lực đi ra mở, đến mắt mèo xác nhận một chút, quả nhiên là Chu Nguyên, dùng cánh tay mềm nhũn vô lực xoay chốt cửa, lúc đẩy cửa ra định nghiêng người cho cả hai tiến vào, cũng không hiểu do sốt hay do còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc choáng váng, cả người ngã thẳng về phía trước. . .
Chu Nguyên ôm Tô Mộc Nhiễm, sau khi biết được nàng bị sốt, bảo Lạc Lạc nhanh chạy vào nhà, tự mình đỡ cơ thể Tô Mộc Nhiễm vào trong, trở tay đóng cửa lại. Vì vấn đề tư thế, Chu Nguyên ôm nàng, cúi đầu xuống đặt trán của mình lên trán Tô Mộc Nhiễm, dò nhiệt độ, cảm giác nóng hổi liền từ trán truyền đến tim. Chu Nguyên cau mày ôm Tô Mộc Nhiễm ăn mặc mong manh, nói, "Sao lại sốt cao như vậy?! Nhà cô không có thuốc sao?"
Vừa tỉnh lại từ cơn choáng, Tô Mộc Nhiễm kéo ra khoảng cách, nắm lấy cánh tay Chu Nguyên để ổn định cơ thể suy yếu, trả lời, "Cô uống rồi, sốt cũng vừa giảm, thật sự xin lỗi em, hôm nay không thể tiếp đãi em đàng hoàng. . ." Nàng cười cười, chỉ là nụ cười này nhợt nhạt đến làm Chu Nguyên thấy đau lòng.
"Vậy cô có đo nhiệt độ chưa?" Chu Nguyên buông nàng ra, để nàng chống cửa đứng còn bản thân thì đổi giày.
Tô Mộc Nhiễm lắc đầu, hiển nhiên là đã khó chịu đến không muốn nói chuyện rồi, Lạc Lạc bên kia hiếu kỳ nhìn mẹ, đổi giày xong thì ngoan ngoãn chạy đến sofa phòng khách ngồi. Chu Nguyên cởi áo khoác của mình treo lên xong, nhiệt độ trong phòng mở rất cao, nhìn Tô Mộc Nhiễm suy yếu nàng hỏi, "Cô có thể tự đi không? Có cần em đỡ cô không?"
Tô Mộc Nhiễm gật đầu, lại lắc đầu, ngả nghiêng bước chậm rãi về phía trước. Bước chân của nàng như là đang bay, so với khi xưa còn không biết yếu đến mức nào, những người phát sốt không biết mình đứng lên có bao nhiêu say sao? Chu Nguyên đứng sau lưng nhìn bộ dạng nàng cậy mạnh như thế, đáy lòng vừa đau vừa tức, mím môi, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc của đối phương, nàng không thể hiểu. Siết chặt tay, Chu Nguyên tiến đến ôm Tô Mộc Nhiễm lại, dưới tình huống nàng hoàn toàn không phòng bị, rất nhanh đã bế nàng lên.
Tô Mộc Nhiễm không có nặng, nhưng mà dưới tình huống không có một điểm phối hợp cho Chu Nguyên bế nào, cho nên thật không dễ dàng. Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng khiến Tô Mộc Nhiễm hết hồn mở mắt ra, thấy mình đang bị Chu Nguyên bế kiểu công chúa vào lòng, nàng dùng giọng nói suy yếu, giãy giụa nói, "Chu Nguyên, để cô xuống." Chu Nguyên là con gái a, bế nàng kiểu công chúa nhất định rất mệt. . .
Chu Nguyên mặc kệ nàng giãy giụa, ôm nàng đi vào phòng, "Đừng động đậy, nếu không em không bế được cô, cả hai cùng té." Không biết có phải do sốt cao hay không, nàng cảm thấy giọng nói của Chu Nguyên rất trong, trong veo đến làm cảm giác sốt ruột khó chịu xua đi không ít. Vì vậy cúi đầu, không nói gì nữa. Thỉnh thoảng có đôi khi, Tô Mộc Nhiễm cũng muốn vâng lời một chút. . .
Đặt Tô Mộc Nhiễm xuống giường, kéo chăn lên, Chu Nguyên đưa tay dò nhiệt độ trên trán Tô Mộc Nhiễm, nhìn đôi gò má vì sốt cao mà ửng hồng của nàng, hỏi, "Trong nhà có nhiệt kế không?"
"Trên bàn trà ngoài phòng khách. . ." Tô Mộc Nhiễm nói, vừa nói vừa giãy giụa ngồi dậy, "Cô đi lấy được rồi, cô có thể."
"Cô đừng động." Chu Nguyên ấn vai nàng xuống, để nàng nằm yên trên giường, gương mặt kia vẫn không có biểu tình như vậy, nhưng mà trong giọng nói mang theo rất nhiều tâm tình mà nàng chưa bao giờ có. Nàng nhìn đôi mắt Tô Mộc Nhiễm, hình như đây là lần thứ ba kể từ khi gặp nhau đến nay, mang theo chút cường thế nói, "Em đi lấy nhiệt kế cho cô, cô nằm trên giường không được động nữa! Từ giờ trở đi, yên lặng đợi, không được ngồi dậy!"
". . ." Giọng điệu này làm Tô Mộc Nhiễm cảm thấy rất quen thuộc, giống như rất nhiều lần nhìn thấy Chu Nguyên dạy bảo Nhuận Nhuận làm sai, con không nên. . . con không thể. . . dì không cho phép. . . thật đúng là. . . giọng điệu Chu Nguyên ước pháp tam chương với con bé. Chẳng hiểu sao, Tô Mộc Nhiễm cảm thấy có chút muốn cười.
"Ừm, được, cô không động." Giọng nói của Tô Mộc Nhiễm rất yếu ớt, gật đầu, nàng ngoan ngoãn nghe lời Chu Nguyên.
Chu Nguyên lo lắng nhìn nàng một cái, sau đó mới ra phòng khách lấy nhiệt kế. Trên sofa vẫn còn giữ gối và chăn, trên bàn trà đặt ly nước và nhiệt kế, hiển nhiên là Tô Mộc Nhiễm vừa nằm ở đây đợi hai người về. Nghĩ đến đây, tay cầm ly nước của Chu Nguyên siết chặt.
Lạc Lạc vẫn yên lặng đi theo bên cạnh Chu Nguyên, nhìn nàng bế mẹ đi vào phòng, đợi đến khi Chu Nguyên ra ngoài nó mới bò lên giường, dè dặt ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, mở to hai mắt hỏi, "Mẹ bị bệnh ạ?" Nếu không sao lại cần nhiệt kế như lúc nó bị bệnh a?
Tô Mộc Nhiễm vươn tay sờ sờ đầu Lạc Lạc, híp mắt dịu dàng nói, "Ừm, nhưng mà mẹ sẽ khỏi rất nhanh thôi, bảo bối đừng lo."
"Mẹ nhất định phải nhanh khỏe lại." Lạc Lạc ngồi chồm hổm trên giường nhìn Tô Mộc Nhiễm vẻ mặt lo lắng, "Mẹ khỏe rồi mới có thể chơi cùng Lạc Lạc."
"Được."
"Mẹ, vừa nãy Nguyên Đại rất hung dữ nha, mẹ có sợ không?" Toàn bộ quá trình vừa rồi Lạc Lạc nhìn thấy Chu Nguyên lộ ra biểu tình nghiêm túc đó thì nhớ đến lần nó và Nhuận Nhuận giành đồ chơi với nhau. . . lần đó cả hai đứa nó bị Chu Nguyên giận dữ nghiêm mặt giáo huấn một lần, từ đó về sau Lạc Lạc thấy Chu Nguyên nghiêm mặt một cái nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời không làm ầm ĩ với Nhuận Nhuận nữa, vừa rồi Nguyên Đại cũng làm thế với mẹ, có phải lát nữa Nguyên Đại muốn nghiêm phạt mẹ không?
*Ấy. . . trẻ con nói không suy nghĩ nhưng làm người lớn phải nghĩ nhiều 😂 *thanh tẩy*
Nghĩ vậy, nói như thế nào Lạc Lạc cũng nghiêng về phía mẹ, quyết định giảng hòa, "Mẹ không cần sợ, chỉ cần mẹ ngoan nghe lời Nguyên Đại thì sẽ không bị mắng."
". . ." Từ ngoài cửa đi vào nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, Chu Nguyên giật giật khóe miệng, nàng cầm nhiệt kế đi đến bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, "Cô đo nhiệt độ đi."
Tô Mộc Nhiễm gật đầu, nhận lấy nhiệt kế bắt đầu đo. Chu Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Lạc từ sau khi nàng vào đây thì sợ hãi không nói lời nào, thản nhiên liếc mắt qua, "Lạc Lạc nhanh đi xuống, đừng đè mẹ, đi lấy quần áo lát nữa chị tắm cho em."
"Dạ!" Tiểu vệ binh Tô Lạc Đồng bật người nghiêm chỉnh khom lưng!
Nhìn hai mẹ con ngoan ngoãn nghe lời, Chu Nguyên vào thư phòng lấy hòm thuốc ra, lật lật hòm thuốc của Tô Mộc Nhiễm, không có loại nào hợp với tình huống bây giờ, vì vậy khép hòm thuốc lại, quay qua Tô Mộc Nhiễm nói, "Cô để chìa khóa ở đâu, em đi mua thuốc."
"Trong ngăn kéo lấy một chìa là được. . ."
"Ừm." Chu Nguyên mở ngăn kéo lấy chìa khóa, nhìn Lạc Lạc căn dặn nói, "Coi chừng mẹ, đừng để mẹ ngồi dậy không thôi chị đánh mông."
"Dạ!" Lạc Lạc gật đầu, lanh lảnh đáp.
". . ." Tô Mộc Nhiễm dở khóc dở cười, bởi vì sau khi Chu Nguyên xoay người đi nàng liền thấy bảo bối nhà mình chớp mắt cũng không chớp, nhìn nàng chằm chằm như rất sợ nàng sẽ thật sự ngồi dậy không nghe lời Chu Nguyên.
Lầu 2 tòa 18 có một phòng khám bệnh, Chu Nguyên có biết. Mua miếng dán hạ sốt ở đó và vài loại thuốc cần dùng thì Chu Nguyên quay về nhà Tô Mộc Nhiễm, lúc này Tô Mộc Nhiễm đã đo xong nhiệt độ, không khác lắm với Chu Nguyên nghĩ, 38.9 độ, vượt qua 38.5 độ rồi, vì vậy Chu Nguyên lấy nước ấm cho Tô Mộc Nhiễm, để nàng uống Ibuprofen để giảm sốt, lại chu đáo dán miếng hạ sốt lên trán nàng, lúc này mới yên tâm đưa Lạc Lạc đi tắm.
Lần này Tô Mộc Nhiễm sốt cao, nếu đêm nay nàng lại ngủ với Lạc Lạc, Chu Nguyên không khỏi lo lắng con bé có bị lây bệnh hay không, nhưng mà nhà nàng cũng chỉ có hai mẹ con, nếu để Lạc Lạc ngủ một mình, Chu Nguyên ngẫm lại cũng không thấy có thể. Đang suy nghĩ xem có nên đưa Lạc Lạc về nhà mình ngủ không thì phía Tô Mộc Nhiễm lại làm nàng không yên tâm, sốt cao như vậy, nặng hay nhẹ gì, tuy có thể không cần đến bệnh viện, nhưng lỡ như nếu lỡ như. . .
Chu Nguyên nghĩ chuyện mẹ con hai người, mặt than gội đầu cho Lạc Lạc, thật sự là tan nát con tim, phía bên kia tiểu loli vẫn muốn dụ dỗ Chu Nguyên về nhà mình, ra chủ ý, "Đêm nay Nguyên Đại ở lại có được không? Mẹ bệnh rồi, Lạc Lạc sợ quá chừng, đêm nay Nguyên Đại ngủ lại nha."
". . ." Ế, ở lại hả? Cách này được! Nhưng mà như vậy có tiện không a?
"Trong nhà còn có một phòng rất to nha~ rất to rất to nha~ bên trong có rất nhiều đồ chơi Lạc Lạc thích nữa~ " Đứa trẻ nho nhỏ ngồi trong bồn tắm lớn, vừa chơi bọt xà phòng, trong giọng nói mang theo cám dỗ vô hạn. . .
". . ."
"Hơn nữa mẹ lại bị bệnh, Lạc Lạc hy vọng Nguyên Đại có thể chăm sóc cho mẹ a~ giống như mẹ chăm sóc cho Lạc Lạc vậy. . ." Cám dỗ là phải dùng khổ nhục kế động lòng trắc ẩn! Lạc Lạc quả thật học hỏi tinh túy 'một khóc hai nháo ba thắt cổ' của bạn Đường Văn Nhuận thấu đáo không gì sánh được a. . .
". . ." Được rồi, Chu Nguyên xoa đầu con bé, nhìn bàn tay mình xuyên toa giữa mớ bọt xà phòng, không thể không nói, nàng đã thấy rục rịch với chuyện ngủ lại đây. . .
——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nữ chánh 2 Lạc Lạc, bày tỏ mình hỗ trợ công kích rất đúng lúc. . .
===
Các bạn tưởng truyện chậm nhiệt này có thể tấn công xong trong một chương sao ◔‿◔ chậm rãi nha~ 😂 à, chương 69 😂 đừng bảo có người sẽ tưởng thật là có này nọ nha?! Vì là chương 69 ý?!
Chương kế: Ngủ lại và này nọ
Ghi vậy thôi chứ không phải nhá hàng đâu, thiệt!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...