Con gái sớm biết được chuyện này Tô Mộc Nhiễm cũng không có phản ứng gì nhiều. Vốn định nói cho con bé, hôm nay nó biết sớm hơn một chút cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là công tác trấn an, Tô Mộc Nhiễm vẫn phải làm.
Vì vậy tối đó, hai mẹ con ở trong chăn hàn huyên cả tối. Về phần Chu Nguyên... từ sớm đã bị Lạc Lạc thấy chướng mắt đuổi về nhà ngủ giường đơn rồi. Cái thứ con gái hãm hại cha... Chu Nguyên gối tay nhìn trần nhà, cảm thấy đời người đừng càng thêm đắng cay như thế chứ.
Xuất ngoại hơn nửa tháng, đương nhiên cuối tuần Chu Nguyên phải ở nhà cùng cha mẹ rồi, Tô Mộc Nhiễm cũng không có gì làm, đơn giản đến Chu gia cùng Lạc Lạc. Cả gia đình ở phòng khách xem điện ảnh hết buổi trưa.
Chiều đến team hai đứa năm ba sơ trung phải trở về trường, sau khi Chu Hoàn làm xong bữa trưa cho chúng nó liền đóng gói cả hai đưa đến trường học. Đương Nhiên, tên phàm ăn như Đường Văn Nhuận lại theo thường lệ hãm hại Chu Nguyên móc ra tiền mua đồ ăn vặt. Nhìn Đường Văn Nhuận ăn vặt càng ăn càng gầy Chu Nguyên liền buồn bực, rõ ràng khi bé béo như heo con, sao trưởng thành rồi thì trở thành thể chất gầy gò như mình.
Mà Lạc Lạc hồi nhỏ thì như khỉ, lớn lên lại có thịt hơn một chút. Haiz, đúng là con gái lớn rồi biến hóa 18 lần...
Sau khi đưa hai đứa nhỏ đến trường Chu Nguyên cũng không về ngay, tiện đường ghé vào chợ mua đồ ăn. Thường ngày chúng nó không có ở nhà Dung Thanh và Chu Hoàn sẽ gọi Tô Mộc Nhiễm đến ăn cơm cùng nhau, vì vậy giống như bình thường, về đến nhà Chu Nguyên liền vào bếp.
Chu gia hiện tại là như vậy, Chu Nguyên bận rộn đi làm, Chu Hoàn làm cơm, ý là không muốn nói chính tay Chu Nguyên làm, đương nhiên thỉnh thoảng rảnh rỗi Tô Mộc Nhiễm cũng sẽ đến làm cơm.
Hôm nay hai người đều ở nhà, đương nhiên là hai người làm cơm. Đầu bếp Tô nấu ăn, Chu Nguyên chỉ có thể làm phụ bếp. Cắt thịt rửa rau xong Chu Nguyên liền hết việc. Nhìn Tô Mộc Nhiễm đứng trước bếp mở nắp nồi cầm muỗng chuẩn bị nếm canh, Chu Nguyên cười cong cả mắt.
Nhẹ nhàng đi đến dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, Chu Nguyên duỗi hai tay qua eo nàng, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ ấy vào trong lòng. Cơ thể đối phương cứng đờ, bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau tay Tô Mộc Nhiễm run lên, nước canh trên muỗng liền bị vẩy ra.
Biết là nàng, Tô Mộc Nhiễm cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay trong lòng mình, quở trách một câu, "Đừng quậy."
Chu Nguyên ôm lấy nàng từ phía sau, ôm trọn người phụ nữ thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn nàng rất nhiều vào lòng, đặt cằm lên bờ vai gầy gò của nàng, miễn cưỡng nói, "Em không có quậy."
Làm gì không hiểu được nàng, Tô Mộc Nhiễm cũng không để ý, đưa muỗng lên thổi thổi, sau đó duỗi ra phía sau, hỏi, "Thử xem mùi vị có hợp không?"
"Cần gì thử a, lần trước cô làm đã ngon rồi." Tuy nói như vậy nhưng Chu Nguyên vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, uống một ngụm, "Ừm, vừa ăn, mùi vị rất tuyệt."
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, tự giác uống hết muỗng canh Chu Nguyên uống không hết, lại đậy nắp nồi, "Canh xong rồi, lát nữa xào rau."
"Ừm." Chu Nguyên bám trên người nàng, dùng cằm chọt chọt bờ vai.
"Em nhanh buông cô ra a, cô còn phải làm cơm." Thấy nàng vẫn không buông, Tô Mộc Nhiễm nói.
"Không muốn." Chu Nguyên siết chặt hai tay bên eo, cọ cọ gò má nàng.
Tô Mộc Nhiễm đưa tay đẩy đẩy cánh tay bên eo mình, sẵng giọng, "Chu Nguyên, đừng náo loạn!" Chu Nguyên chỉ đưa tay ôm nàng thêm chặt không đáp lại.
"..." Đẩy nàng không chịu đi, còn nói không được, Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ đành mặc nàng. Dù sao, cũng không phải lần đầu tiên nàng làm nũng trước mặt mình.
Giống như cam chịu số phận vừa đi vừa kéo theo Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm nấu canh, làm đồ ăn, Chu Nguyên phía sau tò tò theo nàng như cái bóng. Cũng may người này không quá phận đè hết trọng lượng lên lưng nàng, nếu không Tô Mộc Nhiễm cảm thấy mình nhất định không làm đồ ăn được.
Trở rau trong chảo, Tô Mộc Nhiễm nhìn cánh tay người kia đặt trên tay mình, bất đắc dĩ nói, "Chu Nguyên, em có muốn ăn cơm hay không!"
"Muốn a, không phải em đang làm sao?" Chu Nguyên nắm tay Tô Mộc Nhiễm, giống như khi còn bé lão sư nắm tay mình kèm chữ, nắm chảo xẻng xào rau. Chỉ là động tác có làm cũng như không kia, khiến Tô Mộc Nhiễm thật sự nổi lửa.
Cho dù tính khí có tốt, bị nàng đùa dai như vậy cũng bực mình. Cho nên Tô Mộc Nhiễm bực mình.
Tô Mộc Nhiễm nổi lửa rồi, Chu Nguyên liền thảm, "Chu Nguyên, đi ra ngoài!" Nàng loảng xoảng một cái buông xẻng và chảo, âm thanh nghe lạnh cả người.
Ầy nhưng Chu Nguyên không sợ nàng, nắm tay nàng lại cầm xẻng chảo về, xào xào rau giả vờ ủy khuất nói, "Lão sư dữ quá đi."
"..." Biết rõ nàng cố ý nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn thu lại nóng nảy vừa rồi, dở khóc dở cười hỏi, "Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?" Đứng đây gây trở ngại nãy giờ rồi! Căn bếp lớn như vậy cứ phải dính sau lưng nàng làm khó.
"Nhớ cô." Không phải nghĩ ngợi, Chu Nguyên nói.
"..." Bàn tay cầm xẻng chợt ngừng động tác mím môi lại bắt đầu đảo khoai tây vài cái thì đậy nắp lại, "Em rảnh rỗi như thế, lát em nấu ăn thế nào?"
"Không chịu." Chu Nguyên bĩu môi, chớp mắt trả lời. Biểu tình này của nàng quả thật moe đến đáng xấu hổ, nếu như bị Ôn Lương thấy chắc chắn sẽ bị nói tuổi nào rồi còn giả đáng yêu đúng là không biết xấu hổ!
Tính trẻ con của nàng lại trỗi dậy, Tô Mộc Nhiễm cũng hết cách, cuối cùng vẫn là chọn cách dỗ dành như bình thường, "Vậy em buông cô ra trước có được không, ra ngoài chờ, lát nữa là có thể ăn cơm."
Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Chu Nguyên nhoẻn miệng cười, miệng dán bên tai Tô Mộc Nhiễm, dùng giọng nói hết sức hồn nhiên nói lời ám muội, "Vậy ăn cơm xong có thể ăn cô không?"
Vợ chồng già nhiều năm như vậy, lời gì chưa từng nghe qua, thế nhưng Tô Mộc Nhiễm vừa nghe một câu như thế, vẫn đỏ mặt, "Đi ra ngoài!" Tô Mộc Nhiễm cắn răng, hoàn toàn là thẹn quá hóa giận.
"Không chịu đâu." Ôm lấy nàng, Chu Nguyên lão thần tại tại* nghiêng đầu nói, "Hơn nữa tối hôm trước, em nói muốn ra ngoài, cô còn siết chặt em, bảo đừng đi nha."
*Ngạn ngữ phương Nam ý chỉ người trưởng thành, bình tĩnh; cũng chỉ người rất thong dong; hoặc dạy bảo ai đó
Nàng ám chỉ cái gì sao Tô Mộc Nhiễm lại không biết, mặt càng đỏ bừng hơn.
Chu Hoàn vào bếp rót nước, xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh nhìn thấy tình cảnh trong bếp, liền ngẩn người. Nhìn Chu Nguyên nói những lời này với Tô Mộc Nhiễm, ông lắc đầu, haiz thanh niên thời nay a...
Bưng nước về cho vợ, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Dung Thanh. Xem phim truyền hình đang chiếu trên TV, có chút đăm chiêu ông nói, "Tiểu Nguyên có cần dọn ra ngoài không..."
Dung Thanh ở bên cạnh vừa nghe cũng sửng sốt một chút, dọn ra ngoài à? Hôm nay Lạc Lạc cũng biết rồi, sống cùng Mộc Nhiễm cũng sẽ không có nhiều vấn đề nhỉ. Chỉ là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...