Lần đầu tiên gặp Kê Thanh vào cái ngày đó, cả đời này Tiêu Bác Nhã cũng sẽ
không bao giờ quên, khuôn mặt trắng trẻo mà nhỏ nhắn đó, đôi mắt trầm
tĩnh nhưng lại rất quật cường, bóng dáng của cô như đắm chìm trong bóng
cây chập chờn dưới ánh nắng, bức tranh này dường như đã khắc sâu vào
trong ký ức của hắn, dòng thời gian cùng năm tháng loang lổ trôi qua,
nhưng cũng không hề phai mờ, vẫn rõ ràng như mới xảy ra vậy.
Tình yêu là gì? Từ góc độ khoa học mà nói, tình yêu là sinh vật thông
qua trình tự tác dụng của kích thích tố, là một loạt biểu hiện của phản
ứng hóa học tổng hợp, tình yêu của loài người cùng tính khát vọng ở tình cảm, quan hệ xác lập sơ kỳ đạt tới mức cực hạn, rồi sau đó càng ngày
càng lạnh nhạt. Giữa tình lữ như keo sơn, trạng thái ý loạn tình mê cùng lãng mạn của hai bên chỉ phát huy mạnh mẽ khi mới bắt đầu, sau khi
chung đụng được 15 tháng trở lên liền cảm thấy bắt đầu có chút lãnh đạm, 10 năm sau những trạng thái trên liền biến mất theo thời gian.
Hắn và Kê Thanh chung sống không tới một năm, thời gian tách ra cũng đã gần 15 năm rồi, thế nhưng sao hắn lại chưa bao giờ quên được cô, cho dù là giữa bọn họ đã không còn cái gì, từ trước đến nay mọi chuyện đối với hắn đều rất thuận lợi nhưng chỉ duy nhất một lần bị từ chối tình yêu,
lại khiến cho hắn cả đời khó quên.
Không chịu đựng được nhớ nhung, trong lòng cũng luôn nuôi dưỡng một tia hy vọng nhỏ bé, cho nên hắn đã dứt khoát trở về nước, coi như số mạng
của vẫn còn may, bọn họ gặp lại nhau giống như trong lòng hắn đã kỳ vọng vậy, thế nhưng hắn lại sớm mất đi lập trường cùng tư cách để yêu cô.
Phong Cẩm Thành vĩnh viễn cũng không biết điều này, bản thân mình cũng
thấy rất hâm mộ anh, thậm chí hắn hy vọng mình có được một cơ hội thôi,
có thể được ở bên cạnh cô dù chỉ một lần.Thậm chí hắn còn tự nhủ với
chính bản thân mình, không yêu cầu cô ấy yêu mình, chỉ cần cô ấy ở bên
cạnh hắn, để một mình hắn yêu cô như vậy là được.
Đáng tiếc, cho dù là một nguyện vọng hèn mọn cùng nhỏ nhoi như vậy
thôi, mà cuối cùng cũng chẳng được như mong muốn. Nhưng cho dù Kê Thanh
cùng phong Cẩm Thành có ly ly hợp hợp, mặc kệ bị giày vò như thế nào,
thì Tiêu Bác Nhã như hắn cũng mãi chỉ là người ngoài. Kê Thanh cùng
Phong Cẩm Thành bi hoan ly hợp, thì cũng chỉ là chuyện quá khứ, Tiêu Bác Nhã hắn đã nhảy vào cho dù đã cố gắng hết sức nhưng kết cục vẫn là vô
cùng thê thảm, đây chính là sự thật.
Phong Cẩm Thành là người đàn ông ác liệt, vậy mà nói với hắn: “Không có nếu như, cho dù kết quả như vậy, thì Kê Thanh cũng vẫn là của tôi, mãi
mãi”.
Tự tin cùng chắc chắn như vậy của Phong Cẩm Thành, một bước liền phá
hỏng tất cả hy vọng của Tiêu Bác Nhã. Phong Cẩm Thành là gian thương,
Tiêu Bác Nhã hắn cũng là một luật sư giỏi, tuy là miệng lưỡi của hắn có
chút ưu thế, nhưng nói đến tính kế và âm mưu thì hắn không phải là đối
thủ của Phong Cẩm Thành.
Trong giây phút đó Tiêu Bác Nhã chợt hiểu ra, Kê Thanh bị người đàn ông như vậy để mắt tới, cho dù có giãy giụa như thế nào thì cũng chạy không thoát. Người đàn ông này có thể không quan tâm đến nguyên tắc cùng quy
củ, không quan tâm đến ti tiện và vô sỉ, mà dùng hết thủ đoạn, vốn dĩ Kê Thanh cũng không thể có sự lựa chọn khác, phải nói là, căn bản Phong
Cẩm Thành không cho phép cô chọn lựa.
Phong Cẩm Thành trực tiếp và tàn khốc khiến Tiêu Bác Nhã hiểu rõ, trong tình yêu của hai người, Tiêu Bác Nhã mãi mãi cũng là người ngoài, cho
dù hắn và Kê Thanh có vài lần gặp mặt nhau thì Phong Cẩm Thành cũng kè
kè ở bên cạnh nguyện làm kỳ đà cản mũi, hơn nữa bụng dạ của Phong Cẩm
Thành lại hẹp hòi khiến cho người khác khinh thường.
Tiêu Bác Nhã nhớ lại một chuyện, khi hai vợ chồng Phong Cẩm Thành làm
lành với nhau chưa được mấy ngày, hắn liền chạy đến tìm Tiêu Bác Nhã,
trực tiếp yêu cầu trả lại đồ cột tóc cho Kê Thanh.
Lúc ấy trong lòng Tiêu Bác Nhã chỉ biết cười khổ, tức giận nói: “Lâu như vậy rồi, ai còn giữ lại làm gì?”.
Lời nói của Phong Cẩm Thành lại như đinh đóng cột: “Nhất định cậu vẫn
còn giữ, hơn nữa còn giữ gìn một cách cẩn thận nữa, cậu thầm mến vợ tôi, tôi nhẫn nhịn lâu lắm rồi. Đồ vật của vợ tôi còn ở chỗ của cậu, như vậy là không được. Cậu len lén có tình ý coi như tôi không trông thấy thì
là cậu được lời, nhưng đằng này cậu nhìn vật nhớ người, tôi thân làm
chồng thì làm sao có thể nhịn được chứ?”.
Lời nói này phải công nhận là một câu nói lý khốn kiếp nhất, Tiêu Bác
Nhã cũng hết nói nổi, hắn nhớ người ngoài thường nói Phong Tổng là một
người đàn ông ưu nhã, sánh ngang với những người đàn ông quý tộc của
nước Anh và nước Pháp thời trung cổ, nhưng Tiêu Bác Nhã thấy người đàn
ông này chính là du côn, lưu manh, vô lại và vô liêm sỉ.
Cuối cùng Tiêu Bác Nhã cũng phải đem món đồ mà hắn đã cất giữ như báu
vật hơn mười năm qua giao ra cho anh, trong giây phút đó Tiêu Bác Nhã
cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi ít nhiều.
Có lẽ người ta nói đúng ‘Mây tan thì trăng sáng’, trước đây hắn vẫn
luôn chấp nhất là bởi vì trong lòng còn chút ít hy vọng, thời điểm khi
không còn một tia hy vọng nào nữa, mọi người đều nhìn sự việc bằng lý
trí, bởi vì mất đi lý do để chống đỡ rồi, chấp nhất cũng chỉ là một loại cố chấp, Tiêu Bác Nhã khinh thường khi làm một người đàn ông như vậy,
căn bản hắn cũng có kiêu ngạo cùng phong cách thuộc về chính mình.
Hơn nữa, lui về phía sau một bước có lẽ sẽ nhận được nhiều hơn, tình
yêu chính là một loại hữu tình rất trường cửu, có thể xuyên qua thời
gian cùng không gian, vĩnh viễn tồn tại.
Có lẽ đến thời điểm tóc bạc da mồi, khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra
ngày hôm nay, bọn họ cũng sẽ chỉ cười một tiếng, đây chính là cuộc sống, có quá khứ, có hiện tại và có tương lai, có lẽ hắn cũng mong chờ ở bước ngoặc khác, sẽ gặp được một đoạn tình yêu ngọt ngào, tình yêu đó thuộc
về Tiêu Bác Nhã hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...