Kích tình giống như thủy triều chậm rãi rút xuống, cả người mệt mỏi không còn chút sức lực, nhưng Kê Thanh cũng không muốn như vậy mà đi ngủ, cô mở mắt ra, ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu vào sáng một góc phòng, cô nghiêng tai lắng nghe, gió thu mang theo tiếng côn trùng lùa vào cửa sổ, mọi thứ trong giờ phút này trông giống như một giấc mơ đẹp vậy.
"Phong Cẩm Thành, anh từ khi nào bắt đầu yêu em?"
"Ừh... Àh... Chuyện này, ngủ thôi, nếu em không thấy phiền phức, chúng ta có th lại làm chút chuyện có ý nghĩa..."
Kê Thanh không khỏi nở nụ cười, liền lật người, cả người phủ trên người của Phong Cẩm Thành, tay nhéo lấy cái mặt của hắn, không buông tha mà càng nhéo mạnh hơn :"Yêu thì nói yêu, như vậy mà cũng không biết, chẳng giống đàn ông gì cả?"
Bàn tay to của Phong Cẩm Thành từ hông của cô di chuyển xuống dưới :"Có phải là đàn ông hay không, em còn không biết sao? Có cần anh chứng minh thêm một lần nữa không."
Kê Thanh dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện :"Lần trước Trương Lộ phỏng vấn anh, anh đã nói gì thế, vì sao không cho em xem?"
Mắt của Phong Cẩm Thành lóe sáng :"Chuyện đó cũng lâu rồi, lôi chuyện cũ ra nói thật không đáng yêu chút nào, em phải nhớ kỹ chuyện này, bất kỳ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, còn nữa về sau em nên hạn chế liên hệ với Trương Lộ đi, với chỉ số thông minh của em, để cho cô ấy lừa gạt mà cũng không biết." Nói xong, Phong Cẩm Thành ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô kéo vào trong ngực, sau đó dùng chân kẹp lấy, vỗ vỗ cái lưng của cô :"Lúc nãy em cũng đã tốn nhiều sức lực rồi, ngoan mau ngủ đi..."
Một lát sau, trong lòng cảm thấy hơi thở của Kê Thanh đã đều đều, Phong Cẩm Thành mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện tại nghĩ lại, thời điểm phỏng vấn thất thường đó, chính bản thân cũng cảm thấy đã yêu Kê Thanh, có lẽ là sớm hơn nữa, nhưng do hắn ngu ngốc nên chưa từng phát hiện ra, thế nên vợ chồng bọn họ mới vòng vòng như vậy, sự thật thì những lời nói đó rất quan trọng, hắn và Kê Thanh chính là rất ít nói chuyện với nhau cho nên mới không hiểu nhau.
Phong Cẩm Thành ôm Kê Thanh vào trong lòng, thở dài một cái, hai mắt nhắm lại, trong phòng một đôi uyên ương cùng nhau gáy, ngoài cửa sổ đoàn tụ sum vầy, cuối cùng thì kết quả cũng là đại đoàn viên, mặc dù có chút tầm thường tục khí, nhưng như thế thì có làm sao.
Trong lòng Phong Cẩm Thành nghĩ, sau này cuộc sống của họ sẽ là một con đường bằng phẳng! Dù sao hai người bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió cùng gian nan và thử thách, đến đây thượng đế cũng phải nên nâng tay, nhưng hắn đã quên, còn có một chuyện hắn đã quên nghĩ đến.
Mấy ngày sau, Kê Thanh bắt đầu cảm thấy có chuyện không đúng, nếu lấy tính cách của Phong Cẩm Thành mà nói, thì khó khăn lắm hắn mới dỗ được cô trở về, thì ắt hẳn hắn sẽ nhanh chóng đi làm thủ tục kết hôn, nhưng cô thấy mấy ngày qua cũng thấy có dấu hiệu gì cả, trong lòng của Kê Thanh không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ bây giờ hắn cảm thấy như vậy mới kích thích, sống chung với nhau không cần quan hệ hôn nhân, hay là vì mấy ngày trước cô hay gây khó dễ, nên giờ hắn muốn trả thù cô đây?
Kê Thanh phát hiện, điều này cô không thể nói ra lời, ly hôn thì cô có thể nói, nhưng nếu cô chủ động đề cập đến chuyện phục hôn, cô cảm thấy rất mất mặt, chuyện này dần dần biến thành một tảng đá không lớn không nhỏ trong lòng của cô, không đuổi đi được, rất là khó chịu.
Có lúc Kê Thanh cũng tỏ ra hờn dỗi, cũng vài lần ám chỉ cho Phong Cẩm Thành biết, nhưng người đàn ông này lại không hề biết, mà lại giống như một kẻ ngốc vậy, hoặc là thế nào đây? Hắn không phải muốn chia con với cô chứ.*.
Thật sự thì Kê Thanh vẫn không biết, thật ra Phong Cẩm Thành là một người đàn ông khôn khéo và thông minh, tại sao lại không nhìn ra được ý đồ mà Kê Thanh đang ám chỉ chứ, nhưng hắn chính là khổ tâm khó nói ra!
Giấy đăng ký kết hôn của hắn và Kê Thanh còn nguyên ở đây, bây giờ phục hôn cái gì chứ? Có cần nói thật với Kê Thanh không, Phong Cẩm Thành lại sợ chuyện này ảnh hưởng đến hòa bình hiện tại, hắn mới được dễ chịu vài ngày thôi! Bởi vậy, có thể tranh thủ thêm một ngày thì đành giả ngu thêm một ngày vậy.
Vào Đông, thời điểm rơi trận tuyết đầu tiên, Tử Thấm cùng bác sĩ Kha đến đây, bụng Tử Thấm cũng được năm tháng, nhưng căn bản cái bụng lại không lớn, nếu không chú ý kỹ, thì cũng không nhìn ra đây là phụ nữ đang mang thai, hành động của cô cũng rất nhanh nhẹn, ngược lại người luôn khẩn trương lo lắng lại chính là bác sĩ Kha, nhưng cho dù hắn có khẩn trương cũng không được, cô vừa động thì hắn liền đứng dậy đi theo, cứ nhắm mắt mà đi theo đuôi, khiến cho Tử Thấm tức giận cùng ghét bỏ hết nửa ngày, cô luôn họi hắn là ‘đồ theo đuôi’, nhưng lúc cô nói như vậy, bác sĩ Kha vẫn luôn ôn nhu nhìn cô, trên môi kia mỉm cười sủng nịch, khiến cho Kê Thanh rất cảm động.
Buổi chiều bốn người cùng ngồi ăn lẩu trong một nhà hàng nổi tiếng ở trong thành phố, sau đó cặp đôi của Tử Thấm trở về khách sạn, sáng hôm sau bác sĩ Kha còn phải đi họp, lần này bác sĩ Kha đến thành phố B công tác ba ngày, sợ Tử Thấm ở nhà một mình sinh buốn chán, cho nên liền dẫn cô đi cùng.
Nhìn xe của hai người đã đi xa, Kê Thanh không khỏi thở dài :"Ba mươi năm qua cuộc sống của Tử Thấm đã quá vất vả rồi, may mắn là gặp được bác sĩ Kha, có thể đoán được trong năm mươi năm tới cô ấy sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc."
Phong Cẩm Thành nắm lấy bàn tay của Kê Thanh, đưa lên môi sau đó hôn một cái, rồi nói :"Vợ ơi, em đang nói chúng mình sao?"
Kê Thanh chợt nhớ lại hận thù lúc trước, tức giận liếc hắn một cái :"Gặp phải anh đó chính là kiếp nạn của em, hơn nữa, hiện tại trên pháp luật chúng ta cũng không phải là vợ chồng, nói không chừng sau này em cũng có thể gặp được người đàn ông ôn nhu giống như bác sĩ Kha vậy đó?"
Nghe Kê Thanh nói những lời này, hắn cảm thấy trong lòng có chút nhói đau, lúc đầu thật sự Phong Cẩm Thành cũng ghen tỵ không yên, nhưng sau đó nghĩ lại, hai người bọn họ trên pháp luật vẫn là vợ chồng, cho dù vợ của hắn có muốn chạy trốn cũng không có cửa đâu, sau khi nghĩ thông suốt những điều này thì hắn liền bình tĩnh lại.
Hắn càng bình tĩnh thì Kê Thanh lại không thể bình tĩnh được, càng nghĩ càng thấy khổ sở, cô vất vả sinh con đẻ cái cho hắn, nhưng cuối cùng thì ngay cả một cái danh phận cũng không có, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, Kê Thanh cảm thấy tủi thân, đợi xe tiến vào gara và dừng lại, cô xoay mặt nhìn Phong Cẩm Thành mà nói :"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không muốn phục hôn thì chúng ta chia tay đi, cứ không rõ không ràng như vậy em không thích..."
Tủi thân đến hốc mắt cũng đều đỏ, Kê Thanh mới thật sự lộ nguyên hình, cô đại khái biết rõ hắn đời này chắc chắn chỉ yêu có một mình cô, bởi vậy cũng không hề sợ hãi, Phong Cẩm Thành cảm thấy Tả Hoành nói thật chính xác ‘Người phụ nữ này thật không thể sủng, sủng và sủng, chính là một phiền phức lớn’, hơn nữa hiện tại tính tình của vợ hắn càng ngày càng giống như trẻ con vậy, hở một chút không hài lòng liền giận hờn.
Có lúc Phong Cẩm Thành cũng cảm thấy, con gái Tiểu Tuyết của mình so ra còn ngoan hơn Kê Thanh, Phong Cẩm Thành cũng là thiên vị con gái, Tiểu Tuyết nêu ra yêu cầu gì, hắn cũng đều đồng ý, là một người cha hoàn hảo trong mắt con gái, nhưng đối với con trai thì lại không như vậy, hai cha con bởi vì tranh giành Kê Thanh mà vô tình đã hình thành quan hệ đối địch, giống như nước với lửa vậy.
Chỉ cần Tiểu Lượng thức giấc, hắn đừng mơ được lại gần Kê Thanh, trước đây nếu như hắn đến gần thì tên nhóc đó liền liều mạng mà khóc, hiện tại biết đi rồi thì trực tiếp chạy lại mà tranh giành, cái tay tuy nhỏ bé nhưng rất mạnh mà níu lấy, quyết chiến đấu với hắn, cho đến khi hắn phải cách xa Kê Thanh tám mét, khi đó tên nhóc mới vừa lòng thả tay, tay chân cũng nhanh nhẹn giang hai tay ra ôm lấy đầu gối của mẹ, hình ảnh này trông giống như con gấu Koala đang trèo cây vậy, hai mắt to ngập nước, mang theo tia nịnh nọt cùng yêu thương.
Con của hắn từ nhỏ đã là một tên đểu cáng không tốt lành rồi, trước mặt của Kê Thanh, thì hắn luôn ra vẻ đáng yêu bộ dáng rất đáng thương, nhưng khi ở chung với cha, thì ánh mắt lại thẳng tắp trừng mặt của cha hắn, Phong Cẩm Thành cảm thấy ẩn chứa bên trong đều là giả dối.
Kê Thanh nói tính tình của hai cha con rất giống nhau, Phong Cẩm Thành cân nhắc lại, lúc nhỏ mình cũng không có tranh giành mẹ giống như tên nhóc này, bữa nào rảnh rỗi phải hỏi bà nội của Tiểu Tuyết thôi, việc quan trọng bây giờ là dỗ dành Kê Thanh, bằng không đêm nay cô không cho hắn vào nhà, thì không thể nào biểu diễn rồi.
Phong Cẩm Thành ôm lấy Kê Thanh, hôn một cái nói :"Được rồi, được rồi, phục hôn thì phục hôn, nhưng ngày mai là thứ bảy, ngày kia là Chủ nhật, phòng công chứng không làm việc, thứ Hai anh đi làm nhé! Em ở nhà chờ kết quả là được."
Ai ngờ Kê Thanh bướng bỉnh lắc đầu mà nói :"Em nghĩ chuyện này cực kỳ quan trọng, cho nên hai chúng ta là cùng nhau đi nhé, trước đây chúng ta là qua loa kết hôn, sau đó lại vội vàng ly hôn, cuối cùng em cảm thấy hôn nhân của chúng ta xảy ra nhiều vấn đề như vậy, có phải liên quan đến thái độ của chúng ta hay không."
Phong Cẩm Thành toát cả mồ hôi lạnh :"Vợ ơi, em mê tín quá nha! Nếu hai chúng ta cùng đi thì phải sắp xếp thời gian, anh có một người bạn hiện đang làm phó cục tại phòng công chứng, để anh nhờ anh ta giúp là được rồi."
Kê Thanh mắt lóe sáng, hoài nghi nhìn hắn :"Phong Cẩm Thành, có phải anh có chuyện gì gạt em! Sao em cứ cảm thấy anh đang tìm cách không muốn để em đi cùng?"
Phong Cẩm Thành cười ha ha :"Vợ ơi, em lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, là anh sợ em mệt, thời tiết lại rất lạnh..." Kê Thanh quan sát hắn, vừa muốn mở cửa xuống xe, lại bị Phong Cẩm Thành nắm lại, kéo cô lại gần, thì thầm vài câu bên tai của Kê Thanh.
Kê Thanh đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn, nhìn ánh mắt đó trong người của Phong Cẩm Thành liền dâng lên một dòng nhiệt, Phong Cẩm Thành liền tắt đèn xe, dùng điều khiển từ xa đem cửa gara đóng lại, cửa tự động hạ xuống, trong gara liền tối đen.
Phong Cẩm Thành ngựa quen đường cũ, đem điều khiển để qua một bên, Kê Thanh đang nằm thẳng, Phong Cẩm Thành liền đè lên người cô... Sau khi hôn cô, bàn tay to liền vội vàng di chuyển xuống dưới, rồi thăm dò vào trong váy nhung của cô... Kê Thanh theo phản xạ kẹp hai chân lại, Phong Cẩm Thành không khỏi mỉm cười :"Vợ ơi, mở ra để cho anh vào đi..."
Lời nói mang đầy tính ám chỉ này, khiến Kê Thanh nhịn không được khẽ run, bốn phía tối đen như mực, nhìn không rõ năm ngón tay, chỉ nghe tiếng quần áo rơi xuống cùng với tiếng cọ sát của hai thân thể, rất ám muội lại rất kích thích.
Không khí càng ngày càng động tình, cho dù Kê Thanh có muốn cũng không thể vãn hồi được nữa, ngón tay của Phong Cẩm Thành chạm đến mảnh đất ẩm ướt và ẩm ướt, không khỏi mỉm cười :"Vợ, em có muốn hay không? Có nghĩ muốn hưởng, ưh..."
Kê Thanh nóng nảy chịu không nổi, liền dùng một tay chặn cái miệng của người đàn ông lắm lời vô nghĩa này, tay còn lại thì di chuyển đến dây lưng quần của hắn, cởi bỏ, cái tay mềm mại nhỏ bé luồn vào trong, cầm lấy vật nóng lớn, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn...
Phong Cẩm Thành thoải mái, rầm rì vài tiếng, Kê Thanh quả thật rất thành thạo, tiến độ thi triển kỹ thuật cũng cực nhanh, suýt nữa hắn không kiềm chế nổi mà giải thoát ở trong tay cô rồi.
Phong Cẩm Thành rút bàn tay nhỏ bé của Kê Thanh ra, sau đó chuyển nơi tấn công, hắn dã man xâm nhập, lực đạo mạnh mẽ, khiến cho Kê Thanh rên rỉ không dứt...
Trước kia Kê Thanh không biết xe lắc lư là như thế nào, nhưng theo tiết tấu cùng tốc độ ra vào của Phong Cẩm Thành, mà chiếc xe cũng theo đó mà kịch liệt rung động, cùng phối hợp hô hào với động tác của hắn, chiếc xe chòng chành giống như đang ở giữa biển bị sóng đánh vậy, thoải mái nói không nên lời... Cô nhếch hai cái đùi lên cao, gác lên vai của Phong Cẩm Thành... Mỗi một lần đi vào đều có thể thâm nhập sâu hơn, cuối cùng cũng tới phút giây cao trào nhất, cô không ngừng rên rỉ, tiếng rên cứ vang vọng cùng quanh quẩn ở trong gara trống trải, thật lâu cũng không ngừng...
Kê Thanh xụi lơ trên ghế, toàn thân cũng không muốn động đậy, còn Phong Cẩm Thành mở đèn ở bên trong xe, sau đó dùng khăn ướt lau sạch, kích tình qua đi Phong Cẩm Thành có hành động này khiến người ta kinh ngạc, nhìn qua càng thêm gợi cảm.
Kê Thanh bỗng nhiên nhớ tới những động tác thuần thục vừa rồi của hắn, trong lòng không khỏi lo lắng, híp mắt nói :"Trước đây anh đã từng làm ở trong xe với bao nhiêu người phụ nữ?"
Phong Cẩm Thành sửng sốt, trong mắt có chút lo lắng, nghiêng người triền miên hôn Kê Thanh, lát sau mới nói :"Anh thề, sau này anh chỉ làm với em mà thôi, nếu làm trái lời thề này, thì suốt đời cái đó không nâng lên được." Kê Thanh không khỏi nở cười, lời thề này thật sự rất độc .
Hôm sau Kê Thanh không cùng Phong Cẩm Thành về Phong gia, Tử Thấm gọi điện thoại đến nói nhóm bạn thời đại học tổ chức họp lớp, bọn họ liên hệ với cô, cũng trùng hợp cô đang ở thành phố B, không bằng cùng nhau đi tham gia.
Trước đây Kê Thanh luôn từ chối tham gia loại hình họp lớp này, nhưng hiện tại cô cả ngày không có việc gì để làm, đi một lần chắc cũng không có sao, chủ yếu là đi cùng Tử Thấm, dù sao Tử Thấm cũng là phụ nữ đang mang thai.
Buổi họp lớp thật náo nhiệt, duy nhất có một chỗ không được là có một bạn học nữ uống rất nhiều, hơn nữa còn lôi kéo than thở với Kê Thanh, cô nói cô là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân, cuối cùng còn từ trong giỏ lấy ra giấy chứng nhận ly hôn mà giơ lên.
Thật ra Kê Thanh cũng không để ý nghe bọn họ bàn luận gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận ly hôn kia, tại sao tờ giấy đó lại không giống với tờ của cô, cô nhận lấy sau đó nhìn nhìn :"Sao lại là màu đỏ, không phải là màu xanh àh?"
Tử Thấm ở bên cạnh chỉ vào cái trán của cô :"Có phải cậu sinh con xong nên đầu óc choáng váng rồi không, luật này đã sửa lại từ đời nào rồi, kết hôn và ly hôn đều là màu đỏ."
Đầu óc của Kê Thanh quay vòng vòng, bỗng nhiên liền hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi gọi to một tiếng :"Phong Cẩm Thành..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...