Phong Cẩm Thành bỗng nhiên lửa giận ngùn ngụt làm Kê Thanh không khỏi co rúm người, Phong Cẩm Thành xa lạ như vậy, trong trí nhớ của Kê Thanh, mặc dù Phong Cẩm Thành lạnh lùng xa cách, nhưng người đàn ông này cực kì biết kiềm chế, sự tao nhã phong độ đó, gần như khắc vào xương tủy anh rồi, cùng lắm thì, giống như lần trước đạp cửa bỏ đi, sẽ không như thế này.
Lúc này Phong Cẩm Thành hoàn toàn mất đi sự phong độ vốn có, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô của anh có đủ loại cảm xúc sắp sửa bộc phát, lạnh như băng, tức giận, ghen tị, khó chịu, nghi ngờ... Làm Kê Thanh không rét mà run.
Mấy chữ rít ra từ kẽ răng anh, tận nửa ngày, Kê Thanh mới nghe hiu được, anh hỏi về Tiêu Bác Nhã... Kê Thanh hơi do dự, nhất thời không biết nên giải thích quan hệ của cô và Tiêu Bác Nhã như thế nào, nhưng sự do dự của cô trong mắt Phong Cẩm Thành, đã trực tiếp lý giải thành hàm nghĩa khác.
Phong Cẩm Thành cảm thấy trên đầu như bị chụp một cái mũ xanh, hơn nữa, anh thế nhưng không biết bị chụp bao lâu rồi, còn ngây ngốc, bị người phụ nữ này lừa gạt, tự cho là mọi chuyện nắm được hết trong tay, lại không biết, anh bị cắm sừng tàn nhẫn như vậy, thua trong tay một người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối, nhưng kì thật giảo hoạt vô cùng này.
Phong Cẩm Thành bỗng nhiên có loại ảo giác, có lẽ người phụ nữ thoạt nhìn nhát như chuột này, nói không chừng chính là cao thủ tâm cơ thâm trầm, có thể đùa bỡn đàn ông trong tay.
Nghĩ đến đây, Phong Cẩm Thành rốt cuộc không khống chế được lửa giận trong lòng, buông tay cô ra, trực tiếp nắm lấy cằm Kê Thanh: "Sao không nói lời nào? Cô giả vờ rất giống, hóa ra bên trong là cái □, cái gì mà phỏng vấn, cái gì mà công việc, đây đều là những chuyện các người đã sớm tính toán trước đúng không? Để đôi gian phu các người có thể dễ dàng □ thông đồng lén lút với nhau..."
Bị sự phản bội lừa gạt cùng tức giận hoàn toàn bao phủ lí trí, miệng Phong Cẩm Thành nhổ ra từng câu từng chữ ác độc, triệt để không lưu đường sống, Kê Thanh bị Phong Cẩm Thành làm cho sợ ngây người, sau khi phản ứng lại được, tức giận cả người phát run, không hề nghĩ ngợi, giơ tay hung hăng tát một phát, ba một tiếng, còn chưa hết giận, xoay tay muốn đánh tiếp, lại bị Phong Cẩm Thành nắm cổ tay...
Kê Thanh tê một tiếng, hít một ngụm khí lạnh, cổ tay giống như bị bẻ gẫy đau đớn không chịu nổi, Kê Thanh thậm chí nghe được tiếng xương cổ tay mình kêu rất nhỏ.
Phong Cẩm Thành nghiến răng nghiến lợi: "Thế nào? Cô làm ra, còn không cho tôi nói, cô luôn luôn nghĩ muốn ly hôn, có phải bởi vì hắn hay không? Tiêu Bác Nhã muốn cô sao? Không chê cô bị tôi dùng lâu như vậy, hay là nói, cô ở trên giường hắn so với trên giường tôi lẳng lơ hơn, thích hầu hạ hắn hơn, thoải mái hơn, hắn mới muốn kết hôn với cô..."
"A... Phong Cẩm Thành, tên trứng thối, khốn kiếp..." Kê Thanh bị anh làm tức điên rồi, tay không thoát ra được, nhưng miệng thì không sao, vươn cổ cắn một miếng trên vai anh, mọi sự tức giận tập trung hết vào đó, một ngụm cắn này dùng hết sức lực, cách hai tầng vải dệt, Phong Cẩm Thành cũng có thể cảm giác được sự đau rát.
Phong Cẩm Thành lại không tránh ra, càng không buông Kê Thanh, mà là gắt gao nhìn chằm chằm cô, thẳng đến khi cô hết lực mà nhả ra, Phong Cẩm Thành mới cười châm chọc một tiếng: "Tôi không phải tên khốn kiếp, tôi là kẻ bị cắm sừng, chính tôi cũng không biết, cô mẹ nó không phải khó chịu lẳng lơ, thế nào cũng phải vượt tường sao, hôm nay cho cô hoàn toàn vui sướng đi ..."
Nói xong, tay xé rách quần áo Kê Thanh, Kê Thanh bị anh nói ngày càng khó nghe, ủy khuất nói không được, anh còn xé quần áo của cô, cô đương nhiên không thể để anh thực hiện được, tay chân thoát khỏi sự kiềm chế, bắt đầu kịch liệt phản kháng, miệng cũng không chút nào yếu thế mắng lại: "Tên vô sỉ, anh không biết xấu hổ, vừa ăn cướp vừa la làng, chính anh giống như ngựa đực, còn oan uổng người khác..." Nắm lấy tóc Phong Cẩm Thành dùng sức đấm đá...
Phong Cẩm Thành trước kia đánh nhau không ít, nhưng đều là đàn ông, thật chưa lĩnh giáo qua phụ nữ đánh nhau, hơn nữa Kê Thanh lúc này, nhất thời bị đá đúng vào chỗ yếu hại, thét lớn một tiếng, lăn ra dưới chỗ cửa sổ, Kê Thanh như cá chép nhảy lên, vọt đến bên kia giường, động tác vô cùng lưu loát.
Phong Cẩm Thành thực không dự đoán được Kê Thanh ngang ngược như vậy, lần này, anh cũng phải nghi ngờ mình có bị đoạn tuyệt tử tuyệt tôn hay không, ôm lấy, chờ cơn đau thấu trời đi qua, mới ngẩng đầu nhìn Kê Thanh, nào còn là con thỏ ngoan ngoãn nghe lời, rõ ràng chính là con hổ nhỏ đang dựng lông.
Tóc tai rối tung, thân thể dính sát vào sau tường, đề phòng nhìn anh, đôi mắt ngày thường u buồn yên lặng kia, lúc này sáng ngời như chấm sao trên bầu trời, cái miệng nhỏ mím thành một đường, khuôn mặt nhỏ khẽ ngẩng lên, áo T-shirt màu đen bị anh xé rách, một nửa bả vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, dây áo lót ren màu đỏ tươi, hơi bị tuột xuống, lộ ra bờ ngực □ xinh đẹp, Kê Thanh như vậy lại tỏa ra một loại xinh đẹp tỏa sáng động lòng người, vừa gan dạ lại nóng bỏng.
Mất một lúc, lý trí Phong Cẩm Thành cũng đã thoáng trở lại, những lời vừa rồi của Kê Thanh, quanh quẩn trong đầu, Phong Cẩm Thành bắt được chữ mấu chốt là oan uổng.
Đáy lòng Phong Cẩm Thành dâng lên hy vọng, Trương Lô khẳng định không có ý tốt, có lẽ bản thân bị ghen tị che mờ óc, mất đi sự phán đoán, thật sự oan uổng vợ anh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt khó coi của Phong Cẩm Thành hạ xuống, tay cầm di động đẩy sang bên kia đầu giường, Kê Thanh nghi hoặc nhìn lại, vừa nhìn lại không khỏi tức giận: "Phong Cẩm Thành, anh theo dõi tôi."
Kê Thanh vừa nghĩ tới người đàn ông này nghi ngờ cô, thời điểm đi công tác, còn phái người theo dõi cô, cô nhìn thấy cũng không thể kiềm chế được cảm xúc, hơn nữa, Phong Cẩm Thành không phản bác, như vậy thì chính là sự thật.
Giận đến tột cùng Kê Thanh bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu, cô cùng Phong Cẩm Thành làm vợ chồng thực châm chọc, không có tình yêu, tình cảm khuyết thiếu, nay, ngay cả niềm tin cơ bản nhất cũng không có, ý nghĩa của cuộc hôn nhân này là gì bản thân cô giờ cũng không biết được?
Phong Cẩm Thành nhăn mặt nhíu mày: "Em chỉ cần giải thích ảnh chụp này là như thế nào? Tôi sẽ tha thứ, không truy cứu." "Tha thứ?" Lời của hong Cẩm Thành, ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim Kê Thanh giống như bị tưới thêm dầu, Kê Thanh căn bản không lo nghĩ gì đến hậu quả, khóe miệng nở nụ cười, thập phần bình tĩnh nói: "Giải thích cái gì? Chả có gì hay mà giải thích cả, anh cũng cùng đám phụ nữ mờ ám nhiều chuyện như vậy, scandal náo loạn, hận không thể để toàn thế giới biết đến, anh đã từng giải thích qua với tôi chưa?"
Sắc mặt Phong Cẩm Thành lạnh xuống, cắn răng nói: "Kê Thanh, đừng có lòng dạ hẹp hòi với tôi, chúng ta đáng nói về em." "Nói tôi..." Kê Thanh gật gật đầu, ủy khuất trong mấy năm nháy mắt nhảy lên, Kê Thanh giống như tìm được vũ khí đánh trả lợi hại nhất.
Cô cười cười quỷ dị: "Được, anh muốn nghe giải thích cái gì? Trong lòng anh đã định tội cho tôi rồi, còn muốn tôi giải thích cái gì? Giống như anh nghĩ đi, tôi và Tiêu Bác Nhã sớm đã quen biết, anh có biết sớm bao lâu không? Xa xa trước cả anh, thời điểm tôi học trung học, tôi lớp mười anh ấy lớp mười hai, chúng tôi có gì đều cùng nhau chơi đùa, hiện tại gặp lại người cũ, tình cũ của chúng tôi cũng trở lại..."
Kê Thanh còn chưa nói dứt, đã bị Phong Cẩm Thành vọt tới bóp cổ đè cô lên tường: "Không được nói, không cho nói, tôi không cho phép cô nói nữa..."
Mắt Phong Cẩm Thành như muốn nứt ra, bởi vì nổi giận, trong ánh mắt đầy tơ máu, đỏ kinh khủng, mà tay anh bóp cổ cô ngày càng dùng sức, ánh mắt Kê Thanh dần dần trợn to, không khí trong ngực bị chặn lại, mặt cô cũng nhanh chóng đỏ lên như mắt anh.
Kê Thanh cảm thấy lúc sắp bị bóp chết, trên cổ đột nhiên buông lỏng, không khí đột nhiên tiến vào, khiến cô theo bản năng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cũng chưa thở được vài cái, đã bị Phong Cẩm Thành túm lên, một lần nữa ở trên giường, đầu bị thiếu máu, khiên Kê Thanh nằm trên giường, đầu vẫn choáng váng, cả người không có một chút khí lực, chỉ trơ mắt nhìn Phong Cẩm Thành, giống như một tên điên xé rách quần áo cô thành mảnh vụn, mở rộng chân cô, kéo khóa quần, hung ác, không lưu tình chút nào đâm vào...
Kê Thanh không có chuẩn bị, lối vào khô khốc bảo vệ cơ thể, theo bản năng bài xích kẻ xâm nhập, Phong Cẩm Thành bị những lời của Kê Thanh kích thích đến điên lên, trong đầu chỉ có một ý niệm, người phụ nữ này lừa anh, người phụ nữ này lừa gạt anh, người phụ nữ này phản bội anh, người phụ nữ này cho anh cắm sừng...
Lời của Kê Thanh tựa như một chiếc dao sắc nhọn, cắt xéo anh, đau đến miệng anh càng phun ra những lời đả thương người: "Cô muốn quay lại với tình cũ, cũng phải chờ tôi làm cho sướng đã rồi nói sau, Tiêu Bác Nhã vĩnh viễn phải dùng lại đồ thừa của tôi ... Cô không phải rất lẳng lơ sao, giả vờ đứng đắn cái gì..."
Kê Thanh khô khốc, càng làm Phong Cẩm Thành điên cuồng, không quan tâm, hung hăng dùng sức đi vào, đột nhiên bị nhồi đau, làm Kê Thanh khôi phục lại chút sức lực, cô bắt đầu điên cuồng giãy dụa, từ xa nhìn lại hai người giống như hai con thú vừa giao hợp vừa cắn xé, vừa đẫm máu lại bạo lực, nhưng cũng mang theo cảm giác chết cũng không ngừng...
Cổ tay Kê Thanh bị anh lúc nãy nắm đến không còn sức, nhưng móng tay sắc nhọn, cào qua mặt Phong Cẩm Thành, máu nhanh chóng chảy ra, Kê Thanh lắc đầu kêu lên: "Phong Cẩm Thành anh buông ra, tôi bảo anh buông, anh đây là cưỡng hiếp..." Cổ họng bị Phong Cẩm Thành bóp có vết dấu tay, phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe...
"Cưỡng hiếp? Tôi làm với vợ, mẹ nó đứa nào xen vào..." Phong Cẩm Thành một bộ mặc kệ, lửa giận cùng □ lộn xộn một chỗ, làm anh trực tiếp hóa thân thành ác ma, Kê Thanh càng giãy dụa anh càng tức, trong đầu xẹt qua hình ảnh vợ anh nằm dưới thân Tiêu Bác Nhã, anh liền muốn giết người.
Trong lòng đau bao nhiêu, anh sẽ trút lên người Kê Thanh bấy nhiêu, bởi vậy, anh điên cuồng va chạm, mặc dù vậy, nỗi đau này trong anh, một chút cũng không giảm, ngược lại càng ngày càng đau, đau đến anh không có chỗ phát tiết, đau đến anh không chịu được...
Kê Thanh rất nhanh phát hiện, cô càng phản kháng, người đàn ông kia càng ngoan độc, thân thể đau đớn cùng bản năng, làm Kê Thanh dừng phản kháng, giống như người chết, cứ nằm như vậy, để mặc Phong Cẩm Thành phát tiết. Chỉ là cô phản kháng tiêu cực như vậy, lọt vào trong mắt Phong Cẩm Thành, lại tựa như ý tứ khác, càng làm Phong Cẩm Thành hận...
Phong Cẩm Thành đem chân cô uốn cong thành một độ cong gần như biến thái, lúc đang hung ác trút xuống, Kê Thanh bỗng nhiên cảm thấy bụng đau từng đợt, cơn đau nhè nhẹ từng đợt, nhanh chóng lan ra, ý thức của cô có chút mơ hồ, cảm giác dưới thân âm ỉ, tiếp theo liền ngất đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...