“Thiệu đại thiếu gia vẫn chưa trả lời, nếu như cộng thêm cả Đường Nại tôi với đế chế Đường Thị thì sao?”
Ánh mắt của Đường Nại nhìn chằm chằm vào Thiệu Vĩnh Khiêm, trong lòng lạnh lẽo như phiến băng, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm u tối không có lối thoát.
Không biết vì sao, nhưng khi Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng yêu thương mà Đường Nại dành cho Mông Chỉ Nghi, trong lòng anh ta bỗng dưng cảm thấy giận dữ, trái tim như bị thiếu mất đi một mảnh, nên cho dù người đứng trước mặt là đệ nhất thiếu gia kinh thành Đế đô, sắc mặt anh ta cũng vô cùng khó coi.
Sắc mặt ôn hòa của Thiệu Vĩnh Khiêm trở nên lạnh lẽo, thanh âm trầm thấp nói với Đường Nại.
“Đường đại thiếu gia, đó là chuyện giữa tôi và Nghi Nghi, Đường đại thiếu gia bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn!”
Ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn thẳng vào Đường Nại, cũng không có ý định trốn tránh hay lùi bước, nhìn Đường Nại tự nhiên như không che chắn cho Mông Chỉ Nghi dưới đôi cánh của mình, mà Mông Chỉ Nghi cũng không hề ngần ngại từ chối, tất cả những điều đó khiến cho Thiệu Vĩnh Khiêm khẽ nhíu mày.
Cảm giác chua sót cùng giận dữ không ngừng lan ra từ tận đáy lòng.
Mà Đường Nại vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt ấy, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự âm u, tàn nhẫn.
“Thẩm đại thiếu gia đang gây khó dễ cho vợ tôi, khoanh tay đứng nhìn người khác bắt nạt vợ mình thì còn gì là đàn ông nữa chứ. Thân là chồng của Mông Mông, tôi đương nhiên phải đứng về phía cô ấy, bảo vệ cho cô ấy, không để bất kì ai động đến cô ấy!”
Đường Nại trả lời một cách tự nhiên, nụ cười lạnh lẽo vô tình trên mặt càng trở nên u ám hơn, ánh mắt sâu thẳm kèm theo một chút mỉa mai nhìn thẳng về phía Thiệu Vĩnh Khiêm, thấy sắc mặt hắn ta ảm đạm và cứng nhắc, trong lòng anh chắc chắn giữ Thiệu Vĩnh Khiêm cùng Mông Mông có chuyện gì đó mà anh không biết. Nhưng dù sao Đường Nại vẫn là Đường Nại, trên mặt anh không có thay đổi gì, ánh mắt âm u nhìn sâu vào đôi mắt của Thiệu Vĩnh Khiêm.
“Răng rắc...”
Thiệu Vĩnh Khiêm cả kinh, trái tim như tan vỡ thành từng mảnh, nghe Đường Nại nói, sắc mặt ôn hoà của anh ta ngày một ảm đạm, trở nên cứng nhắc, khuôn mặt trắng bệch, chuyện này dường như vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, khiến anh ta không có cách nào tin nổi.
Cơ thể vì thông tin đột ngột này mà trở nên run rẩy không ngừng, ánh mắt bi thương mạnh mẽ nhìn thẳng về phía Mông Cảnh Nghi, sắc mặt cô vẫn bình thản như thế, ánh mắt lạnh nhạt lẳng lặng cụp xuống, ngay cả một chút sắc thái cũng không thấy rõ.
Thiệu Vĩnh Khiêm hốt hoảng, sợ hãi!
Gương mặt tái nhợt đau thương nhìn Mông Chỉ Nghi, cất giọng hỏi: “Nghi Nghi, anh ta nói có đúng không, em cùng với anh ta?”
Mông Chỉ Nghi nhìn ánh mắt thống khổ của Thiệu Vĩnh Khiêm, sự đau khổ đó, gương mặt trắng bệch đó trong mắt cô giờ đây giống như một câu chuyện nực cười, ánh mắt lạnh lùng tỏa lên vẻ mỉa mai giễu cợt.
“Anh ấy nói không sai, tôi là vợ anh ấy, anh ấy là chồng tôi, là người đàn ông duy nhất trên đời của Mông Chỉ Nghi tôi!”
Giọng nói lạnh nhạt mà ngang tàng đấy cất lên đồng thời khiến cho hai người đàn ông sững sờ.
Nhưng khác với Thiệu Vĩnh Khiêm, khi nghe thấy những lời vừa rồi của Mông Chỉ Nghi, vẻ mặt của Đường Nại là sự kinh ngạc, bất ngờ, rung động đã xóa nhòa sự lạnh lùng tàn nhẫn trên gương mặt anh tuấn như một vị thần ấy, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng cùng cưng chiều.
Ánh mắt nồng đượm yêu thương của anh gắt gao dõi theo gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi, vẫn là gương mặt kiêu ngạo bất cần ấy, vẫn là thần sắc lãnh đạm ấy nhưng lại khiến anh rung động, yêu thương đến tận xương tủy.
Sao Mông Mông của anh lại đáng yêu đến thế cơ chứ!
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Mông Chỉ Nghi hùng hồn tuyên bố với mọi người rằng Đường Nại anh chính là người đàn ông duy nhất trên đời của Mông Chỉ Nghi!
Tính cách của Mông Chỉ Nghi trước giờ vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, không để tâm đến bất kì ai hay bất kì chuyện gì ngoại trừ mấy người thân thiết. Kể cả thường ngày cho dù là lúc ân ái triền miên, cũng là Đường Nại nhân lúc cô ý loạn tình mê mà ép cô nói ra mấy câu “ngượng ngùng”, làm gì có lúc nào Mông Chỉ Nghi nói mấy lời “đánh dấu chủ quyền” như vậy đâu.
Mà những lời này, hắc hắc, vô cùng êm tai, về nhà nhất định phải bảo Mông Mông nói thêm vài lần nữa cho một mình hắn nghe mới được.
Không, phải nói thêm một trăm lần, tốt nhất là mỗi ngày ba bữa đều phải nói, như vậy hắn cũng sẽ vui vẻ hơn gấp bội lần!
Không thể phủ nhận rằng Mông Chỉ Nghi chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Đường Nại, nên dù chỉ là một câu nói đơn giản thôi cũng đủ để khiến cho Đường Nại vui mừng một cách nhanh chóng. Mông Chỉ Nghi nhìn Đường Nại, không nhịn được mà cau mày. Chỉ là một câu nói thôi mà, người đàn ông này sao lại mừng rỡ như một đứa trẻ thế kia.
Chẳng lẽ bình thường cô đối xử với anh tệ lắm hay sao, nên một câu nói vậy thôi cũng khiến anh hưng phấn thành bộ dạng này. Vì đã chạm đến trái tim, đi vào trong ánh mắt, Mông Chỉ Nghi cũng liền bắt đầu suy nghĩ về chính bản thân mình!
Một Mông Chỉ Nghi như vậy khiến Thiệu Vĩnh Khiêm cảm thấy vô cùng xa lạ, lời tuyên bố ngang ngược kiêu ngạo như vậy khiến Thiệu Vĩnh Khiêm lảo đảo, cơ thể như không chống đỡ được nữa, “soạt” một tiếng, cả người ngã xuống ghế sofa.
Gương mặt anh ta toát lên vẻ thất vọng, khổ sở, nghẹt thở, tất cả gói gọn lại nhìn về phía Mông Chỉ Nghi.
Không, sao có thể như thế được?
Người mà Nghi Nghi yêu là anh ta, từ bốn năm trước anh đã biết Nghi Nghi yêu anh nhiều như thế nào, sao trong một thời gian ngắn như vậy cô lại có thể yêu người đàn ông khác được chứ.
Thiệu Vĩnh Khiêm hiểu con người của Mông Cảnh Nghi, trước giờ luôn kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Nếu như cô không thực sự đồng ý thì không ai có thể ép buộc được cô, anh hiểu rõ sự bướng bỉnh cứng rắn của Mông Chỉ Nghi hơn bất kì ai, chỉ cần cô thích liền bất chấp tất cả. Nhưng hiện giờ Mông Chỉ Nghi lại tuyên bố như vậy, có nghĩa là, những gì mà Đường Nại nói là sự thật.
Mông Chỉ Nghi cùng Đường Nại đã trở thành vợ chồng!
Cũng chính là hiểu rõ Mông Chỉ Nghi, nên thông tin có sức công phá như một quả bom hạng nặng, khiến trái tim Thiệu Vĩnh Khiêm như vỡ tan thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vụn.
Đến lúc này anh ta mới hiểu ra rằng, trong sâu thẳm trái tim anh ta, không ai có thể so sánh với Mông Chỉ Nghi, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng người mà anh ta yêu nhất vẫn chỉ là Mông Chỉ Nghi mà thôi.
Cho dù Mông Chỉ Nghi đã làm nhiều chuyện sai trái với Cơ Tích Vy, anh ta đã thay cô bồi thường tất cả mọi thứ cho Cơ Tích Vy, thậm chí ngay cả việc đính hôn cùng Cơ Tích Vy anh ta cùng đồng ý, dù rằng anh không hề yêu cô ta, dù rằng anh cứ ngỡ, chỉ cần có đủ thời gian, anh ta sẽ quên được Mông Chỉ Nghi.
Nhưng đến tận ngày hôm nay, anh ta mới nhận ra mình sai rồi, Cơ Tích Vy chỉ là trách nhiệm, là trách nhiệm mà anh ta muốn gánh thay cho Mông Chỉ Nghi, người mà anh yêu nhất, chỉ có Mông Chỉ Nghi mà thôi.
Chỉ tiếc là giờ phút này mới hiểu ra, không biết, anh còn có thể nắm lấy trái tim Mông Chỉ Nghi lần nữa hay không.
Thiệu Vĩnh Khiêm run rẩy mở miêng, giọng nói dịu dàng và dè dặt, ánh mắt nồng đậm đau thương nhìn về phía Mông Chỉ Nghi.
“Nghi Nghi, mọi chuyện không phải như vậy đúng không, em với anh ta không có quan hệ gì, những lời vừa rồi của em chỉ là đề gạt anh thôi đúng không?”
Thiệu Vĩnh Khiêm cẩn thận dò hỏi, ánh mắt dịu dàng chất chứa đau thương, yếu đuối không gì sánh được, gương mặt tái nhợt lại vô cùng khó coi. Anh ta lại một lần nữa lên tiếng, chỉ hi vọng vừa rồi chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Mông Chỉ Nghi.
Bọn họ đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy, sao lại có thể dễ dàng nói không thích là không thích nữa, anh không thể chịu đựng nổi dáng vẻ như vậy của Mông Chỉ Nghi, cũng không thể tiếp nhận nổi sự thật như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...