Chỉ là....
Nghĩ đến sự phản bội của Thiệu Vĩnh Khiêm, Mông Chỉ Nghi cảm thấy bản thân như nuốt phải mấy chục con gián, thật ghê tởm!
Sắc mặt Mông Chỉ Nghi không có gì thay đổi, lạnh lẽo nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt không chút ấm áp, thờ ơ như nhìn một người lạ mặt.
“Tôi chỉ cho anh 10 phút!”
Nói xong, Mông Chỉ Nghi cũng không thèm nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm lấy một chút, đi về phía quầy cafe ở đại sảnh khách sạn Hoàng.
Thiệu Vĩnh Khiêm quay đầu lại, dịu dàng nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của Mông Chỉ Nghi, ánh mắt chất chứa chút gì đó thất vọng cùng khổ sở, sau đó đờ đẫn ngồi xuống phía đối diện Mông Chỉ Nghi.
“Nói đi, muốn nói gì với tôi?”
Trông thấy Thiệu Vĩnh Khiêm ngồi xuống, Mông Chỉ Nghi lạnh nhạt mở miệng, sắc mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.
“Mấy năm nay, em sống tốt chứ?”
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn Mông Chỉ Nghi một cách chăm chú, rồi chợt nhận ra cô của hiện tại hoàn toàn khác xa bốn năm trước.
Trước kia dù cô có kiêu ngạo thế nào thì vẫn luôn mang dáng vẻ là một cô công chúa nhỏ.
Mà hiện giờ, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo hơn người đó, nhưng lại lạnh lùng hơn so với trước đây, khí chất trên người cô lúc này đây hoàn toàn khác biệt.
Trước kia, trên người cô ấy không hề toát lên vẻ gai góc sắc bén như vậy, mà giờ đây, Mông Chỉ Nghi rạng ngời cao quý, lạnh lùng kiêu ngạo, nhan sắc tinh tế động lòng người. Khi ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn về phía bạn, cảm giác giống như nữ hoàng cao ngạo nhất thế gian, khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Thiệu Vĩnh Khiêm không nhịn được mà cau mày, từ tận đáy lòng mà nói, anh ta thực sự không thích điều ấy. Bởi vì Mông Chỉ Nghi như vậy quá xa lạ, xa lạ đến mức khiến anh phải sợ hãi.
“Nếu như Thiệu đại thiếu gia muốn ngồi im không nói lời nào như vậy, thì tôi sẽ không làm phiền nữa!” Mông Chỉ Nghi nói xong liền dứt khoát đứng lên.
“Đừng, ngồi với anh một lát, 10 phút thôi cũng được!”
Thấy Mông Chỉ Nghi định rời đi, Thiệu Vĩnh Khiêm muốn đưa tay ra giữ cô lại, nhưng cô lại né ra.
Tay Thiệu Vĩnh Khiêm trở nên cứng đờ trong không trung, anh ta đơ người gượng gạo mất một lúc, thấy Mông Chỉ Nghi đã lại ngồi xuống ghế, lúc này anh ta mới nắm chặt ngón tay rồi thu tay về.
“Việc xảy ra với tập đoàn Cơ Thị có liên quan đến em đúng không?”
Thiệu Vĩnh Khiêm nói ra những nghi ngờ trong lòng, cau mày nhìn Mông Chỉ Nghi.
Nghe được những lời này của Thiệu Vĩnh Khiêm, Mông Chỉ Nghi cười lạnh một tiếng..
Cô vốn đang thắc mắc sao hôm nay lại có thể gặp anh ta ở đây, hóa ra là vì chuyện của Tập đoàn Cơ Thị mà cố ý phục sẵn, ánh mắt lạnh lẽo của cô lóe lên tia mỉa mai khinh bỉ, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
“Thiệu đại thiếu gia quả nhiên vô cùng yêu thương vị hôn thê của mình, không ngại vất vả ngồi đây chờ tôi hóa ra chỉ là để giải đáp khúc mắc cho vị hôn thê!”
“Em biết rõ anh không có ý như vậy!”
Thấy Mông Chỉ Nghi hiểu lầm ý mình, Thiệu Vĩnh Khiêm cau mày.
“Tôi chả thèm quan tâm anh có ý gì, Thiệu Vĩnh Khiêm, nếu như hôm nay anh đến đây vì chuyện này, thế thì tôi có thể cho anh biết, đúng, chuyện xảy ra với tập đoàn Cơ Thị không chỉ liên quan đến tôi không đâu, mà còn do chính tay tôi vạch ra, sao nào, anh hài lòng với câu trả lời này chứ?”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhướn mày nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm, đôi mắt lạnh lẽo nghiêm nghị toát lên sự mỉa mai nhạo báng, nhìn anh ta cười một cách ghê tởm.
“Tại sao?”
Ánh mắt Thiệu Vĩnh Khiêm trở nên đờ đẫn, khuôn mặt ôn hòa của anh ta trong phút chốc bỗng trắng bệch, lông mày nhíu lại thật chặt biểu lộ sự bất mãn từ tận đáy lòng: “Tại sao phải làm những chuyện đó, em không phải người như vậy, Nghi Nghi, em làm như vậy là phạm pháp đó!”
“Phạm pháp?” Mông Chỉ Nghi cảm giác như bản thân đang nghe một thứ gì đó rất nực cười, rồi không kiềm chế được mà bật cười giễu cợt.
“Thiệu đại thiếu gia, đừng nói với tôi anh ở bên cạnh Cơ Tích Vy lâu quá rồi nên đầu óc cũng trở nên đần độn theo nhé, phạm pháp, chứng cớ đâu mà nói tôi phạm pháp, nhưng mà cũng đúng, công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật như Thiệu đại thiếu gia đây chắc chẳng bao giờ hiểu được đâu!”
“Nghi Nghi, đừng nói chuyện với anh theo cách này nữa được không, sao chúng ta không thể nói chuyện một cách bình tĩnh tốt đẹp như trước kia chứ, cho dù là anh phản bội em, Tích Vy cũng phản bội em, nhưng ngoài chuyện đó ra bọn anh cũng đâu mắc nợ gì em nữa đúng không?”
Sắc mặt Thiệu Vĩnh Khiêm cũng vì thế mà trở nên u ám, anh ta không thích Mông Chỉ Nghi của hiện tại, những lời nói mỉa mai đầy cay nghiệt của Mông Chỉ Nghi khiến anh như bị kim chích, cảm giác ấy vô cùng khó chịu. “Không thể!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng từ chối.
Đôi mắt lạnh lùng u ám chất chứa vẻ khát máu, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Cô không nhịn được mà cười lạnh trong lòng, không hề nợ cô.
Ha, không biết nên nói Thiệu Vĩnh Khiêm này quá ngu ngốc, hay là nên nói cách thức giải quyết mọi chuyện của Cơ Tích Vy cùng nhà họ Cơ lợi hại đây.
Đã nhiều năm vậy rồi nhưng Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn cứ cho rằng bọn họ không làm gì sai.
Thế thì ai mới là người sai đây, là cô sai sao, đúng là nực cười!
“Nghi Nghi, người sai rõ ràng là em, cứ coi nhu anh cùng Tích Vy đã phản bội em, nhưng sau đó nhà họ Cơ cùng Tích Vy đã bồi thường cho em rồi mà, tại sao vẫn còn làm những chuyện như vậy, bọn họ hỗ trợ tiền cho em đi du học, để em có thể bắt đầu một cuộc sống mới, em không thể vong ân phụ nghĩa như thế được!”
Thiệu Vĩnh Khiêm càng nói càng không kiềm chế được mà trở nên nóng nảy, anh ta nhìn Mông Chỉ Nghi đầy vẻ thất vọng.
Những lời này của Thiệu Vĩnh Khiêm khiến nụ cười mỉa mai trên mặt Mông Chỉ Nghi càng lúc càng rõ ràng.
“Hỗ trợ tiền cho tôi đi du học? Tôi không nên vong ân bội nghĩa? Đây là những điều mà họ nói với anh à? Cơ Nghị hay Cơ Tích Vy nói vậy?”
Mông Chỉ Nghi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng u ám như diêm vương khát máu nhìn chằm chằm Thiệu Vĩnh Khiêm với vẻ đầy chết chóc.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Thiệu Vĩnh Khiêm nhìn đôi mắt âm u đầy sát khí của Mông Chỉ Nghi, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, dáng vẻ này khiến hắn hoảng loạn vô cùng, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh luôn cảm thấy Mông Chỉ Nghi có một mối thâm thù đại hận với nhà họ Cơ.
“Thiệu Vĩnh Khiêm, có đôi khi tôi thực sự rất tò mò, với IQ như vậy làm sao anh có thể khiến cho cơ nghiệp nhà họ Thiệu lớn mạnh như vậy, chẳng lẽ trước giờ anh chưa từng nghi ngờ điều gì sao!”
Mông Chỉ Nghi không kìm được mà nhạo báng trong lòng, nhìn Thiệu Vĩnh Khiêm với vẻ giễu cợt.
“Nghi Nghi!” Những lời này của Mông Chỉ Nghi khiến sắc mặt Thiệu Vĩnh Khiêm trở nên lạnh lẽo, anh ta cho rằng hiện giờ cô đang cố tình gây sự, lời nói ra cũng chẳng biết chừng mực.
“Em trở nên như vậy khiến anh thực sự thất vọng, trước kia em không phải kiểu người như thế, tại sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em biến thành một con người như vậy?”
Thiệu Vĩnh Khiêm đau khổ nhìn Mông Chỉ Nghi, tận sâu trong đáy mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng khó nhận ra.
“Thiệu Vĩnh Khiêm, anh đúng là không biết xấu hổ, anh đã đính hôn với con tiện nhân họ Cơ đấy rồi, vậy mà vẫn còn dám vác mặt đến đây níu kéo Nghi Nghi nhà chúng tôi, anh có còn là đàn ông không hả!”
Một tiếng hét giận dữ từ phía quầy cafe vọng lại, khiến cho mọi người ở gần đó đều hoảng sợ một phen.
Mông Chỉ Nghi cũng choáng váng theo, không ngờ rằng có thể trông thấy Dạ Sở Hân lâu ngày không gặp tại đây.
Dạ Sở Hân mặc một chiếc váy hoa sặc sỡ, trang điểm lộng lẫy xinh đẹp. Mà lúc này gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia vì nhìn thấy Thiệu Vĩnh Khiêm mà trở nên giận dữ, nhìn anh ta đầy thù hận…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...