Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

“Vì thế, làm phiền anh sau này cách xa người phụ nữ của tôi một chút, nếu không phải nể mặt anh là người anh em từ nhỏ lớn lên cùng tôi, chỉ dựa vào việc anh mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi, lúc này anh đã bị tôi đánh bò lăn ra rồi!”

Đường Nại lại lạnh lùng cảnh báo lần nữa.

Khuôn mặt hung ác nham hiểm lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, đối mắt sâu u ám còn híp lại nguy hiểm, mang theo sự lạnh lẽo tối tăm.

La Vu Duyệt giật mình.

Dù nghĩ thế nào cũng không ngờ được người phụ nữ này lại là người phụ nữ mà Đường Nại thích.

Hơn nữa người phụ nữ đáng chết kia còn quan trọng như thế trong mắt Đường Nại, vậy mà Đường Nại lại vì một người phụ nữ lẳng lơ không biết tốt xấu, đến người anh em như anh ta cũng không nhận.

Lập tức, ánh mắt La Vu Duyệt trở nên dữ tợn, khuôn mặt tà ác tràn đầy khí lạnh, lạnh lùng nhìn Đường Nại.

“Đường Nại, vì một người phụ nữ lẳng lơ không biết tốt xấu, đến người anh em này cậu cũng không nhận nữa?”

Tiếng chất vấn lạnh lùng của La Vu Duyệt vang lên, đến bản thân anh ta cũng không rõ vì sao lúc này trong đáy lòng lại đau đớn khó chịu như vậy.

Chỉ cảm thấy vừa nghe thấy người phụ nữ đáng chết này là người phụ nữ của Đường Nại liền không nhịn được lửa giận trong lòng, muốn phát điên phát cuồng.

Hơn nữa đến lời nói ra cũng mang theo vài phần chua xót.


Nghe thấy lời của La Vu Duyệt, không chỉ sắc mặt Mông Chỉ Nghi lạnh đi, đến sắc mặt của Dạ Sát phía sau Đường Nại và Mông Chỉ Nghi cũng cực kì hung ác.

Dạ Sát càng không để ý đến quá nhiều, chỉ biết nguyên tắc đánh trước rồi nói sau.

Trong mắt anh, Mông Chỉ Nghi là chị, là người thân, là ba là mẹ, là cô đưa anh về nhà, cho anh tất cả mọi thứ tốt đẹp.

Nếu không có Mông Chỉ Nghi, anh giờ này chắc là đã sớm chết đói rồi, cũng có thể bị người ta bán đến pháo đài dưới lòng đất qua những ngày tháng sống không bằng chết.

Chỉ là Dạ Sát cách xa hơn một chút, không gần như Đường Nại, tới lúc anh ra tay thì Đường Nại đã sớm đánh một cú mạnh mẽ lên mặt La Vu Duyệt, đáy mắt hung ác khát máu tràn đầy sát ý và lửa giận.

“Bốp…”

Một nắm đấm đánh mạnh lên mặt La Vu Duyệt, đến La Vu Duyệt cũng ngây người.

Người anh em từ nhỏ đến lớn nào có bao giờ tức giận với anh ta đến thế, đáy lòng La Vu Duyệt lúc này bỗng có một dòng lửa giận, chỉ là dòng lửa giận này cháy lên vì Mông Chỉ Nghi.

Đường Nại tốt xấu gì cũng là người anh em lớn lên cùng anh ta, mà trong mắt anh ta, Mông Chỉ Nghi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ ai cũng có thể lên giường cùng mà thôi, so với việc tức giận với chuyện Đường Nại đánh anh ta vì một người phụ nữ như này.

Không bằng nói anh ta càng tức giận vì khả năng quyến rũ đàn ông của Mông Chi Nghi, vậy mà có thể khiến một người thủ thân như ngọc, trước giờ không thèm đếm xỉa đến phụ nữ như Đường Nại cũng có dục vọng chiếm hữu như này, thậm chí động tay động chân với người anh em lớn lên cùng nhau như anh ta.

“Giữ mồm giữ miệng cẩn thận, lần sau tôi mong là không còn nghe được bất cứ lời nhục mạ cô ấy nào phát ra từ miệng của anh!”


Đường Nại thu nắm đấm lại, cả người mang theo một cỗ uy hiếp đế vương âm lạnh bá đạo, ánh mắt lạnh lùng dừng trên khuôn mặt La Vu Duyệt, cực kì ngang ngược.

Đến Mông Chỉ Nghi cũng không khỏi ngây người.

Nghe đối thoại của hai người, đương nhiên Mông Chỉ Nghi cũng biết thì ra Đường Nại và cái tên La Vu Duyệt này vốn là bạn từ nhỏ đến lớn, tính ra quan hệ có lẽ rất tốt mới phải, nhưng lúc này Đường Nại lại vì bảo vệ cô mà đánh La Vu Duyệt.

Mặc dù con người La Vu Duyệt khiến cô rất không thích, nhưng cô lại coi trọng sự thiên vị và cưng chiều mà Đường Nại dành cho cô hơn.

Bất luận trong lòng anh ấy giận cô thế nào, nói cho cùng anh ấy cũng không nỡ để bất kì ai tổn thương cô, bắt nạt cô một chút nào.

“Đường Nại, anh sẽ hối hận, loại phụ nữ như này không đáng!” La Vu Duyệt bị đấm một cái, khuôn mặt lạnh lùng cũng không khỏi trở nên hung ác, tức giận lạnh lùng nhìn Đường Nại.

“Có đáng hay không không cần anh nói với tôi, là anh em, tôi chỉ nhắc nhở anh, đừng mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi, cũng đừng vọng tưởng có thể bắt nạt cô ấy, bôi nhọ cô ấy!”

Đường Nại lại lạnh lùng cảnh cáo lần nữa, trong giọng nói âm lạnh nguy hiểm còn mang theo sự nghiêm túc và kiên định.

“Tốt, thật sự tốt lắm, vì một người phụ nữ, ha…”

La Vu Duyệt không khỏi tức quá hóa cười, ánh mắt âm độc tà ác dừng lại trên người Mông Chỉ Nghi, cười lạnh một tiếng, trong nụ cười mang theo sự trào phúng coi thường, và chế nhạo, lạnh lùng xoay người rời đi.


“Thân thủ không rồi, có thời gian cọ xát một chút!”

Khi Đường Nại vừa đến, ánh mắt của Dạ Sát luôn đánh giá Đường Nại, vốn dĩ trên tình báo nói người đàn ông đăng ký kết hôn cùng chị đẹp chính là người đàn ông này.

Mặc dù trong lòng gật đầu tán thành với sự bảo vệ của Đường Nại dành cho chị đẹp.

Chẳng qua chị đẹp là người thân thiết nhất cả đời này của anh, cụ thể người đàn ông này thế nào, có đáng với tất cả những gì chị đẹp của anh bỏ ra hay không vẫn còn cần một thời gian suy xét mới được.

Đường Nại nghe thấy giọng cười chế nhạo trong trẻo sạch sẽ bên cạnh, không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn người thiếu niên bên cạnh.

Thiếu niên này có một khuôn mặt trẻ con cực kì đáng yêu anh tuấn, trên khuôn mặt non nớt ấy mang theo nụ cười hơi tà ác nhưng sạch sẽ, bỗng nhiên nhớ ra trước kia Đường Nại từng thấy cậu thiếu niên anh tuấn này ngồi phía xe của Mông Chỉ Nghi, không khỏi nhíu mày.

“Không rảnh!”

Đường Nại lạnh lùng nhả ra hai chữ, khí tức lạnh lùng mà điên cuồng bá đạo kia còn hơn cả Dạ Sát, nhất thời khiến Dạ Sát ngây người.

ĐM, người đàn ông này còn kiêu hơn cả anh!

“Này, không phải anh sợ rồi chứ, tôi nói cho anh biết, không đánh thắng tôi, tôi sẽ không nhường chị ấy cho anh đâu!”

Dạ Sát nhướn mày, khuôn mặt trẻ con đáng yêu anh tuấn tràn đầy vẻ huênh hoang kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Đường Nại, nói.

Đường Nại quay đầu lại, nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng mang theo tia tăm tối, đôi mắt u ám thâm trầm ẩn giấu sự nguy hiểm, nhìn Dạ Sát nhướn mày, cười lạnh, cũng hung ác lạnh lùng như thế.

Sau đó vẻ lạnh lùng lãnh khốc và hung ác trên mặt Đường Nại lại thêm vài phần quỷ lệ chết chóc.


“Cô ấy chỉ có thể là của tôi!”

Giọng nói âm lạnh bá đạo thể hiện rõ sự chủ nghĩ độc tài tuyệt đối mà Đường Nại dành cho Mông Chỉ Nghi.

“Ai nói thế, là người đàn ông của chị ấy, chị ấy vẫn khá nghe lời của tôi!” Dạ Sát nhếch khóe miệng, cố ý nói, trong lòng nghĩ muốn tức chết người đàn ông này, tức chết người đàn ông này.

Ai bảo người đàn ông này vừa rồi còn kiêu hơn anh chứ!

Hơn nữa, thực ra từ đáy lòng Dạ Sát cũng muốn thử thách Đường Nại, muốn thăm dò xem rốt cuộc người đàn ông này có xứng đáng để chị đẹp gửi gắm cả đời không.

Chính vì như vậy, lời Dạ Sát nói ra có ý khiến Đường Nại hiểu lầm.

Mông Chỉ Nghi nhíu mày, nhìn qua Dạ Sát với ý cười tà ác, không hiểu nổi tên nhóc này rốt cuộc làm trò quỷ gì.

Quả nhiên, nghe thấy lời Dạ Sát nói, khí tức lạnh lẽo nguy hiểm trên mặt Đường Nại ngày càng nồng đậm, cả khuôn mặt lạnh lùng lộ ta tia sát ý, cực kì nguy hiểm, ánh mắt u ám lạnh lùng càng thêm nhìn chằm chằm vào Mông Chỉ Nghi.

Từng câu từng chữ, tràn đầy nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đàn ông của cô ấy?”

Đường Nại lúc này, nghe thấy bốn chữ kia, quả thật ý nghĩ muốn giết chết tên đàn ông trước mắt cũng đã xuất hiện, nhưng đáy lòng lại sợ.

Dựa vào tình cảm không hề bình thường giữa Mông Mông và tên nhóc thối này, nếu như anh thật sự ra tay, Mông Mông sẽ chọn đứng về phía ai.

Chính vì như thế, Đường Nại không dám ra tay, càng không dám đánh cược tinh cảm của Mông Chỉ Nghi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui