Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái


Thanh âm xuất hiện đột ngột khiến Đường Nại khẽ cau mày, buông Mông Chỉ Nghi ra, đưa cô ra phía sau anh, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi tới, mái tóc màu vàng dưới ánh nắng mặt trời tản ra màu sáng chói mắt, toàn thân tỏa ra cổ sáng rỡ mang theo vẻ tuấn tú của một công tử quý tộc.
Tên tóc vàng?
Đường Nại cong khóe môi.
Mặc dù luôn biết rằng người đàn ông này luôn tồn tại bên cạnh Mông Mông nhà mình, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp mặt trực tiếp người đàn ông tóc vàng này, giờ phút này hai người đều mang ánh mắt sắc bén mà đánh giá đối phương.
Một lãnh khốc, một dương quang, một tuấn mỹ, một anh tuấn.
Hai người đàn ông với khí chất hoàn toàn khác nhau cứ thế mà va chạm trực diện như thế này, trong mắt hai người đều mang theo vài phần bá đạo độc đoán luôn khiến đối phương không cách nào thấu triệt.
Sau đó, Đông Phương Thế Kiêu mỉm cười đắc ý, nhìn về phía Đường Nại chào hỏi: "Đông Phương Thế Kiêu, là bạn thân của Mông Chỉ Nghi!"
"Phụt--"
Dã Lang đang chăm chú theo dõi động tĩnh bên cạnh, nghe thấy Đông Phương Thế Kiêu dùng một phương thức khác người giới thiệu, đột nhiên xì lên một tiếng bật cười, chỉ cảm thấy Đông Phương Thế Kiêu nhất định tới đây làm cho lão đại nhà y giận dỗi với chị dâu đây mà.
Đầu năm nay, bạn thân nam gì gì quả thực không cần quá kinh khủng như vậy nha!
Quả nhiên, khi nghe Đông Phương Thế Kiêu tự giới thiệu, khuôn mặt tuấn tú tàn nhẫn của Đường Nại nhất thời trầm xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra tia u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Thế Kiêu.

Một lúc sau, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở, nhìn Đông Phương Thế Kiêu mang theo giọng nói lạnh lùng độc đoán.
"Đường Nại, chồng duy nhất của Mông Chỉ Nghi trên cõi đời này!"
"Phụt--"
Dã Lang thêm lần nữa không kìm lòng nổi, khi nghe thấy giọng điệu ghen tuông bá đạo của lão đại nhà y, đột nhiên phụt một tiếng bật cười, lão đại nhà y đúng là quá đáng yêu nha.
"Cậu Đường đây làm sao có thể biết được kiếp này anh sẽ là người chồng duy nhất của Mông Mông? Không chừng qua vài ngày nữa lại đột nhiên lòi ra thêm một người nữa!"
Nghĩ đến giờ phút này tên họ Bạch kia vẫn đang kẹt ở một nơi không rõ trên đường đi, Đông Phương Thế Kiêu không khỏi cong môi.
Không biết Đường Nại và tên họ Bạch đối đầu với nhau thì ai sẽ hơn ai, tên họ Bạch là người không đơn giản, tuy rằng cậu chủ của nhà họ Đường tại kinh thành Đế Đô này không kém, nhưng mà cũng đúng là gợi cho anh hứng thú muốn biết.
Nghe được lời nói của Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi không khỏi nhíu mày, im lặng mím môi.
Con ngươi u ám đầy nguy hiểm của Đường Nại lạnh lùng nheo lại, lộ ra vài phần khí phách bá đạo và chiếm hữu mạnh mẽ, lạnh lùng cao ngạo nói.
“Ai dám đến đoạt, chết!” Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Đường Nại quét về phía Đông Phương Thế Kiêu, nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu Đông Phương đây muốn thử xem cảm giác chết là như thế nào sao?”
Đông Phương Thế Kiêu hơi kinh ngạc, thật ra hắn cũng biết tên Đường Nại lại có thể biết rõ thân phận của hắn.
Kỳ thật, trong lòng Đường Nại cũng có mấy phần nghi ngờ, năm đó gia tộc Đông Phương đại chiến đoạt vị khiến cho cả vùng Đông Âu chấn động một thời, chỉ tiếc con trai lớn và đứa con thứ hai nhà Đông Phương đấu với nhau đến người sống ta chết, cuối cùng lại bị người con trai thứ ba chiếm mất tiên cơ, trở thành người kế thừa đời tiếp theo của gia tộc Đông Phương.

Một chút chuyện cũ này hắn cũng biết được đại khái, giờ phút này nghe được tên tóc vàng ở trước mặt tự xưng bản thân là cậu ba của nhà Đông Phương, chỉ như vậy trong lòng Đường Nại vừa nghĩ cũng sẽ biết được thân phận thực sự của người trước mặt.
Cậu ba của nhà họ Đông Phương, người kế thừa đời tiếp theo của nhà Đông Phương.
Điều này không khỏi làm cho Đường Nại càng thêm tò mò về Mông Mông nhà hắn, tự nhiên có quan hệ thân thiết như vậy với Đông Phương Thế Kiêu này, chẳng lẽ Đông Phương Thế Kiêu này cũng có quan hệ gì đó với Mông Mông.
Mông Mông trước sau luôn vô thức được trong vấn đề tình cảm, nhưng Đường Nại nhìn thấy rõ ràng tình cảm của Đông Phương Thế Kiêu đối với Mông Mông nhà mình rất khác biệt, lúc này trong lòng anh âm thầm quyết định, về sau nhất định phải để cho Mông Mông nhà hắn tránh xa tên tóc vàng này mới được.

Bạn thân nam thì tính là cái gì chứ, kiếp này chồng cô hay là bạn thân nam của Mông Chỉ Nghi chỉ có thể là một mình anh!
“Tôi sợ tôi chết rồi, Mông Mông nhà tôi lại tìm anh liều mạng!” Đông Phương Thế Kiêu thở dài, cố ý làm cho Đường Nại ghen tị.
Cố tình trên thế giới này còn có một loại đồng đội khác được xưng là kẻ phá rối.
“Sẽ không!” Mông Chỉ Nghi có chút bối rối chưa rõ ràng tình hình, chỉ nghe Đông Phương Thế Kiêu nói rằng sau khi anh ta chết rồi, cô sẽ tuyệt vọng tìm kiếm Đường Nại liều mạng, không khỏi nhíu mày.
Nghe thấy giọng nói của Mông Chỉ Nghi, tâm tình của Đường Nại tốt hẳn lên, nhướng mày tự đắc, khinh thường liếc nhìn Đông Phương Thế Kiêu.
"Hazz, hóa ra là con gái lớn rồi không thể dựa vào nữa!"

Đông Phương Thế Kiêu thở dài một tiếng, cảm thấy tự thương hại bản thân nói.
“Nhưng tôi sẽ giẫm lên hắn ta!” một ngày nào đó Đông Phương Thế Kiêu thật sự sẽ bị Đường Nại giết chết, giữa cô và Đừng Nại chắc chắn sẽ có khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua được.
Vốn dĩ, Đường Nại đang hài lòng khi nghe được lời này của Mông Chỉ Nghi, nụ cười của anh ta đột nhiên cứng lại, cả khuôn mặt trong phút chốc trở nên ảm đạm, chỉ có Đông Phương Thế Kiêu không nhịn được cười.
Bên này, sau khi Dã Lang đại khái rửa sạch vết thương trên người Cô Ưng, hắn không khỏi tán thưởng mợ chủ Mông Chỉ Nghi.
“Cô Ưng, tôi đã nói với cậu rồi, lần này cứu cậu ra dễ dàng như vậy, đều do công lao của mợ chủ, khà khà, vừa rồi cậu không thấy được thân thủ lợi hại của mợ chủ đâu, tôi khẳng định thực lực nhất định trên tôi, quả thực rất đẹp mắt!"
Chỉ còn nguyên một đôi mắt hoàn hảo trên khuôn mặt sưng vù của Cô Ưng, anh liếc nhìn mợ chủ được lão đại bảo vệ chặt chẽ ở phía xa, trong lòng cũng có chút áy náy và cảm kích.
Trước đây anh chưa từng đối tốt với mợ chủ, không ngờ lần này lại gặp nguy hiểm, người đầu tiên xông tới cứu anh là mợ chủ, trong lòng đột nhiên có chút nặng nề.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chị không phải loại người hẹp hòi hay để ý đến việc trước đây của cậu đâu.

Cô ấy chỉ thấy cậu gặp nguy hiểm là sẵn sàng liều mạng cứu cậu.

mợ chủ này, lão đại sẽ không chọn sai! "Dã Lang tiếp tục nói.
"Dã lang giúp tôi đứng lên!"
Trầm mặc ban đầu qua đi, Cô Ưng đột nhiên nghiêm túc mở miệng nói với Dã Lang.

“Cậu làm sao vậy, hiện tại không thể động đậy!” Dã Lang sợ Cô Ưng một lần nữa động vào vết thương trên người.
“Giúp tôi đứng lên"Cô Ưng nhiều lần mở miệng, thái độ kiên quyết.

Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Cô Ưng, Dã Lang không khỏi thở dài sau đó giúp Cô Ưng đứng lên.
Cô Ưng được nâng lên sau đó đi về hướng của Mông Chỉ Nghi.
"Cảm ơn mợ chủ, nhờ có mợ lần này, tôi mới được cứu an toàn.

Trước đây có chỗ nào đắc tội đến mợ chủ, xin chị đừng để trong lòng!"
Cô Ưng nói xong mang theo khuôn mặt ửng hồng trên vết thương xanh tím.
Mông Chỉ Nghi sửng sốt một chút, không ngờ Cô Ưng sẽ đột nhiên xin lỗi cô, cau mày, giọng nói mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng.
"Không cần, là cậu tự mình cứu mình, nếu cậu không trung thành với Đường Nại, người thứ nhất tôi bắn thủng đầu nhất định là cậu!"
Mông Chỉ Nghi chắc chắn không có ý nói đùa, nếu trong lúc tên cầm đầu da đen đó khảo tra Cô Ưng mà Cô Ưng không nhịn được khai hết mọi chuyện, thì người đầu tiên cô ta bắn một phát đạn vào đầu chắc chắn sẽ là Cô Ưng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui