“Phụt, ha ha ha!”
Một người nghe thấy giọng Đường Nại vốn đi nhịn không được lộ ra nụ cười xấu xa rồi, lúc này trông thấy Đường Nại thế mà lại bị chính em ruột mình phun rượu đầy mặt, Lâm Viên Dịch đứng mũi chịu sào, nhất thời bật cười thành tiếng.
Trong đôi mắt u ám của La Vu Duyệt có mấy phần thất lạc, nhìn Mông Chi Nghi cả mặt hồng thấu dựa vào lòng Đường Nại, đột nhiên cảm thấy trong lòng bực bội không chịu được!
“Đường Vũ Hạo, cậu muốn ăn đòn phải không!”
Đường Nại sắc mặt tối thui, trên khuôn mặt tuấn tú phủ đầy hơi lạnh thấu xương, đôi ngươi u ám thâm thúy toát ra từng đợt khí lạnh, trừng Đường Vũ Hạo, quát lên một tiếng.
“Anh, để em lau giúp anh!”
Đường Vũ Hạo vươn tay túm lấy cái áo khoác vừa rồi mình cởi ra, đưa lên muốn lau mặt cho Đường Nại.
Đường Nại đầy mặt ghét bỏ nghiêng đầu tránh đi, rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh lên lau sạch rượu trên mặt, khuôn mặt đen thui từng chút từng chút tản ra khí lạnh, khiến trái tim Đường Vũ Hạo không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.
“Chị dâu, cứu em với!” Đường Vũ Hạo yếu ớt chạy đến phía sau Mông Chi Nghi, đầy mặt ủy khuất nói.
“Được rồi, Vũ Hạo cũng không cố ý mà!”
Nhìn nhìn sắc mặt đen thui đáng sợ của Đường Nại, lại nhìn nhìn khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất của Đường Vũ Hạo, Mông Chi Nghi không thể không nhìn Đường Nại, nói.
Đường Nại liếc Mông Chi Nghi một cái, đôi ngươi đen thẫm lạnh như băng tựa như hai lưỡi dao sắc lạnh chiếu thẳng lên người Đường Vũ Hạo, lành lạnh nói.
“Sau này bảo trì khoảng cách ít nhất một mét với chị dâu cậu đấy!”
Lúc nói lời này, trên mặt Đường Nại đầy vẻ độc tài.
“Ah, vâng!”
Đường Vũ Hạo vừa nghe đã biết tật xấu nhỏ mọn của anh trai lại phát tác rồi, bĩu bĩu môi, nhưng trong lòng lại thở ra một hơi, lôi chị dâu ra quả nhiên có tác dụng mà.
Sau câu trả lời thật lòng của Đường Nại, bởi vì một tràng phản ứng kỳ khôi của Đường Vũ Hạo, nhất thời lôi kéo hết toàn bộ sự chú ý của mọi người, Mông Chỉ Nghi cũng không còn cảm thấy quá ngượng ngùng nữa.
Dạ Sở Hân chỉ sợ thiên hạ không loạn chuyển tầm mắt về phía Lệ Vỹ Văn, nhất thời khiến cho Lệ Vỹ Văn cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhìn thế nào cũng thấy ý cười trong mắt cô nàng kia có chút cổ quái, nhịn không được hét lên với Lâm Viên Dịch.
“Viên Dịch, mau mau ngăn cô nàng kia lại đi!”
Lâm Viên Dịch lười nhác dựa người vào lưng ghế số pha, nghe Lệ Vỹ Văn nói thế thì liếc Dạ Sở Hân đang cười đến kỳ quái một cái, bĩu môi nói: “Liên quan gì tới tôi chứ?”
“Đến đây nào, cậu Lệ, chia sẻ cho mọi người nghe thử xem lần đầu của cậu mất bao lâu?”
“Phụt!”
Lệ Vỹ Văn vừa nhìn ý cười kỳ dị trong mắt Dạ Sở Hân liền biết cô nàng này nhất định không hỏi ra được câu gì hay ho đâu, nghe xong hết toàn bộ câu hỏi của Dạ Sở Hân, anh ta bật cười thành tiếng, sau đó nhếch nhếch khóe môi, nhướn mày đầy tự hào.
“Ông đây còn zin nhé!”
Dạ Sở Hân không khỏi giật mình, vừa rồi Đường Nại nói mình chỉ lớn hơn Lệ Vỹ Văn có vài ngày thôi, như vậy nghĩa là Lệ Vỹ Văn đã ba mươi rồi mà vẫn còn là xử nam ấy hả, Diệp Sợ Hạ nhất thời nhịn không được quăng cho Lệ Vỹ Văn một ánh mắt xem thường.
“Chậc chậc, từng này tuổi rồi còn chưa dâng lần đầu của mình cho ai mà còn nói đến tự hào như vậy được à, đúng là nhục mặt mà, không biết còn tưởng là anh không được ấy!”
Nghe thấy mấy lời nói bạo dạn của Dạ Sở Hân, không chỉ Lệ Vỹ Văn giật giật khéo miệng, mà ngay cả Lâm Viên Dịch bên cạnh cũng nhịn không được nhướn nhướn mày, mang theo mấy phần hứng thú nhìn Dạ Sở Hân một cái.
Cô gái này có vẻ thú vị đấy nhỉ!
Điều khiến đàn ông khó chịu nhất chính là phụ nữ nghĩ mình không được, Lệ Vỹ Văn nghe Dạ Sở Hân nói như vậy xong thì không khỏi kích động, còn không quên kéo cả Lâm Viên Dịch bên cạnh xuống nước cùng mình.
“Đâu phải mình tôi từng này tuổi rồi vẫn chưa dâng lần đầu của mình cho ai chứ, nè, ở đây cũng có một người nè!”
Lệ Vỹ Văn rất không phúc hậu chỉ vào Lâm Viên Dịch, nói.
Lâm Viên Dịch còn đang thưởng thức bộ dạng bưu hãn của Dạ Sở Hân, nghe Lệ Vỹ Văn nói vậy thì nhất thời ngaya người, lạnh lùng trừng Lệ Vỹ Văn một cái.
Dạ Sở Hân cũng ngây người, mấy người trước mặt cô đây đều là những anh chàng quý tộc độc thân quý giá số một số hai của thủ đô, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được, thế mà lại đến tận giờ cũng chưa từng nếm qua phụ nữ, không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc.
Ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Viên Dịch bên cạnh một cái, cô ấy bật thốt lên một câu: “Chẳng lẽ anh cũng không lên được?”
“Chi bằng cô tới kiểm tra thử xem ông đây có đúng là không lên được như lời cô nói không!” Lâm Viên Dịch liếc Dạ Sở Hân một cái, trên mặt không có vẻ gì là tức giận, mà ngược lại, ánh mắt nhìn Dạ Sở Hân còn toát lên mấy phần hứng thú.
Thấy được trong đôi mắt lạnh lùng của Lâm Viên Dịch có mấy phần ý cười tà ác, Dạ Sở Hân nhịn không được rùng mình một cái, lắc lắc đầu.
“Thôi khỏi, bà đây không hứng thú với hạng ẻo lả!”
“Phụt, ha ha, chị gái Dạ, chị đáng yêu thật đấy, từ đó tới giờ chưa từng có ai trên đời dám cả gan nói ông anh tôi là hạng ẻo lả đâu, chị chính là người đầu tiên đấy!”
Lâm Viên Chấn bên cạnh vui vẻ nói với Dạ Sở Hân, trên mặt cậu ta lúc này tràn đầy vẻ hưng phấn.
Ông anh của cậu ta là ai cơ chứ, tuổi nhỏ đã trở thành thiếu tướng, mệnh danh Diêm La thiết huyết, bất kể là ở nhà hay trong quân đội đều không có ai dám đắc tội vị Diêm Vương sống này, một người đàn ông huyết khí phương cương như thế không ngờ vậy mà lại bị Dạ Sở Hân xem như hàng ẻo lả, thật đúng là khiến người kinh ngạc mà.
“Thật không, thế thì mọi người đều bị vẻ ngoài của tên ẻo lả này lừa gạt rồi, cho nên á, mọi người phải xuyên qua hiện tượng để nhìn thấu bản chất mới được!”
Dạ Sở Hân nhướn nhướn mày, không chút phát hiện khí tức nguy hiểm trên mặt Lâm Viên Dịch, vẫn mải mê truyền thụ kinh nghiệm cho Lâm Viên Chấn.
Lâm Viên Chấn còn thực nghiêm túc gật gật đầu nữa.
Lệ Vỹ Văn liếc nhìn Lâm Viên Dịch cả mặt đen thui, toát lên hơi thở nguy hiểm, rồi lại nhìn sang Dạ Sở Hân vẫn hồn nhiên không biết nguy hiểm đang cận kề, cuối cùng ở trong lòng thở dài một tiếng bất lực.
Người nào đó gặp nguy rồi kìa!
Chỉ có điều thông minh như Lệ Vỹ Văn, tất nhiên sẽ không nhắc nhở Dạ Sở Hân đâu.
Theo như anh ta thấy thì người anh em này của anh ta trước giờ chẳng mấy hứng thú với phụ nữ, à không phải, trong mấy người bọn họ, chỉ trừ tên công tử đào hoa La Vu Duyệt đã dạo qua ngàn vạn bụi hoa ra, mấy người còn lại đều là có chút tự luyến với ưa sạch sẽ mà.
Hiếm lắm mới thấy một Lâm Viên Dịch như thế này, Lệ Vỹ Văn không khỏi nhướn nhướn mày, cảm thấy hai người này nhất định là có vấn đề!
Cùng cảm thấy như vậy đương nhiên còn có Đường Nại, đôi mắt thâm thúy sâu sắc của anh dẫn theo mấy phần tinh nghịch nhìn Lâm Viên Dịch một cái, rồi lại nhìn Dạ Sở Hân một cái, thầm nghĩ hôm nay kêu cô nàng này đến đây là đúng rồi, quả nhiên có một vở kịch hay để xem.
Một vòng trôi qua, lại đến vòng thứ hai, mấy người bọn họ dần trở nên thành thục, chơi qua một hồi, cũng bắt đầu nổi lên mấy phần hứng thú.
“Mua ha ha ha ----”
Đột nhiên Lâm Viên Chấn bật ra một tràng cười quái dị.
Không ngờ lần này ‘vương’ lại rơi vào tay Lâm Viên Chấn, mọi người không khỏi nhướn mày nhìn Lâm Viên Chấn.
“Đến nào, người bốc phải số một và người bốc phải số bốn bắt chước tinh tinh đi bộ ba phút đi!”
“Phụt!”
Lâm Viên Chấn vừa nói xong, Lệ Vỹ Văn liền nhịn không được bật cười thành tiếng.
Còn bắt chước tinh tinh đi bộ năm phút nữa chứ, cái tên nhóc này đúng là khiến người kinh ngạc mà.
Lệ Vỹ Văn không khỏi cầu khẩn trong lòng, hai cái người kia tuyệt đối đừng là mình đấy nhé, bộ dạng tinh tinh xấu chết đi được ấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...