Nghe thấy lời của Mông Chỉ Nghi, không ít người xung quanh thay nhau lộ ra sắc mặt khinh thường, nhìn Hạng Hy Hy cũng tràn đầy chán ghét.
“Bên ngoài là con người, thì ra là quyến rũ chồng nhà người khác, thật sự là hồ ly tinh!”
“Tiểu tam, thật là ghê tởm, cho rằng mình xinh đẹp một chút thì có thể quyến rũ chồng nhà người khác sao, không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, nếu có hồ ly tinh như vậy dám dụ dỗ chồng tôi, tôi sớm đã đánh chết cô ta rồi!”
...
Đi dạo ở đây căn bản đều là những bà và tiểu thư nhà giàu, không ít các bà nhà giàu nghe thấy lời nói của Mông Chỉ Nghi ai nấy đều lập tức trào phúng khinh thường Hạng Hy Hy.
Đối với họ mà nói, kẻ đáng ghét nhất chính là loại tiểu tam xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, dựa vào mình tuổi nhỏ, thanh xuân xinh đẹp liền không ngừng dụ dỗ đàn ông có tiền, thực sự chính là không cần mặt mũi!
Đường Nại tự động phớt lờ lời nghị luận ào ào từ xung quanh truyền tới, đôi mắt thâm thúy u ám đột nhiên lóe lên tia sáng, ngước mắt nhìn Mông Chỉ Nghi bên cạnh, bờ môi mỏng quyến rũ đột nhiên cong lên, lộ ra nụ cười cực nhạt.
Kỳ thực trong lòng đã cao hứng đến mức có chút kích động rồi.
Nghi Nghi của anh ghen rồi?
Cho dù là Đường Nại lúc này cũng không nhịn được ngửi thấy vị chua trên người Mông Chỉ Nghi thoang thoảng bay tới, lập tức cảm thấy cả trái tim đều mềm mại.
Nghi Nghi của anh ghen rồi, chuyện thế này mặc dù trước đây cũng từng xảy ra, nhưng mỗi lần Mông Chỉ Nghi ghen vẫn đều khiến Đường Nại không nhịn được vui vẻ nửa ngày.
Thiệu Vĩnh Khiêm bên cạnh ánh mắt khẽ trầm, đáy mắt ấm áp có vài phần cay đắng khó có thể phát giác, nhìn bóng dáng thanh cao kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi, còn có bốn chữ “ông xã của cô” nói ra từ trong miệng cô, đáy lòng bất giác đau đớn mơ hồ.
Chẳng lẽ Nghi Nghi thật sự thích Đường Nại rồi sao?
Thiệu Vĩnh Khiêm chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng này, đáy lòng liền lạnh lẽo và đau đớn, khiến anh ta nghẹt thở như sắp chết đi.
Anh ta đột nhiên có chút nhớ nhung cô gái trước đây tươi cười xán lạn với anh ta, có chút nũng nịu nói với anh ta “sau này cô chỉ là cô dâu của anh ta”!
Nhưng bây giờ cô dâu trong giấc mơ của anh ta đã trở thành vợ của người khác, còn đã động lòng, mà anh ta vẫn còn cơ hội sao?
Thiệu Vĩnh Khiêm vào giây phút này chỉ còn lại cô độc và lạc lõng toàn thân, ánh mắt ảm đạm phức tạp nhìn chăm chú Mông Chỉ Nghi cười đầy lạnh lẽo cuồng ngạo, đau thương trong đôi mắt như có thể chôn lấp người khác.
Đường Nại luôn chú ý tới anh ta, nhìn thấy sự lạc lõng và đau khổ trên mặt anh ta, khóe môi bất giác cong lên, trào phúng lại khinh thường, còn mang theo vài phần lạnh lẽo.
Thiệu Vĩnh Khiêm, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết anh đã mất đi một món trân bảo thế nào, mà món trân bảo này từng thuộc về anh, nhưng anh không trân trọng.
Từ giây phút anh đánh mất cô ấy, cả đời này đã định sẵn anh không cách nào lại có được, mà Đường Nại tôi cũng tuyệt đối sẽ không cho anh bất kỳ cơ hội nào cướp đi người con gái cuả tôi, mặc dù tim cô đã từng có anh, nhưng tôi vẫn sẽ dùng phương pháp của mình, mạnh mẽ tiến vào lòng cô, khiến cô không nơi trốn tránh, đời này kiếp này chỉ thuộc về tôi.
Khiến lòng cô từ giờ về sau chỉ có mình tôi, sẽ không còn ai khác!
“Chao ôi, bà nó ơi, chị dâu thật cừ, chậc chậc, thật sự quá bá đạo rồi!”
Đường Vỹ Hạo nhìn dáng vẻ khí phách của Mông Chỉ Nghi, hai mắt hiện sao vàng.
“Ừ, có phong phạm của bà năm đó, không tệ không tệ!”
Bà nội Đường nhìn dáng vẻ đầy dũng mãnh của Mông Chỉ Nghi cũng bất giác tán thưởng, nhớ năm đó bà cũng lộ ra vẻ khí phách như vậy, cho dù là bây giờ cũng vẫn khí thế không giảm, cháu trai cả tìm được cháu dâu cả rất tốt, giống bà.
Đường Vỹ Hạo mặt đầy khinh thường liếc nhìn bà nội nhà mình, lập tức nhận lại cái liếc trắng mắt của bà nội Đường.
“Tên nhóc thúi, ánh mắt của con là gì đó, bà nội con năm đó khí thế không yếu hơn chị dâu cả con, nếu không con cho rằng ông nội con tại sao bị bà đây dạy dỗ!”
Bà nội Đường hừ lạnh nhìn Đường Vỹ Hạo, hừ, thằng nhóc thúi, lại dám khinh thường bà!
Nghe tiếng nghị luận từ bốn phương tám hướng truyền tới, sắc mặt Hạng Hy Hy lúc đỏ lúc trắng rất khó coi, biểu cảm trên khuôn mặt mềm mại cũng bất giác cứng ngắc vài phần, liếc nhìn Đường Nại, lại phát hiện trên mặt anh không có chút nào không vui với sự kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi, ngược lại còn tràn đầy vui vẻ.
Phát hiện này càng khiến Hạng Hy Hy trong đáy lòng ghen ghét Mông Chỉ Nghi đến phát điên, nhìn Mông Chỉ Nghi ở phía sau, đè xuống sự ghen ghét và không cam lòng tràn lan trong lòng.
“Cô này, tôi và anh Đường từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt một chút cũng là bình thường, cô không thể nói lung tung!”
Mông Chỉ Nghi nghe xong, khí thế cuồng ngạo phách lối càng thêm kinh người, đáy mắt lạnh lùng vô cùng sắc bén nhìn vào đáy mắt Hạng Hy Hy.
“Phụt, cô Hạng đang đùa sao, ông xã nhà tôi đã nói không thân với cô!”
Nghe thấy lời của Mông Chỉ Nghi, sắc mặt Hạng Hy Hy lập tức cứng ngắc, càng thêm khó coi.
Mà Đường Nại ở một bên lại lòng đầy tươi cười, cười nóng rực, kinh diễm như ánh mặt trời tháng ba, ngay cả Mông Chỉ Nghi cũng không nhịn được có chút ngây ngốc không dời được ánh mắt.
Cô trước giờ chưa từng nhìn thấy Đường Nại cười vui vẻ và xán lạn như vậy.
“Bà nội, anh cả điên rồi sao, con nhìn thấy anh cả cười rồi, còn cười xán lạn như vậy!”
Đường Vỹ Hạo quả thực bị nụ cười ấm áp trên mặt anh cả nhà mình làm chấn động.
Bao nhiêu năm rồi, từ lúc Đường Vỹ Hạo hiểu chuyện có ký ức cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nhìn thấy anh cả cười xán lạn như vậy, còn cười không chút tạp chất, kỳ quan như vậy thực sự trăm năm khó có thể nhìn thấy một lần.
Ánh mắt bà nội Đường lóe sáng, nhìn thấy nụ cười xán lạn kinh diễm đó trên mặt Đường Nại cũng không nhịn được lóa mắt, đáy lòng không biết là chua xót hay là đau lòng, nhìn Đường Nại, đáy lòng vui mừng.
Đứa bé ngoan, khổ sở nhiều năm như vậy, xem như là tìm thấy cô gái có thể khiến nó cười vui vẻ rồi.
Thật không dễ dàng, không dễ dàng!
Bà nội Đường nghĩ tới Đường Nại lúc nhỏ chịu nhiều khổ sở như vậy, liền không nhịn được sự chua xót và đau khổ trong đáy lòng, chỉ là trải qua quá nhiều, quá khổ, mới khiến đứa bé này từ nhỏ đã lạnh lùng không hợp với mọi người, lúc này nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Nại, đó là niềm vui lớn nhất của bà nội Đường.
Đường Nại và Đường Vỹ Hạo đều xem là do bà nội Đường nuôi lớn, so sánh với Đường Vỹ Hạo, Đường Nại chịu rất nhiều khổ sở, cho nên hai ông bà cũng càng thương yêu Đường Nại hơn.
Còn may đứa cháu trai thứ hai Vỹ Hạo này cũng là đứa bé ngoan, mặc dù là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ lại giống với anh em cùng cha cùng mẹ, Đường Nại mặc dù không muốn quay về nơi đó, nhưng lại xem đứa em trai Vỹ Hạo này như con ruột mình.
Điểm này khiến ông bà Đường rất an ủi trong lòng.
Lúc này nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt Đường Nại, bà nội Đường vẫn kích động lau nước mắt không thể nhìn thấy hai bên khóe mắt.
“Thật là một thiếu niên cơ trí, anh cả con không phải điên, mà là kích động!” Bà nội Đường nhìn Đường Nại, nói.
Bà nội Đường nhìn những cô gái bị nụ cười của Đường Nại mê hoặc xung quanh, lắc lắc đầu, cháu trai lớn nhà bà bản lĩnh mời gọi ong bướm thật sự không kém hơn ông già trong nhà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...