Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Mông Chỉ Nghi vừa đẩy cửa đi vào đã nghe thấy bên trong có động tĩnh, không khỏi cau mày.

Giọng nói của phụ nữ, điều này, sao trong nhà lại có phụ nữ chứ.

“Bà nội, bà hầm ít thôi, nhỡ chị dâu không thích ăn canh của bà nấu thì sao!”

Đường Vỹ Hạo đứng ở sau giúp đỡ bà nội rửa đồ, khuôn mặt tràn đầy sự ghét bỏ liếc nhìn nồi thuốc bổ đang hầm, không khỏi lo lắng cho chị dâu.

“Tiểu tử thối, cháu nói cái gì đấy, ai nói chị dâu của cháu không thích canh của ta nấu, hừ, ta đã cho rất nhiều thuốc bổ, cái gì cũng tốt cho sức khỏe, cháu nhìn đi, đứa trẻ đáng thương kia quá gầy, như vậy mang thai chắt nội của ta chắc chắn rất vất vả!”

Bà nội Đường vùi đầu vào làm việc, vẻ mặt rất nghiêm túc cho một nắm thuốc bổ vào trong nồi, Đường Vỹ Hạo đứng bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi.

Nghe thấy hai giọng nói từ trong bếp truyền ra, Mông Chỉ Nghi không khỏi thở phào, hóa ra là bà nội và Vỹ Hạo đến, bỏ túi xuống đi vào phòng bếp.

“Bà nội, sao mọi người lại đến đây?”

Mông Chỉ Nghi hoài nghi hỏi.

“Ôi chao, cháu dâu bảo bối của ta về rồi, có mệt không, bà nội không phải là nhớ cháu sao, gọi điện thoại cho tên tiểu tử thối kia lại nói là không có thời gian, bà nội chỉ có thể đến đây!”

Nhìn thấy nụ cười tràn đầy sự quan tâm, cưng chiều trên khuôn mặt của bà nội, trong lòng Mông Chỉ Nghi rất ấm áp, nở một nụ cười.

“Bà nội, khiến bà lo lắng rồi!”


Mông Chỉ Nghi không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

“Ôi, đứa bé ngốc nói cái gì vậy, Vỹ Hạo, dẫn chị dâu cháu đi nghỉ ngơi một lát, bà nội sắp xong rồi, đợi lát nữa cháu có thể nếm thử món canh đại bổ mà bà nội nấu!”

Sau khi bà nội Đường đuổi Mông Chỉ Nghi và Đường Vỹ Hạo ra khỏi phòng bếp, liền che miệng, âm thầm lấy một gói dược liệu từ trong túi ra.

Trong gói dược liệu kia đều là những thứ tốt để bổ sung cho cơ thể và giúp ích cho việc mang thai, cho một phần óc vào nồi, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Hừ, tiểu tử thối, kêu cháu sinh cho ta đứa chắt nội để chơi cùng, một tháng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, thật vô dụng mà, xem ra ta vẫn phải tự mình ra tay.

Nhớ năm đó bà cũng làm với ông già đáng chết kia, lát nữa nhất định phải bắt cháu dâu nhỏ và tên tiểu tử thối kia uống sạch.

Nhưng, lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, không phải là tên tiểu tử thối kia không có năng lực đấy chứ, nếu như thật sự có vấn đề thì phải làm sao.

Hừ, xem ra hôm khác vẫn phải đưa tên tiểu tử thối kia đến bệnh viện của lão Lệ để kiểm tra xem, ngộ nhỡ thật sự có khuyết điểm, bây giờ không phải vẫn còn thụ tinh nhân tạo sao.

Nghĩ đến điều này, bà nội Đường không khỏi cảm thấy vui vẻ, giống như nhìn thấy chắt nội đang vẫy tay với bà.

“Chị dâu, em có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi chị, chị nói cho em nghe đi!”

Sau khi Đường Vỹ Hạo bị đuổi ra ngoài, anh ta lập tức quấy rầy Mông Chỉ Nghi.

“Có vấn đề gì?” Mông Chỉ Nhi có chút tò mò liếc nhìn Đường Vỹ Hạo, không biết anh ta muốn hỏi cái gì.

“Haha, chị nói xem anh trai em ngày nào cũng lạnh lùng, rốt cuộc là anh ấy dùng cách gì để theo đuổi chị!”

Đôi mắt của Đường Vỹ Hạo tràn đầy sự hào hoa, cảm thấy chị dâu và anh trai của anh ta rất giống nhau, đều rất lạnh lùng, hai tảng băng lớn như thế này rốt cuộc là dụ dỗ nhau bằng cách nào.

Dù sao anh ta cảm thấy hai người này tuyệt đối sẽ không tồn tại cái gì mà tình yêu nồng cháy, chắc chắn anh trai anh ta không có cái gọi là tình yêu nồng cháy kia.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Đường Vỹ Hạo, Mông Chỉ Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười, hơi cong khóe miệng nhưng không nói gì, cũng không trả lời.

“Chị Dâu, chị nói cho em biết đi mà!”

Đường Vỹ Hạo thấy Mông Chỉ Nghi cười, nhưng lại không nói gì, không nhịn được mà truy hỏi đến cùng.

“Hay là em đi hỏi anh trai em đi!” Mông Chỉ Nghi liếc nhìn Đường Vỹ Hạo, tốt bụng cho anh ta ý kiến.

Vừa nghe đến phải đi hỏi anh trai của mình, Đường Vỹ Hạo sợ hãi, buồn bực liếc nhìn Mông Chỉ Nghi.


“Hỏi anh trai thì thôi đi, chắc chắn anh ấy sẽ lạnh lùng lườm em, em cảm thấy nhất định là đang tự ngược mà!”

Thấy dáng vẻ trời không sợ đất không sợ nhưng chỉ sợ anh trai của Đường Vỹ Hạo, Mông Chỉ Nghi cảm thấy hai anh em nhà này thật sự rất đáng yêu.

Mặc dù Đường Nại lạnh lùng, nhưng đối xử rất tốt với người em trai này.

“Nào, nào, nào, mau uống một ngụm đi, đây là canh mới vừa ra lò đó, đảm bảo trước đây cháu chưa từng được uống!”

Bà nội Đường bưng một bát canh nóng hổi từ phòng bếp đi ra, trên khuôn tràn ngập ý cười, Đường Vỹ Hạo giống như nhìn thấy phong hoa tuyết nguyệt rộng mở.

“Bà nội, của con đâu, sao chỉ có một bát cho chị dâu!”

Nhìn thấy trong tay bà nội Đường chỉ có một bát, Đường Vỹ Hạo đột nhiên cảm thấy không vui, mặc dù cho nhiều thuốc bổ như vậy anh ta cũng có chút ghét bỏ, nhưng rất thơm nha, rất thèm ăn.

“Tiểu tử thối, cút ra một bên, ông nội cháu vẫn chưa xử lý cháu đủ đúng không, đây là thứ cho cháu uống sao, ngoan ngoãn đứng sang một bên!”

Khuôn mặt bà nội Đường hiện lên sự ghét bỏ liếc nhìn Đường Vỹ Hạo, sau đó lại cười híp cả mắt bưng bát canh nóng đặt trước mặt Mông Chỉ Nghi, thúc giục cô uống.

“Nào, nào, mau thử xem, xem có ngon hay không!”

Mông Chỉ Nghi cúi đầu liếc nhìn một bát canh nóng to và đầy, bên trong còn cho rất nhiều thuốc bổ màu đen không biết tên, đột nhiên không khỏi nuốt nước bọt, có chút sợ hãi liếc nhìn bà nội Đường.

“Bà nội, nhất định phải uống sao, cái này có phải là quá nhiều không!”

“Không nhiều, không nhiều, con gầy như vậy, có thể chịu được mấy lần lăn qua lăn lại chứ, phải tẩm bổ, phải tẩm bổ nhiều hơn, haha!” Nụ cười tràn đầy tình yêu nam nữ của bà nội Đường cũng không ngừng hiện lên.

Đặc biệt là câu nói “con gầy như vậy, có thể chịu được mấy lần lăn qua lăn lại chứ”, đột nhiên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mông Chỉ Nghi ửng đỏ.


“Phụt…”

Đường Vỹ Hạo đứng bên cạnh nghe thấy bà nội mình nói những lời uy vũ như vậy không khỏi bật cười thành tiếng.

Bà nội vẫn anh dũng như xưa, nhưng nhìn cơ thể được duy trì hoàn hảo của bà, cơ thể này cũng không cường tráng, có lẽ nào là do khả năng chống chọi của bà nội quá cao, vì vậy mới có thể quăng, quật được ông nội.

Trong đầu của Đường Vỹ Hạo tự động hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Một tiếng “Bốp!” vang lên, bà nội Đường đánh vào lưng Đường Vỹ Hạo một cái: “Tiểu tử thối, vứt hết những thứ bẩn thỉu trong đầu đi cho ta!”

“Haha….bà nội, rõ ràng là bà tự nói mà!

Đường Vỹ Hạo buồn bực, có một người bà nội như vậy sao, anh ta nhất định không phải là cháu ruột của bà, nhất định là anh ta được nhặt từ bên đường, quá đau lòng rồi.

“Đừng tỏ ra oan ức nữa, đi vào phòng bếp dọn dẹp đi, lát nữa đưa chị dâu đi ra ngoài dạo phố, sau đó quay về nhà tổ ăn cơm, cháu gọi điện cho thằng nhóc kia, bảo nó tối nay tan làm thì đến thẳng nhà tổ!”

Khuôn mặt bà nội Đường tràn đầy sự ghét bỏ liếc nhìn Đường Vỹ Hạo đang giả vờ vô tội.

“Vâng, thái hoàng thái hậu!”

Đường Vỹ Hạo nhận lệnh đi vào phòng bếp, gọi điện thoại cho anh trai.

“Có chuyện gì thì nói đi!” Ở đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Đường Nại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui