Buổi sáng ngày hôm sau, Thiệu Vĩnh Khiêm vừa thức dậy thì đã nhận được một bưu phẩm ẩn danh, trong bưu phẩm viết một địa chỉ, còn có một bức ảnh.
Bức ảnh được chụp trong căn phòng mờ tối, nên cũng không rõ nét lắm, chẳng qua bởi vì lúc chụp ảnh có mở đèn flash nên có thể làm cho Thiệu Vĩnh Khiêm vừa liếc mắt đã nhìn rõ người phụ nữ trong bức ảnh.
Người phụ nữ chật vật nằm trên mặt đất, cả người đều ướt đẫm, hai chân dính đầy máu, vô lực nằm ở đó, tóc dài hỗn độn phủ kín cả thân thể và khuôn mặt, dưới hoàn cảnh quỷ dị như vậy trông thật kinh khủng.
Nhất là mái tóc dài rối bù che đi khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ, lúc này lại càng đáng sợ hơn.
Mà Thiệu Vĩnh Khiêm lại tỉ mỉ nhìn, người phụ nữ này chính là Cơ Tích Vy.
Thiệu Vĩnh Khiêm vội vàng cầm điện thoại lên, trên khuôn mặt ôn hòa mang theo vài phần ngưng trọng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đáng sợ của Cơ Tích Vy.
“Đi điều tra cho tôi hiện giờ cô cả nhà họ Cơ có ở bệnh viện không?”
Điện thoại vừa kết nối, Thiệu Vĩnh Khiêm vội vàng hỏi.
Đôi mắt phức tạp u ám mang theo vài tia lạnh lẽo, rất nhanh đầu dây bên kia sau khi xác nhận xong thì gọi qua cho anh ta.
“Cậu Thiệu, bên bệnh viện vừa xác nhận, sáng hôm nay lúc y tá mở cửa để kiểm tra thì phát hiện cô cả nhà họ Cơ không ở trong bệnh viện nữa, đã tìm khắp bệnh viện, nhưng cũng không nhìn thấy!”
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Thiệu Vĩnh Khiêm suy sụp buông lỏng tay, sự ôn hòa trên khuôn mặt mất đi, mà thay vào đó là ánh mắt phức tạp nhìn tấm ảnh, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Rốt cuộc là ai, là ai mang Cơ Tích Vy ra khỏi bệnh viện vào buổi tối, còn mang đến nơi đó mà hành hạ tra tấn như vậy? Trong đầu anh ta bỗng dưng hiện lên một cái tên.
Nghi Nghi!
Là Nghi Nghi sao?
Trên khuôn mặt u ám phức tạp gần như là trong suốt, anh ta nhanh chóng xuống lầu, suýt đụng phải Thiệu Nguyên Đông vừa ăn sáng xong đi lên.
“Anh, anh đi nhanh như vậy làm gì chứ, anh, anh không ăn sáng sao!”
Trong lòng Thiệu Vĩnh Khiêm lúc này vô cùng lo lắng và suy nghĩ phức tạp nên không nghe thấy tiếng kêu của Thiệu Nguyên Đông đằng sau.
Nhìn thấy Thiệu Vĩnh Khiêm vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, Thiệu Nguyên Đông ở trên lầu không tự giác được mà nhíu mày, cùng khuôn mặt khó hiểu và nghi ngờ.
“Thật kì lạ, hôm nay anh cả bị sao vậy, sao lại đi gấp như vậy, không phải công ty xảy ra chuyện đó chứ!”
Nói thầm một tiếng, Thiệu Nguyên Đông đi lên lầu.
Ngoài cửa, Thiệu Triết vừa lái xe ra khỏi gara thì nhận được điện thoại của Thiệu Vĩnh Khiêm, nhanh chóng quay lại để đón anh ta.
“Cậu cả, chúng ta đi đâu?”
Thiệu Vĩnh Khiêm vừa lên xe, Thiệu Triết ngồi ở hàng trước bất giác hỏi.
“Đi đến Nhà quỷ ở vùng ngoại ô.”
“Nhà quỷ?”
Thiệu Triết còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khuôn mặt của cậu cả lại nghiêm túc u ám, nên Thiệu Triết biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, rất nhanh đã khởi động xe, như một làn khỏi rời khỏi biệt thự.
Bởi vì lúc này còn quá sớm, cũng không phải giờ cao điểm đi làm, nên trên đường cũng không kẹt xe, xe chạy được nửa tiếng thì đã đến Nhà quỷ ở vùng ngoại ô kia.
Nhà quỷ vào nửa đêm âm trầm đáng sợ giống như một ngôi mộ trống.
Ban ngày ngược lại đỡ hơn chút, lộ ra vẻ yên tĩnh, vừa đi vào nhưng vẫn có thể cảm nhận được lãnh ý lạnh lẽo ở bên trong.
Đi vào trong nhà Qủy Thiệu Vĩnh Khiêm và Thiệu Triết dường như vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy bóng người đang nằm trên mặt đất với mái tóc rối bù.
Thiệu Vĩnh Khiêm sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cho dù là vậy, khi nhìn thấy bóng người nằm trên mặt đất cũng kinh ngạc không thôi, đôi mắt phức tạp mang theo một chút lạnh lẽo và lãnh ý, ngoài ra còn có vài phần cảm xúc mà đến bản thân anh ta cũng không hiểu.
Điều đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là thương tích của Cơ Tích Vy, mà là nghĩ đến Mông Chỉ Nghi, Nghi Nghi vì sao lại đối xử với Tích Vy như vậy.
Còn nữa, lời nói mà Nghi Nghi nói với Tích Vy tối qua ở khách sạn Hoàng Triều, anh ta luôn cảm giác có thứ gì đó mà anh ta không biết, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng, luôn cảm giác có một sợi dây không ngừng siết chặt trái tim mình, muốn biết những chuyện mà bản thân vẫn chưa biết.
“Cậu cả, cô ta, cô ta…”
Thiệu Triết nhìn thấy người phụ nữ nằm trên đất, nhất thời bị dọa phải lùi về sau vài bước.
Trong Nhà quỷ có một người phụ nữ nằm đó, không phải là người chết đấy chứ.
Thiệu Triết không nhìn mặt, đương nhiên không biết người trên mặt đất là ai, nhưng Thiệu Vĩnh Khiêm biết, bị Thiệu Triết hét lên một tiếng, lúc này mới hoàn hồn lại, liếc nhìn bóng dáng không động đậy chút nào kia, khẽ nhíu mày.
“Gọi xe cứu thương đến, nhân tiện gọi người nhà họ Cơ đến!”
“Nhà họ Cơ, vì sao phải gọi người nhà họ Cơ đến?”
Gọi xe cứu thương thì Thiệu Triết có thể hiểu được, nhưng gọi người nhà họ Cơ đến lại có chút không hiểu, trong đầu anh ta bỗng lóe lên, cả kinh nhìn bóng dáng đang nằm trên mặt đất.
Người đang nằm đó không phải là người nhà của nhà họ Cơ đấy chứ.
Hơn nữa có thể làm cho cậu cả mới sáng sớm đã chạy qua đây, có khả năng là cô cả của nhà họ Cơ phải không?
Thiệu Triết đi vòng qua trước mặt bóng dáng kia, liếc nhìn, quả nhiên là cô cả của nhà họ Cơ, nhất thời bị dọa không ít.
Vốn dĩ là cô cả nhà họ Cơ mà lại bị người ta đưa đến nơi này cũng thôi, nhưng còn bị hành hạ thành thế này, làm sao có thể không làm cho người ta kinh ngạc, trong lòng của Thiệu Triết không tự giác mà nghĩ đến trong kinh thành này ai lại có gan lớn đến mức ra tay với cô cả nhà họ Cơ như vậy.
Một lúc sau, xe cứu thương và người nhà họ Cơ đã đến.
Nhìn thấy cả người Cơ Tích Vy chật vật nằm trên đất, khuôn mặt của Cơ Nghị dường như kinh hãi, sau đó đôi mắt đầy phẫn nộ và dữ tợn.
Cuối cùng là ai, là ai dám đối xử với con gái nhà họ Cơ của ông ta như vậy, người này rõ ràng là muốn tìm chết!
Cơ Tích Tương nghe tin chị gái xảy ra chuyện cũng vội vàng đến, bởi vì mẹ Cơ bị Cơ Nghị đánh tàn nhẫn, vốn không bò dậy nổi, mấy ngày nay cũng chỉ có thể nằm trên giường, nên chỉ có thể kêu Cơ Tích Tương đến.
Nhưng Cơ Tích Tương vừa liếc nhìn bộ dạng đó của Cơ Tích Vy, cả người bất giác bị dọa sợ mà toàn thân run rẩy không ngừng.
Qúa tàn nhẫn rồi, những người đó hành hạ chị gái cô ta đến dạng này quả thật quá hung ác rồi.
“Chị, chị, chị còn ổn không, chị, chị tỉnh lại đi, em là Tương Tương đây!”
Cơ Tích Tương chạy lên trước, không ngừng kêu gọi Cơ Tích Vy, nhưng Cơ Tích Vy tối qua như trải qua một cơn ác mộng, lại thêm một đêm bị tra tấn tâm lý ở Nhà quỷ như vậy, trời sắp sáng mới không chịu nổi nữa mà ngất đi, lúc này kêu thế nào cũng không tỉnh lại được.
“Xin nhường đường, bệnh nhân đang nguy hiểm, chúng tôi cần phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện để cấp cứu, nếu không thì hai chân của cô ấy có khả năng là sẽ bị tàn phế!”
Một bác sĩ tiến lên kiểm tra thương tích trên người của Cơ Tích Vy, lúc kiểm tra đến hai chân, thì nhíu chặt mày, nói.
“Hai chân sắp bị tàn phế là có ý gì, cô giải thích rõ ràng cho tôi, con gái của tôi đang khỏe như vậy mà sao hai chân có thể bị tàn phế được?”
Cơ Nghị nghe thấy lời nói của bác sĩ thì kinh hãi không thôi, phẫn nộ hét lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...