Cô ta thật sự bị ném ra ngoài rồi!
Cơ Tích Tương ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy mọi người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, cô ta tức giận vô cùng, mặt đỏ tía tai giận dữ thét lên:
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mắt các người ra bây giờ!”
Dáng vẻ hung ác kia làm cho mấy người xung quanh không khỏi tức giận.
“Xì, không có tiền ăn cơm, tính tình còn xấu như thế, bị ném ra ngoài đúng là đáng đời mà!”
“Đúng đó đúng đó, đồ mặc trên người chắc toàn đồ nhái, thời đại này đúng là có người không biết xấu hổ, mặc mấy món đồ hàng giả hàng nhái rồi vào nhà hàng ăn uống chùa!”
“Còn không phải sao, hung dữ cái gì chứ, thật sự tưởng mình là con gái nhà giàu có sao, tôi khinh!”
Một người thanh niên ăn chơi nhìn mà thấy khó chịu, hùng hổ đi lên trước, nhổ một bãi nước bọt vào người Cơ Tích Tương.
Bãi nước miếng kia vừa lúc rơi trúng đôi mắt của Cơ Tích Tương, lập tức làm mắt cô ta díp lại.
“Mấy người, mấy người chờ đó đi, tôi sẽ không buông tha cho mấy người đâu!”
Cơ Tích Tương tức giận muốn thổ huyết, từ nhỏ đến giờ ai cũng nâng niu cô ta như báu vật, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này chứ, lập tức trong lòng bừng bừng tức giận.
Cô ta cũng càng hận Mông Chỉ Nghi hơn.
Đều là tại con đê tiện kia, con đàn bà đê tiện, ai cho cô dụ dỗ anh Nại, còn bảo anh Nại ném tôi ra khỏi đó nữa, cho nên mới làm cho những người này cười vào mặt tôi, Cơ Tích Tương tôi thề không đội trời chung với con đàn bà đê tiện cô.
Cô ta ngước mắt hung dữ trừng mắt nhìn đám người ở xung quanh, dùng ống tay áo lau đi thứ dính nhớp trên mặt, nhìn thấy vết nước bọt trên ống tay áo, cảm thấy cơ thể vô cùng không thoải mái.
Mãi đến khi nhìn thấy Cơ Tích Tương chật vật chạy trốn, Mông Chỉ Nghi mới hoàn hồn lại, đáy mắt lạnh lẽo hung ác vô cùng dữ tợn.
Nhà họ Cơ, rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ làm cho các người hiểu ra, cái giá cho việc đắc tội với Mông Chỉ Nghi tôi sẽ thê thảm đến mức nào.
“Cậu cả Đường!”
Bảo vệ ném Cơ Tích Tương ra khỏi nhà hàng rồi lập tức quay vào, nhìn Đường Nại, vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Ngày mai gọi điện thoại cho người này, nếu như muốn đến Đường thị làm việc thì cứ tìm anh ta là được!”
Đường Nại lấy trong túi ra một tờ danh thiếp, đưa cho bọn họ, tên ở trên đó chính là Vũ Đàm - trợ lý đặc biệt của Đường Nại.
“Vâng, cảm ơn cậu cả Đường, cảm ơn cậu cả Đường!”
Mấy người bảo vệ nhận lấy tấm danh thiếp mà Đường Nại đưa qua, sau đó liên tục cảm ơn khom lưng với anh.
Giám đốc quản lý đứng ở bên kia cho dù nhìn thấy nhân viên của mình bị dụ đi làm ở nơi khác thì cũng không dám nói gì, ai bảo thân phận của người ta lại là thái tử của Kinh Đô vô cùng cao quý chứ, người có thân phận bối cảnh như vậy cũng không phải là người mà một tên giám đốc nho nhỏ như ông ta có thể đắc tội được.
“Cậu cả Đường, mời vào trong!”
Đường Nại đi ngang qua giám đốc quản lý, khẽ gật đầu, khi nhìn về phía Mông Mông nhà anh, anh phát hiện sắc mặt Mông Chỉ Nghi vẫn tệ như cũ, đáy mắt lóe lên tia sáng u tối, anh nắm chặt lấy tay cô.
Mông Chỉ Nghi cảm nhận được sức mạnh từ trong lòng bàn tay, hơi nhíu mày ngước mắt lên nhìn, lập tức Đường Nại đang lẳng lặng đánh giá cô, ánh mắt sâu thẳm.
Mông Chỉ Nghi cũng không nói tiếng nào, nhìn lại anh với ánh mắt lành lạnh.
“Haizz, đi thôi, ăn cơm!”
Đường Nại thở dài, khẽ nắm chặt lấy bàn tay cô, đi vào trong nhà hàng.
Mông Chỉ Nghi lẳng lặng đi theo phía sau, hai người không nói tiếng nào, giống như đã trở về hình ảnh như trước kia, nhưng mà cuối cùng trong lòng mỗi người đều có chút ngăn cách.
Đường Nại vẫn luôn cho rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh sẽ giành được trái tim của Mông Chỉ Nghi, như vậy thì cô có thể mở lòng với anh hơn, nhưng mà anh nghĩ sai rồi, cho dù là bây giờ anh đã ở trong lòng của Mông Chỉ Nghi rồi, nhưng mà Mông Mông vẫn có chút đề phòng với anh.
Biết được điều này, anh như rơi vào đáy vực sâu vậy, trong tim cảm giác vô cùng hụt hẫng.
Mông Chỉ Nghi cúi đầu nhíu chặt mày, đôi môi đỏ thắm mím chặt lại, sắc mặt cũng ảm đạm đi vài phần.
Cô biết trong lòng Đường Nại đang nghĩ đến cái gì, chỉ là có rất nhiều lúc cô chỉ là không muốn để người khác biết được quá khứ tăm tối của mình mà thôi, nếu họ biết được thì cứ như cô đang trần trụi đứng trước mặt của người đó vậy.
Mà cô sợ nhất chính là Đường Nại sẽ để bụng.
Để bụng chuyện cô từng ở trong bệnh viện tâm thần, để bụng chuyện cô bị giam suốt một năm, một năm kia có thể xảy bất cứ chuyện gì, cô không muốn để anh cho rằng cô là một người tâm thần, mà cô càng không biết Đường Nại có thể tin tưởng những gì cô nói ra hay không.
Cho nên giữ im lặng là cách tốt nhất!
“Mông Mông không muốn nói gì với anh sao, chẳng hạn như về nhà họ Cơ, hay là cậu cả nhà họ Thiệu?”
Cho dù Đường Nại đã biết đoạn quá khứ của Mông Mông và Thiệu Vĩnh Khiêm, cũng biết được mối thù giữa cô cả nhà họ Cơ và Mông Mông, nhưng mà Đường Nại vẫn luôn không hiểu được, vì sao Mông Mông lại hận nhà họ Cơ đến như thế, còn muốn ép bọn họ đến bước đường cùng.
Mấy hôm nay Vũ Đàm vẫn chưa điều tra ra được, trong lòng anh vẫn luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Mông Chỉ Nghi ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt đen láy của Đường Nại, dưới đáy mắt ấy vẫn có mây mù không tan đi, chất chồng lên nhau hình thành một lốc xoáy màu đen, hướng thẳng vào cô.
Hai người cứ nhìn nhau không nói gì, lòng của Đường Nại cũng dần lạnh lẽo.
“Thôi, đi ăn cơm!”
Mông Chỉ Nghi nhìn bàn tay đang cầm đũa của Đường Nại, nhíu mày nhếch môi, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này chính là bữa cơm yên lặng đến quỷ dị nhất mà hai người từng ăn, mãi đến khi ăn xong thì Đường Nại và Mông Chỉ Nghi vẫn không nói với nhau câu nào.
Sau khi ăn cơm xong, hai người một trước một sau đi ra nhà ăn, Đường Nại gọi Vũ Đàm, bảo anh ta đưa Mông Chỉ Nghi về nhà, còn Đường Nại thì không nói tiếng nào leo lên xe chạy thẳng về công ty.
Mông Chỉ Nghi đã từng muốn mở miệng rất nhiều lần, chỉ là cuối cùng vẫn cứ há miệng thở dốc rồi nuốt ngược những gì muốn nói vào, trở lại vẻ bình tĩnh lạnh nhạt như mọi khi.
Mông Chỉ Nghi lại không biết, thật ra Đường Nại vẫn luôn chờ Mông Chỉ Nghi, rất nhiều lúc khi cô đang do dự có nên nói hay không, tim Đường Nại cũng hồi hộp theo, anh vô cùng hy vọng Mông Chỉ Nghi có thể nói thật cho anh biết, cho dù chỉ là một lời giải thích thôi cũng được, nhưng mà lại không có gì hết.
Đường Nại không khỏi cảm thấy bản thân anh quá nực cười, lại cũng thật đáng buồn, nhưng mà anh vẫn yêu người kia chết mê chết mệt không còn cách nào.
Cho dù anh không chiếm được tình yêu của cô, cho dù trong đáy lòng cô vĩnh viễn cũng không có anh, cho dù cô vĩnh viễn không chịu mở lòng với anh, nhưng anh vẫn chỉ cần cô, vẫn cứ muốn cột cô vào cạnh anh.
Mông Chỉ Nghi, em đúng thật là quá tàn nhẫn, nhưng mà anh vẫn cứ vui vẻ mà chịu đựng!
Đường Nại cười mỉa mai, đột nhiên dí chân ga, đẩy nhanh tốc độ, chiếc xe Maybach màu đen lao vút đi.
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, nhớ đến vết thương trên tay Đường Nại, đáy mắt lạnh lẽo lóe lên chút lo lắng, nhưng vẫn mím chặt môi.
“Mợ cả!”
Vũ Đàm vừa mới nhìn thấy bầu không khí giữa Đường Nại và Mông Chỉ Nghi là biết ngay có chuyện rồi, bình thường cậu cả luôn nâng niu mợ cả trong lòng bàn tay, vô cùng yêu thương, nhưng mà hôm nay không ngờ lại làm mặt lạnh, không nói tiếng nào đã đi mất.
Mông Chỉ Nghi gật đầu, ngồi xuống ghế sau, cũng vẫn là vẻ lạnh nhạt lạnh lùng, càng là cho Vũ Đàm nhíu mày.
Không lẽ là cậu cả và mợ cả cãi nhau sao, Vũ Đàm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...