Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Edit: Ngọc Hân

Beta: lamnguyetminh 

Trường học có hơn mười tầng, giờ phút này, trên sân thượng có một bóng người đang đứng bên cạnh lan can, Tần Ngôn híp mắt, Kim Na Na ở bên cạnh cũng lo lắng không dứt.

“Đấy không phải là Phạm Thanh sao?”

“Rốt cuộc cô cũng tới, mau đi lên theo tôi!”

Hiệu trưởng giống như đã đợi rất lâu, sau khi nhìn thấy Tần Ngôn, tâm tình khẩn trương của bà có chút buông lỏng. Kim Na Na bị chặn ở bên ngoài không thể đi lên, chỉ đành đứng dưới lầu nhìn.

Phạm Thanh đứng bên cạnh lan can sân thượng, sau lưng có tiếng động, cậu ta quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Tần Ngôn và mẹ của mình cùng xuất hiện. Cặp mắt sau gọng kính thoáng hiện vẻ kỳ quái, nói: “Tiểu Ngôn, cuối cùng cậu cũng tới.”

“Con đừng manh động, mẹ dẫn Tần Ngôn tới rồi, con mau lại đây!”

Hiệu trưởng kinh hồn bạt vía nhìn con trai mình, chỉ cần chân nó bước ra ngoài một bước nhỏ thì nó sẽ ngã xuống. Bà ta đi từ từ về phía Phạm Thanh, nhưng Phạm Thanh lại lớn tiếng hét lên: “Đừng tới đây! Con chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Ngôn.” 

“Cô Tần, cầu xin cô…..”

Hiệu trưởng nhìn về phía Tần Ngôn cầu xin, Tần Ngôn đi về phía trước vài bước, nói: “Cậu lại làm trò quỷ gì thế!”

Trên mặt Tần Ngôn không nhìn ra cảm xúc dao động gì, thái độ lạnh như băng của cô khiến Phạm Thanh cảm thấy bị tổn thương, trong mắt cô hoàn toàn không có cậu ta. Cậu ta vất vả cố lấy can đảm nhưng cô lại nhìn bằng đôi mắt khinh thường, một lần lại một lần bị từ chối.

Vì sao Tần Ngôn không yêu cậu ta chứ?

“Dù cho cậu thật sự nhảy từ chỗ này xuống, tôi cũng không thích cậu, cậu muốn tôi có cảm giác áy náy à? Vậy tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, tôi chẳng có chút cảm giác nào.”

Lời nói lạnh lùng của Tần Ngôn làm sắc mặt Phạm Thanh thoáng chốc tái nhợt, thân thể cậu ta lảo đảo muốn ngã, mỗi một câu Tần Ngôn nói đều khiến cậu ta sụp đổ.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhìn thấy sốt ruột, lời Tần Ngôn nói càng khiến bà ta lo lắng, vội khuyên: “Cô không nên kích thích nó!”

Tần Ngôn nhìn thẳng vào Phạm Thanh, đối với cậu ta, cô thật sự không có ấn tượng gì, nếu như cô nhất định phải thích cậu ta, vậy cũng không thể nào. Phạm Thanh chính là một người sống trong thế giới của mình, cảm tưởng của người khác không thể chi phối suy nghĩ của cậu ta, còn suy nghĩ của cậu ta không được người khác tiếp nhận, đối với cậu ta mà nói thì rất quan trọng.

Nói cho cùng, cậu ta chính là một người ích kỷ, hơn nữa lại nhát gan, ở trước sự thất bại cậu ta hoàn toàn không thể đứng lên lần nữa. Cậu ta trốn tránh, cũng là đang dùng cách cuối cùng của mình, định làm cho Tần Ngôn thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của cậu ta.

“Cậu đừng gọi tôi là Tiểu Ngôn nữa, tôi với cậu hoàn toàn chẳng quen biết gì, nếu cậu muốn nhảy thì nhanh nhảy đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”


Tần Ngôn đi về phía trước vài bước, trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc sẽ nán lại, tựa như ước gì người trước mắt nhanh chóng nhảy xuống, cô cũng có thể thoát khỏi sự dây dưa của cậu ta rồi!

Cô vốn là một người không có lòng đồng cảm tràn lan, thậm chí có thể nói là một người rất máu lạnh, ngoại trừ là người cô quan tâm, nếu không thì một người nào đó chết đi, cô hoàn toàn không để vào trong mắt. Huống chi, lại còn là người khiến cô đau đầu, phiền toái không dứt!

“Cậu… Cậu thật sự không đau lòng khổ sở sao?”

Phạm Thanh còn đang rối rắm Tần Ngôn có thể khổ sở hay không, thế nhưng thái độ không sao cả của Tần Ngôn khiến cậu ta thật sự bị kích thích. 

“Cậu không đau lòng khổ sở, vậy vì sao cậu còn muốn đến?”

“Nếu không phải mẹ cậu nhờ tôi, tôi mới không thèm tới, tâm tình bây giờ của tôi cũng giống đám người phía dưới kia.” Cô còn cách cậu ta khoảng ba bước, cô chỉ chỉ đám người đang xem náo nhiệt phía dưới. Có không ít người dùng di động và máy chụp hình chụp ảnh, hoặc ngay cả tiêu đề cho hai người họ cũng đã nghĩ xong rồi, đợi đến khi Phạm Thanh nhảy xuống thì bọn họ có tin tức đăng báo rồi.

“Cậu nhanh nhảy đi, tôi cũng có thể về sớm, cậu không dám à? Đừng sợ, chỉ cần cậu nhắm mắt lại, tung người nhảy lên, ‘bộp’ một tiếng, óc cậu văng khắp nơi, tất cả xương cốt trên người đều nát bấy. Nhưng cậu sẽ không chết ngay lập tức, còn có thể cảm nhận một ít đau đớn trước khi chết.”

Tần Ngôn miêu tả tình cảnh bi thảm của Phạm Thanh sau khi nhảy xuống, sắc mặt Phạm Thanh tái nhợt, cậu ta nhìn thoáng qua đám người bên dưới lầu, thậm chí có thể nhìn thấy một vài gương mặt đang chờ xem kịch vui.

“Nhảy đi! Sao cậu không nhảy hả!”

Lời nói chế giễu của Tần Ngôn bay vào trong tai cậu ta, cô lạnh lùng nhìn nam sinh lấy cái chết  để ép cô. Từ trong mắt cậu ta, cô nhìn thấy sự dao động, cậu ta vốn không muốn chết, thậm chí còn rất sợ chết.

Phạm Thanh há hốc mồm thở dốc, trán toát đầy mồ hôi, đôi mắt cậu ta bỗng ẩm ướt, cả người đột nhiên ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc.

“Phạm Thanh…”

Hiệu trưởng thấy Phạm Thanh buông tha nhảy lầu, bà ta vội vọt lên đưa con trai tới khu vực an toàn. Trong lòng bà ta đau âm ỷ, nhưng Tần Ngôn không phải là người mà bọn họ có thể với tới.

Tần Ngôn đi xuống lầu, lúc này Kim Na Na mới hiểu rõ một màn kia, Phạm Thanh nhảy lầu không thành công bị mang xuống dưới, vành mắt cậu ta còn đọng nước mắt. Trải qua chuyện lần này, chắc là cậu ta có thể buông tha dây dưa với Tần Ngôn đi?

Ngay cả cái chết cũng không thể làm cô ở lại, cậu ta thật sự không còn cách nào khác nữa.

Thiệu Tư Mộ vẫn làm công trong quán cafe như cũ, rũ bỏ hào quang, thật ra thì anh ta cũng là một người bình thường. Tần Ngôn từng hỏi anh ta: “Nhà họ Thiệu bị sụp đổ, chẳng lẽ anh không trách chúng tôi sao?”

Mặc dù người nhà họ Thiệu đối xử với anh ta không tốt, nhưng nhà họ Thiệu còn tồn tại thì mặc dù con đường tương lai của anh ta không thể nói xuôi gió xuôi nước, song có thể so sánh với người bình thường đã phấn đấu mười năm.

Không ngờ, Thiệu Tư Mộ lại cười không quan tâm: “Phấn đấu mười năm thì sao? Nếu như không phải là con đường do mình chọn, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Ngược lại, tôi muốn cám ơn mấy người, nhiều năm qua như vậy, tôi vẫn luôn căm ghét, hận thù bọn họ, kết cục bây giờ của bọn họ còn thê thảm hơn tôi gấp trăm lần. Không có bọn họ tôi mới có thể sống tự do.” 


Anh ta có lý tưởng của mình, con đường mình lựa chọn, nếu như phải vất vả mười năm, hai mươi năm, đó cũng là đáng giá. Bởi vì đấy là sự lựa chọn của anh ta, là con đường cuộc đời của chính mình.

Mặc dù Thiệu Tư Mộ làm nhân viên phục vụ nhưng mà rất vui vẻ, trong lúc đó ba người đã gỡ bỏ khúc mắc, chung đụng với nhau cũng thoải mái vô cùng.

Ngày Sở Linh Tầm về cũng dần tới gần, trên tư tưởng đợi chờ, Kim Na Na đếm ngày trên đầu ngón tay, thấy bộ dạng giả vờ không thèm để ý của cô ấy, Tần Ngôn cũng không vạch trần.

Nhưng, tên Trình giảo kim Mục Hải Nặc này lại xuất hiện vào đúng lúc dầu sôi, từ sau chuyện ở quán café, Kim Na Na đã cắt đứt qua lại với gã ta, ngay cả bạn bè cũng không phải.

“Na Na, dạo này em thế nào?”

Chặn Kim Na Na trên đoạn đường phải đi qua, Mục Hải Nặc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào với Kim Na Na. Kim Na Na nhìn Mục Hải Nặc, trong lòng dâng lên cảm xúc chán ghét.

“Anh là Phạm Thanh thứ hai sao?”

Mục Hải Nặc cũng nghe nói về chuyện của Phạm Thanh, sắc mặt lập tức tối xuống, gã ta vừa mới bắt đầu xây dựng được chút tình hữu nghị với Kim Na Na thì đã bị phá hỏng rồi. Gã ta không tin hình tượng do mình đắp nặn nên lại không đáng giá một đồng trong lòng cô. Những ngày này gã ta quan sát thấy Kim Na Na và nhân viên phục vụ trong quán café kia rất gần gũi.

Cộng thêm Tần Ngôn lạnh lùng bên cạnh cô cũng có chút giao tình với người kia.

Thiệu Tư Mộ, cùng tuổi với gã ta, có cảm giác như thiếu niên Nhật Bản xinh đẹp, vẻ âm nhu giữa lông mày cũng khiến nữ sinh vô cùng yêu thích, vô cùng có khí chất.

“Tôi thấy em rất thân thiết với Thiệu Tư Mộ, em đừng để gã ta lừa gạt!”

Kim Na Na kỳ quái nhìn gã ta một cái, trong lòng cân nhắc, cũng biết gã ta đang nói gì, hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh ta là hạng người gì thì tôi rõ hơn anh, ít nhất anh ấy chưa bao giờ giả tạo, tránh ra!”

Cô nhấc tay đẩy Mục Hải Nặc đang chắn trước mặt ra, hình tượng vốn tốt đẹp đều mất hết, xem ra Thiệu Tư Mộ nói không sai, người này chính là tiểu bạch kiểm (trai bao), nhất định là biết rõ tình hình của nhà cô, mới có thể tiếp cận cô.

Kim Na Na rất phản cảm với những người như vậy, người vây quanh cô không phải nhìn trúng địa vị nhà cô thì chính là nhìn thấy tiền trong nhà cô, trong con mắt bọn họ chỉ có tiền tài và quyền lực!

Không thể tưởng tượng được Mục Hải Nặc cũng giống như vậy, mệt cho cô còn nghĩ gã ta khác biệt. Hiện giờ bộ mặt thật đã bị vạch trần, cô sẽ không bao giờ tin tưởng gã ta nữa.

“Em hãy nghe tôi nói….”

Mục Hải Nặc vội vàng lôi kéo tay cô, lúc này Tần Ngôn đi tới, không chút lưu tình cầm lấy tay Mục Hải Nặc, hung hăng ném qua vai khiến gã ta dùng tư thế sấp mặt ngã trên đất.


Kim Na Na trốn sau lưng Tần Ngôn, sùng bái nhìn gò má cô, thân hình hai người đều thiên về hình tượng mỏng manh, Tần Ngôn giống như không cần dùng sức đã quăng ngã tên Mục Hải Nặc cao to.

Người đến người đi trên đường lớn, có không ít người nhìn thấy rõ rang. Tần Ngôn nheo mắt lại, nói: “Bớt trêu chọc Kim Na Na đi, nếu không tôi nhìn thấy một lần sẽ vặn gãy tay anh một lần.”

Cô tự nhiên kéo tay Kim Na Na biến mất trong đám đông, Mục Hải Nặc chật vật không chịu nổi, qua hồi lâu mới từ trên mặt đất đứng lên. Gã ta xoa eo, sự hung ác thoáng chốc tràn đầy trong mắt.

Hai người trở về ký túc xá, lại một lần nữa cảm thán, muốn yên ổn vượt qua cuộc sống đại học,thật sự không dễ dàng gì!

Kim Na Na thấy trên bàn Tần Ngôn có một tờ đơn đăng ký, cầm lên xem rồi quát to một tiếng: “Cậu muốn vào hội khảo cổ sao? Sao tớ không nghe cậu nói gì!”

Tần Ngôn bình tĩnh cầm lại đơn đăng ký, đáp: “Tớ cảm thấy cực kỳ thú vị, đây chỉ là một xã đoàn, lại không giới hạn chuyên môn cho nên tớ báo danh rồi.”

Lời Thiệu Tư Mộ khiến cô suy nghĩ rất lâu, cuộc đời cô trôi qua đã gần hai mươi năm, nhưng cô phát hiện ngoại trừ người nhà và Phong Thần, không có điều gì có thể làm cô cảm thấy hứng thú. 

Máy móc chỉ là trò giải trí của cô, sau khi tốt nghiệp, cô cũng không thể luôn dính lấy Phong Thần. Mặc dù tình hình của ba đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng khó bảo đảm sẽ có lúc rời đi.

Cô bắt đầu tự hỏi, còn có cái gì có thể khiến cô có động lực phấn đấu nữa? Ngay lúc cô không nghĩ ra thì có một tờ đơn nhét vào tay cô, đó chính là một hội khảo cổ. Có thể đi theo hội khảo cổ tiến hành khảo cổ, vén bức màn bí mật trăm ngàn năm trước, bí mật của người cổ xưa.

Cho dù Tần Ngôn kết hôn với Phong Thần, giữa hai người cũng nên có không gian riêng, cô không muốn trở thành mấy bà nhà giàu trong giới thượng lưu, dạo phố, uống trà chiều, buổi tối chờ ông xã về nhà.

Cô không thích cuộc sống như vậy, sẽ làm cô càng chán ghét chính mình, cho nên cô không suy nghĩ gì nhiều liền ghi tên đăng ký.

Mỗi lần được nghỉ sẽ tổ chức một lần, cô đã tham gia khóa huấn luyện, có tên trong danh sách thành viên đoàn khảo cổ đầu tiên, nếu như có hứng thú cô sẽ tham gia tiếp.

“Khảo cổ, quả thực rất thích hợp với cậu.”

Khảo cổ, một danh từ giàu có, mạo hiểm và kích thích cỡ nào, ngược lại rất thích hợp với Tần Ngôn.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, cuối cùng Sở Linh Tầm cũng về, lúc chờ ở sân bay, Kim Na Na hơi khó có thể kiềm chế kích động. Rời xa quê nhà ra nước ngoài học tập, anh ấy nhất định gầy đi nhiều nhỉ?

Nhưng ai biết, Sở Linh Tầm không về một mình mà bên cạnh còn có một người đẹp mắt to khác. Cô ta như con chim nhỏ tựa vào bờ vai Sở Linh Tầm, bộ dạng khiến người ta yêu mến, làm Kim Na Na nén một bụng lửa giận.

Nhưng, Kim Na Na cũng là cô chủ của gia đình giàu có, tất nhiên sẽ không thất lễ trước mặt người khác, vẫn giữ nụ cười trên mặt.

“Đây là Kiều Lam, bạn học ở trường anh, lần này cô ấy tới đây du lịch.”

Sở Linh Tầm giới thiệu qua, Kim Na Na oán thầm, mục đích của cô ta rõ ràng là Sở Linh Tầm. Du lịch ư? Lừa gạt quỷ thì có!

“Vị này chính là?”

Kiều Lam nhìn về phía Kim Na Na, hai mắt rất to nhìn hết sức đáng yêu, trong lòng Kim Na Na hừ lạnh một tiếng, giả vờ đáng yêu, quá đáng ghét!


“Tôi là vợ chưa cưới của Sở Linh Tầm, chào đón cô.”

Thoáng chốc ánh mắt Kiều Lam trở nên khác, Sở Linh Tầm cũng nhìn ra sự bất thường giữa hai người phụ nữ, chủ động dắt tay Kim Na Na nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, Kiều Lam, tôi đã sắp xếp khách sạn cho cô rồi.”

Kim Na Na vừa nghe xong, trong lòng nhất thời thoải mái không ít, cô cười tủm tỉm nhìn Kiều Lam, phát hiện cô ta có chút không cam lòng.

Cảm xúc biến hóa của cô đã bị Sở Linh Tầm thu vào mắt, trong lòng dâng lên ngọt ngào, xem ra vợ chưa cưới của anh rất nhớ anh, trên mặt liền nở nụ cười tươi như hoa.

Sở Linh Tầm đã về, Kim Na Na cũng phải đối mặt với cuộc thi cuối kỳ, sau cuộc thi chính là lễ mừng năm mới.

Tần Ngôn và Kim Na Na bận rộn thi cử, Phong Thần và Sở Linh Tầm cũng không thể quấy rầy nhiều, nhưng Kim Na Na hay nghĩ tới cái tên Kiều Lam kia. Đừng thấy bộ dạng ngây thơ của cô ta, thế nhưng chút tâm địa gian xảo, Kim Na Na vẫn sớm phát hiện ra được.

Sau kỳ thi, Tần Ngôn liền về nhà, bắt tay vào chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho khảo cổ, dưới sự ngạc nhiên của Phong Thần và Tần Thọ Diệp, tất nhiên cũng không thể can thiệp gì nhiều.

Hương vị năm mới càng ngày càng mạnh, trong trường học vẫn có một ít học sinh ở lại, chưa về nhà.

Ban đêm, Tần Ngôn ở cùng một chỗ với Phong Thần, lúc hai người đang làm chuyện tình nồng mật ý thì một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt ngang hai người. Phong Thần rủa thầm một tiếng, Tần Ngôn xem màn hình hiển thị là tên Thiệu Tư Mộ.

“A lo…....Anh gặp Na Na rồi hả? Cái gì!”

Giọng Tần Ngôn thoáng chút tăng cao, Phong Thần biết rõ Kim Na Na nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Anh đứng dậy mặc quần áo, Tần Ngôn bên cạnh cũng cúp điện thoại, sắc mặt không dễ nhìn.

Phong Thần lái xe tới khách sạn Tình Nhân theo lời Tần Ngôn chỉ, đây là một khách sạn nhỏ gần khu trường học, tình nhân trong trường thường xuyên xuất hiện ở đó. Hiện tại sắc mặt Tần Ngôn rất khó coi, Phong Thần nghĩ, có người phải gặp xui xẻo rồi.

Khi chạy tới đây, cô cũng đồng thời báo tin cho Sở Linh Tầm, nghe giọng Sở Linh Tầm, dường như giữa hai người xảy ra vấn đề gì đó, Kim Na Na mới có thể quay về trường học.

Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, Tần Ngôn xuống xe liền gặp Thiệu Tư Mộ đứng chờ ở cửa ra vào, đôi mắt Phong Thần thì nhấp nháy. Thiệu Tư Mộ nói số phòng cho bọn họ, Tần Ngôn đi tới quầy lễ tân dọa dẫm đòi chìa khóa rồi vội vàng chạy lên lầu.

Sở Linh Tầm cũng nhanh chóng chạy tới, Tần Ngôn đã xông vào trong phòng, đôi mắt Kim Na Na đẫm lệ ngồi trên giường, trên mặt đất là Mục Hải Nặc đã hôn mê.

“Cậu không sao chứ?”

Tần Ngôn vỗ vỗ mặt Kim Na Na, phát hiện gương mặt cô lạnh như băng, trên tay cô ấy còn cầm gậy tích điện. Mãi đến khi tiếng Tần Ngôn vang lên bên tai, lúc này cô ấy mới lấy lại tinh thần.

“Ngôn Ngôn....Hu hu...….”

Tâm tình cô không tốt, đúng lúc gặp được Mục Hải Nặc, sau khi anh ta đưa cho cô một ly đồ uống thì ý thức liền mơ hồ, đợi đến khi tỉnh lại thì tên khốn kiếp này đã nằm trên người cô, muốn có ý đồ bất chính với cô.

Cô cho rằng…...Cô cho rằng hôm nay sẽ bị anh ta làm nhục, cũng may là trong túi xách có gậy tích điện phòng thân, nên mới không bị anh ta chiếm đoạt.

Lúc này, Sở Linh Tầm cũng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của Kim Na Na, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận