Bà Xã Tôi Là Tổng Tài
Chương 92:
Lưu Dũng đang chống gậy, vẻ mặt tràn đầy oán hận: “Tiểu tử, thật trùng hợp đấy, chúng ta lại gặp mặt rồi.
”
Diệp Phi không nhiều lời: “Các người muốn tìm chết sao?”
“Tìm chết?”
Lưu Dũng thấy Diệp Phi thì cười lạnh một tiếng: “Tao thấy, hôm nay là mày tới tìm chết mới đúng.
”
g đây làm người có văn hóa thì người người tới khi “Thế nhưng một khi ông đây làm ác ma vậy thì đó chính là ác mộng đôi với các người.
”
“Làm hỏng chuyện tốt của tao, cắt đứt con đường tiền tài của tao, lại khiến tao bị đuổi nữa, hôm nay tao không thẻ không phế đi bọn mày.
”
Ánh mắt của Tiết Nhan cũng tràn đầy khinh miệt nhìn Diệp Phi: “Giờ đây cho dù Tiền thiếu có tới cũng chả có cái tác dụng gì đâu.
”
Cô ta nhìn Đường Tuyết bằng ánh mắt quái gở nói: “Hôm nay bọn này sẽ xé rách lớp mặt nạ này đi, cho nên không có người nào có thể cứu được cái người ra đâu.
”
Đường Nhược Tuyết muốn nổi đóa nhưng lại bị Trần Tiểu Nguyệt giữ lại, bảo cô ta không được kích động đám Lưu Dũng bọn họ.
Diệp Phi cười nhẹ một tiếng: “Tiền thiếu có tác dụng hay không thì tôi cũng sẽ xử sạch đám các người.
”
“Xử bọn này?”
Tiết Nhan cười lớn lên, vô cùng xem thường: “Giờ mày thử cho tao xem cái?”
“Bốp…” Diệp Phi tiền lên phía trước một bước sau đó cho Tiết Nhan một cái bạt tai… Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
*A…” Lưu Dũng sững sờ nhìn Diệp Phi.
Tiết Nhan đang ngã sõng soài trên mặt đất cũng nhìn chằm chằm Diệp Phi, quên mắt đau đớn.
Không ai nghĩ rằng Diệp Phi lại dám động thủ trong tình huống này.
Đây quả thực là không sợ chết mà.
Trần Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, tức đến độ ngực như bị bóp nghẹn đau đớn.
Tên khốn kiếp này không phải không biết, lúc này cần phải cúi đầu chịu thua hay sao?
Một cú đánh chết tiệt đó, kết quả là bị đánh cho tàn phế, sẽ liên lụy đến Đường Nhược Tuyết và bản thân, làm không tốt sẽ khiến bản thân bị…
Thật sự là hại người hại cả mình.
Trần Tiểu Nguyệt hò hét trong lòng.
“Mày dám đánh tao?”
Tiết Nhan che khuôn mặt xinh xắn phản ứng lại: “Mày dám đánh tao?”
Diệp Phi không nhiều lời tiền lên tát một cái.
“Bếp…” Tiết Nhan né không kịp lại bị Diệp Phi cho một bạt tai.
*A…” Tiết Nhan kêu thảm một tiêng, loạng choạng ngã vào vòng tay của Lưu Dũng.
Lưu Dũng tức giận không thôi.
Đường Nhược Tuyết và Trần Tiểu Nguyệt hoàn toàn bối rối, Diệp Phi như vậy cũng quá bá đạo đi.
Chuyện như vậy e rằng không dừng lại được.
Lúc này, Tiết Nhan ôm mặt tức giận không thôi mắng: “Khốn khiếp! Mày lại dám xúc phạm tao? Tao muốn mày chết không toàn thây.
”
“Anh Lưu, anh Lưu, giết nó cho em.
”
Tay cô chỉ điểm Diệp Phi: “Chơi chết nó đi.
”
“Tên nhóc con.
Khinh người quá đáng.
”
Lưu Dũng quát lại một tiếng chói tai: “Lên, phế nó đi.
”
Mười mấy tên lưu manh xông đến.
Diệp Phi cười lạnh một tiếng, không lùi mà còn tiến tới, trực tiếp xông vào trong đám lưu manh kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...