Bà Xã Tôi Là Người Nổi Tiếng

Phim trường…
-(Chị quản lý) Bảo Nghi! Có người muốn gặp em.
-Ai vậy chị?
-Chỉ cũng không rõ nữa, người đó che kính mặt mũi nên chị không nhìn ra được là ai hết. Cô ấy kêu chị đưa cho em cái này.
-(Bảo Nghi mở tấm thiệp ra đọc, cô khẽ mĩm cười quay qua nói với chị quản lý) Chị! Hôm nay chúng ta nghỉ sớm nha. Em có việc phải đi.
-Có chuyện gì không em?
-Không gì đâu chị. Em đi gặp một người bạn mà thôi.
-Ok, vậy chị ra nói với mọi người.
-Cảm ơn chị.
Bảo Nghi hóa trang lại như mỗi khi mà cô phải ra đường một mình. Cô đón một chiếc taxi đến nhà thờ Đức Bà để gặp người đã hẹn…
-(Bảo Nghi) Sao công chúa lai ra đây một mình như thế?
-Tôi đến Việt Nam cũng được hai tuần rồi, không ở khách sạn thì cũng là gặp gỡ những chính trị gia. Hôm nay nhân tiện ngài Kingscot đến gặp chủ tịch nước, tôi trốn ra ngoài kiếm cô dẫn tôi đi thăm quan.

-Công chúa muốn đi đâu?
-Mà hai chúng ta đều bịch mặt như vậy có thấy kì lạ lắm không?
-Cũng hơi khác lạ nhưng nếu chúng ta mà bỏ khăn bịch mặt ra chỉ sợ phải kêu người đến đón chúng ta về.
-Cũng đúng nhỉ, một người là The hottest movie star của Việt Nam còn một người là Princess của Hà Lan. Muốn mọi người không để ý cũng hơi khó.
Cả hai cùng bước lên một chiếc taxi bên đường…
-(Princess Luskie) Bây giờ chúng ta đi đâu?
-Mình đi mua sắm nha, nhưng mà không phải mua ở những trung tâm lớn mà là đi chợ.
-Hả!
-Ở nơi đó đông người vui lắm, Gia An đã từng dẫn tôi đi chợ đêm còn đông vui hơn nữa.
-Thế hả! Vậy tôi phải đi cho biết.
Cả hai cùng đến chợ Bến Thành. Bảo Nghi dẫn công chúa đi thưởng thức những món ăn Việt Nam và mua một chút quà lưu niệm. Nhìn họ như một đôi bạn rất thân và hợp ý. Có thể vì xuất thân của hai đều khá giống nhau, đều là thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc nhưng họ lại không hề tỏ ra mình cao quý mà khinh khi người khác.
Vui chơi khá lâu thì họ lại lên một chiếc taxi…
-(Tài xế) Hai cô muốn đi đâu ạ!
-(Bảo Nghi) Anh biết quán Icy chứ?
-Dạ! Tôi biết ạ.
-Phiền anh chở tụi em đến đó.
-(Princess Luskie) Đó là đâu vậy Bảo Nghi?
-Là một quán nước mà anh Gia An đã từng làm phục vụ được hai năm rồi đấy. Hồi xưa chúng tôi cũng hay đến đó lắm.
-Anh Kinglee từng làm ở quán đó sao?
-Uhm, người như thế đó lại đi làm tiếp viên ở quán nước.
-Anh ấy thích làm những chuyện mà không ai hiểu nổi đâu.
-Đúng là người lập dị mà?
-Uhm, thế mà lại có người yêu nhỉ.
Bảo Nghi và Princess cùng nhìn nhau cươi…Đột nhiên Bảo Nghi nhìn thấy khuôn mặt của Princess Luskie sao cứ quay vòng vòng, lúc mờ lúc ảo. Bảo Nghi đưa tay đụi đụi mắt vì cô ấy cứ nghĩ là do bụi bay vào mắt nên mới xảy ra hiện tưởng này. Nhưng mọi thứ xung quanh đều vẫn cứ rất mờ ảo. Cô như mất đi điều khiển của chính mình. Rồi Bảo Nghi thiếp đi trên vai của Princess.
-(Princess Luskie) Bảo Nghi! Cô bị sao vậy?
Thật sự Princess Luskie cũng có cảm giác như Bảo Nghi, người của cô cứ lắc bên này đến bên kia. Chỉ sau khi Bảo Nghi ngất đi khoảng hai phút thì Princess Luskie cũng đã ngã xuống và ngủ thiếp đi bên cạnh Bảo Nghi…
Ở một nơi thật xa lạ...
Ánh sáng chói lóa trước mắt làm nhòe đi khung cảnh xung quanh, Bảo Nghi khẽ mở mắt ra nhìn cảnh vật quanh mình. Cô thấy mình như đang ở trong một căn phòng trong thật là xa lạ. Cô như chưa thể định thuần được chuyện gì. Nhìn qua bên cạnh thì Bảo Nghi phát hiện ra Princess Luskie đang nằm mê mang.

-(Bảo Nghi) Princess Luskie! Cô có sao không?

Princess Luskie cũng chợt tỉnh giấc sau tiếng gọi của Bảo Nghi. Cả hai cùng ngây ngô nhìn nhau như không biết được chuyện gì đang xảy ra.

Ở bên ngoài của căn phòng…
-(Hiền Quân tỏ ra hơi tức giận) Các người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi chỉ kêu các người bắt Hoàng Bảo Nghi. Cả Hoàng Bảo Nghi mà các người cũng không biết sao, mà lại đem về đây đến hai người như vậy.
-(Tên đầu đàn) Đàn em của toi theo như lệnh của cậu đã dặn là bắt người con gái hoá trang che kính mặt mũi, tuy nhiên lúc hành sự thì có đến hai cô gái đều hoá trang như thế, chúng tôi không biết la ai nên đành bắt cả hai người họ về luôn.
-Vậy người con gái kia là ai?
-Chúng toi cũng không rõ nữa, nhưng đó là một cô gái tây, nhìn đẹp không thua kém gì với Hoàng Bảo Nghi cả.
-(Hiền Quân khá ngạc nhiên vì có lẽ trong đầu anh đang suy nghĩ đến một người) Ông nói gì. Một cô gái tây sao?
-Đúng vậy! Lúc trên xe còn nghe họ xưng hô là Luskie gì đó, sau khi bắt họ xong chúng tôi mở khẩu trang ra mới biết đó là một người con gái tây phương.
-(Sắc mặt của Hiền Quân thay đổi hẳn vì sự lo lắng trong anh) Các người có biết là các người đã bắt ai hay không?
-Cô gái ấy là ai mà sao cậu phản ứng dữ vậy?
-Cô ấy chính là công chúa của Hà Lan. Ông đã leo lên lưng cọp rồi ông có biết không?
-Cậu nói gì? Cô gái ấy là công chúa sao!
-Một khi mà ngài Kingscot và nữ hoàng phát hiện ra công chúa đã mất tích, họ sẽ phái diệp viên cảnh sát mật đến Việt Nam và cả nhà nước của chúng ta cũng cần có câu trả lời cho phía Hà Lan khi công chúa đã bị bắt cóc ở nơi đây. Hậu quả của sự việc này, chúng ta sẽ không có đường để thoát.
-Tôi thật sự không biết về thân phận của cô gái ấy. Giờ chúng ta phải nên làm gì đây?
-(Hiền Quân khẽ suy nghĩ trong giây lát) Bây giờ chỉ có cách là thả cô ta ra nhưng không thể để cô ấy biết chúng ta là ai. Còn về Hoàng Bảo Nghi thì cứ để cô ta ở lại đây.
-Chúng tôi hiểu rồi.
Điện thoại cho Bảo Nghi rất nhiều lần nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Đột nhiên tôi có cảm giác rất là bất an. Về đến nhà, thì chú Hưng nói Bảo Nghi vẫn chưa về, nên tôi vội điện thoại cho chị quản lý hỏi thì được biết Bảo Nghi đã rời khỏi phim trường từ lúc trưa và còn nói là có hẹn với người bạn nào đó. Lòng tôi lại lo lắng hơn rất nhiều. Bảo Nghi đã đi đâu? Tại sao lại không báo cho tôi biết? Lâu nay trước khi làm gì hay đi đâu đó về trễ là cô ấy sẽ điện thoại cho tôi biết? Nhưng tại sao hôm nay tất cả đều không thể liên lạc được với cô ấy? Đang lúc bối rối thì điện thoại tôi keo.

-Tôi nghe đây!
-(Ông Robert) Dạ thưa cậu! Princess Luskie hình như đã bị mất tích.
-Ông nói gì?
-Princess Luskie đã rời khỏi khách sạn vào lúc trưa nay đến giờ vẫn chưa thấy về. Chúng tôi có điện thoại và cho người đi kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì. Bây giờ ngài Kingscot đang rất lo lắng. Cậu có thể đến đây không?
-Tôi biết rồi tôi sẽ đến liền.
Princess Luskie đã bị mất tích sao! Bảo Nghi cũng không liên lạc được. Liệu hai chuyện này có liên quan đến nhau không! Hai người họ đã cùng không thể liên lạc được. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra và có thể hai người họ đang gặp nguy hiểm. Không suy nghĩ thêm nhiều tôi vội vả đến khách sạn kiếm ba.
Quay lại trong phòng nơi giam giữ Bảo Nghi và Princess Luskie…
-(Princess Luskie) Chúng ta đang ở đâu vậy?
-Tôi cũng không rõ nữa. Hình như lúc nảy chúng ta vẫn còn ở trên taxi, đột nhiên tôi cảm thấy rất là buồn ngủ rồi sau đó tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại thì phát hiện ra chúng ta đang ở nơi đây.
-Có khi nào chúng ta bị bắt cóc không?
Vừa dứt lời thì cánh cửa phòng được mở ra, hai người thanh niên deo mặt nạ hình đầu thú bước vào…
-Hai người đã đoán dúng rồi đấy. Cô gái tây này nhìn cũng thông minh lắm. Bây giờ tôi sẽ tha cô ra với một điều kiện là cô phải thông báo cho gia đình của cô gái còn lại biết được rằng cô ấy đang ở trong tay chúng tôi. Nếu muốn cô ấy an toàn về nhà thì cha và chồng của cô ấy phải hoàn thành những điều kiện trong lá thư này. Nhiệm vụ của cô là mang lá thư này về cho bọn họ.
-(Princess Luskie) Các người muốn gì ở cô ấy?
-(Tên đó tiếp tục) Chuyện đó không liên quan đến cô. Chúng tôi đã thả cô đi thì cô nên đi về đi.
-(Bảo Nghi) Công chúa! Cô hãy làm theo lời bọn họ đi.
-(Princess Luskie) Nhưng còn cô ở đây thì thế nào!
-Sự an toàn của cô quan trọng hơn tôi. Nếu cô bị gì thì ba của anh Gia An sẽ không thể nào ăn nói với nữ hoàng được. Tôi sẽ không sao đâu, cái họ cần là những yêu cầu trong lá thư, họ sẽ không làm gì tới tôi đâu. Khi gặp ba tôi và anh Gia An thì nói với họ tôi không sao. Tôi sẽ đợi họ đến cứu tôi.

-Tôi thật sự không an tâm để cô một mình ở lại nơi đây.
-Nếu cô không đi thì cả hai chúng ta đều không thể thoát được. Hãy tin ở tôi được không! Cô phải an toàn mang lá thư này về cho anh Gia An.
-Uhm, cô phải đợi chúng tôi nha.
-Uhm.
Sau đó bọn chúng đưa Princess Luskie đi, nhưng vì sợ cô ấy nhìn được đường đi nên họ đã dùng vải đen bịch mắt cô ấy lại. Khi vừa đến trước cửa khách sạn New World thì họ cho cô xuống và nhanh chống rời khỏi.

Ông Robert vừa thấy công chúa bước đến trước cửa phòng đã mừng rỡ chạy đến…
-(Ông Robert) Ngài không sao chứ? Ngài đã đi đâu làm chúng tôi rất lo lắng.
-Ngài Kingscot có ở đây không?
-Dạ! Ngài Kingscot và cả cậu Kinglee đều đang ở trong phòng.
Princess vội vào phòng kiếm chúng tôi…
-(Ba) Princess! Ngài đã về rồi sao.
-(Princess Luskie) Kinglee anh cũng ở đây sao? Em có chuyện muốn báo cho anh biết.
-Chuyện gì vậy Princess?
-(Princess Luskie) Bảo Nghi đã bị người ta bắt cóc.
-(Tôi như không tin vào tai mình) Ngài nói cái gì? Bảo Nghi thế nào? Cô ấy bây giờ đang ở đâu? Tại sao ngài lại biết Bảo Nghi bị bắt cóc?
-(Princess Luskie) Thật ra trưa nay em và Bảo Nghi đã gặp mặt và đi chơi cùng nhau. Đến khi chúng em cùng lên một chiếc taxi, chiếc taxi đó chạy khoảng năm phút thì đột nhiên cả em và Bảo Nghi đều bị ngất xỉu. Đến khi tụi em tỉnh dậy thì mới biết mình đã bị bắt cóc. Bọn chúng bắt chúng em nhốt vào một căn phòng. Sau đó bọn chúng đến và bảo là thả em ra bắt em phải mang lá thư này về cho anh. Họ nói nếu anh làm theo những gì trong thư thì chắc chắn Bảo Nghi sẽ về nhà an toàn.
Princess đưa cho tôi bức thư. Tôi vội vàng mở ra coi…
Chào hai vị!
Con gái cũng như vợ của hai vị đang ở trong tay chúng tôi. Nếu muốn cô ấy không bị gì thì các người phải làm theo lời của chúng tôi.
Thứ nhất tôi cho các người ba ngày để chuẩn bị 1 tỷ USA.
Thứ hai tôi muốn đích thân chồng của Bảo Nghi phải mang số tiền này đến cho chúng tôi, nơi giao tiền tôi sẽ liên lạc cho các người biết sau.
Nếu muồn Hoàng Bảo Nghi được an toàn thì tốt nhất đừng báo cảnh sát.
Đọc xong bức thư là tôi đã vội vả về nhà kiếm ba…
-(Ba đập bàn tức giận, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt phúc hậu của ba) Chú Hưng đâu!
-(Chú Hưng vội vàng chạy vào) Dạ! Lão gia gọi tôi.
-Lập tức điện thoại qua ngân hàng Thuỵ Sĩ. Tôi muốn lấy 1 tỷ USA.
-Số tiền lớn vậy, muốn lấy thì họ sẽ đòi hỏi rất nhiều giấy tờ. Tôi nghĩ phải đích thân ngài phải qua bên đó mới có thể ký giấy lấy được.

-Vậy thì mau đi chuẩn bị vé máy bay. Chuyến bay sớm nhất.
-Dạ! Tôi sẽ làm ngay thưa ngài.
-(Ba quay qua nói với tôi) Bây giờ ba và chú Hưng sẽ qua Thuỵ Sĩ lấy tiền, con ở nhà coi động tỉnh của bọn chúng thế nào. Bất cứ giá nào cũng phải cứu Bảo Nghi về. Tiền bạc không quan trọng con hiểu chứ.
-Con biết rồi ba.
Ba và chú Hưng đã đi qua Thuy sĩ trong đêm đó. Tôi cũng có cho nhiều người âm thầm điều tra tung tích của Bảo Nghi, nhưng dường như tất cả đều vô dụng. Thậm chí là những người trong giới xã hội đen cũng không hề biết gì về vụ bắt cóc này. Tôi thật sự rất lo lắng, không biết giờ này Bảo Nghi đang ra sao. Chắc chắn Bảo Nghi sẽ rất sợ và nhớ tôi. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng quá, cả người con gái tôi yêu mà tôi cũng không bảo vệ được. Đừng! Và đừng bao giờ để cô ấy bị gì nha, cho dù bắt tôi phải đổi lấy tính mạng của mình để đổi lại sự bình an của cô ấy tôi cũng chấp nhận. Đó là một đêm thức trắng vì nhớ thương và lo lắng cho Bảo Nghi.
Nơi nhốt Bảo Nghi, tôi đá cửa xôn vào bên trong, trước mặt tôi là hình ảnh Bảo Nghi đang bị bọn chúng chói chặt hai tay và chân. Khuôn mặt cô ấy rất xanh sao chắc có lẽ ba ngày qua Bảo Nghi đã không có giấc ngủ ngon. Nhìn cô ấy mà lòng tôi đau nhói. Cơn tức giận trong tôi như muốn giết chết bọn người này.
-Bảo Nghi! Em sao rồi?
-(Bảo Nghi mừng rỡ trong nước mắt) Anh!
-Là anh đây! Anh là Gia An của em đây mà.
-Em sợ lắm.
-Có anh ở đây, anh sẽ không để ai làm tổn hại đến em đâu. Trước đây cũng vậy bây giờ cũng thế.
Tôi để tay lên cổ lấy ra sợ dây chuyền hứa hẹn của tôi và Bảo Nghi mà tôi đã cất giữ 16 năm qua.
-Đây là!
-Là anh đây. Anh chính là Gia An của em.
Những giọt nước mắt hạnh phúc lăng dài trên bờ mi của Bảo Nghi. Bảo Nghi khẽ ôm chặt lấy tôi như sợ rằng tôi sẽ biến mất đi.
Trong cơn mê Bảo Nghi khẽ thì thầm gọi...
Bảo Nghi chợt bừng tỉnh giấc. Thì ra đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng Bảo Nghi hơi thắc mắc là tại sao trong giấc này cô ấy lại thấy được tôi chính là Gia An của ngày xưa. Hai người thật sự đâu có liên quan gì đến nhau, kể cả tính tình và hoàn cảnh gia đình đều rất khác. Giấc mơ này thật kỳ lạ nhưng Bảo Nghi tin rằng nó như muốn báo cho cô điều gì. Có phải chăng cô sắp có thể gặp lại Gia An của ngày xưa, hay là Gia An bay giờ sắp xảy ra chuyện gì?


Ba ngày sau ở sân bay…
-Ba đi đường có mệt không?
-(Ba) Ba không sao. Bọn bắt cóc đã liên lạc địa điểm giao tiền chưa?

-Dạ! Chưa ạ. Con nghĩ nội trong hôm nay họ nhất định sẽ liên lạc với chúng ta.
-Thôi chúng ta về đi.
Cả ngày hôm đó cả nhà đều rất hồi hợp ngồi đợi. Cho đến 4:30 chiều…
-(Người vệ sĩ vội vả chạy vào) Dạ! Thưa ông có người đã gởi cái này ơ trong thùng thư nhà chúng ta.
Tôi vội vả đứng dậy nhận gói bưu phẩm. Đó là một đoạn thu âm và một chiếc điện thoại…
-Chào các vị! Chắc là mọi người đã đợi khá lâu rồi nhỉ. Số tiền thì tôi nghĩ mọi người đã chuẩn bị xong. Bây giờ hãy mang số tiền đó bỏ vào một chiếc xe, sau đó đích thân chồng của Hoàng Bảo Nghi sẽ lái chiếc xe đó đi. Hãy mang theo chiếc điện thoại này, chúng tôi sẽ cho cậu ta biết nên đi đâu. Tôi cho các người 30 phút để đến địa điểm. Thời gian sẽ được tính bắt đầu từ bây giờ.
Tôi nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại và cho người mang số tiền lên xe. Đến 1 tỷ USA nên chiếc xe đã được để đầy tiền. Khi tôi rời khỏi nhà ba có cho người theo dõi, nhưng tôi nói rằng đừng nên làm như thế, nếu bọn họ biết thì Bảo Nghi sẽ gặp nguy hiểm. Nên ba đành để tôi tự đi một mình đến nơi đó. Vừa chạy ra tới đầu đường thì điện thoại đã kêu.
-Bây giờ hay chạy xe đến Hồ Con Rùa!
Sau câu nói đó thì họ đã cúp máy, dường như họ sợ rằng tôi sẽ làm gì trong cái điện thoại nên họ phải làm như thế để chúng tôi không thể nối được đường dây liên lạc tìm ra nơi ở của bọn chúng. Tôi chạy như bay đến Hồ Con Rùa.
-(Vừa đến nơi thì điện thoại lại kêu) Lập tức nhảy xuống hồ.
Không suy nghĩ nhiều tôi vội nhảy xuống, sau khi cả người tôi đã ướt ẩm thì điện thoại lại kêu…
-Bây giờ hãy chạy đến địa chỉ tôi vừa nhắn cho anh trong điện thoại, hãy nhớ chúng tôi đang theo dõi anh, chỉ cần anh làm một động tác nhỏ là chúng tôi sẽ biết ngay, khi đó Hoàng Bảo Nghi sẽ bị gì thì chúng tôi không chắc.
Họ lại cúp máy thật nhanh chóng. Tôi biết chắc rằng họ đang theo dõi tôi. Họ muốn tôi nhảy xuống hồ nước vì họ lo lắng trên người tôi sẽ có máy định vị GPS nên họ muốn chắc chắn chiếc máy đó sẽ bị hư khi gặp nước.
Nơi bắt cóc…
-(Tên cầm đầu) Thằng kia nó sắp đem tiên đến rồi đấy, thằng Tuấn và thằng Sang theo dõi nó cũng về tới. Mày ra phụ hai thằng nó mang tiền vào. Sau khi nhận tiền thì tụi mày phải làm theo kế hoạch.
-(Tên đàn em) Đại ca! Tại sao nhận tiền rồi mà chúng ta còn phải làm như vậy?
-Đó là chuyện của người yêu cầu chúng ta làm. Không được hỏi nhiều chỉ biết làm theo lệnh. Hiểu chưa?

-Dạ! Em hiểu rồi.
Xe của tôi cũng vừa chạy đến…
-(Đại ca) Tên đó đã đến, mày ra đưa nó vào đây và mang tiền vào luôn.
-Dạ!
Bọn chúng nhận lấy số tiền và đưa tôi vào trong. Đây là một kho hàng đã bị bỏ hoang, đúng là một địa điểm tốt để giấu con tin.
Bên Trong…
-Các người đã nhận tiền rồi. Người đâu?
-(Tên đại ca) Đừng có nóng. Tụi bây làm việc.
-Dạ!
Hai tên bước đến chói tay chân tôi lại…
-Các người muốn làm gì?.
-(Tên đại ca) Từ từ rồi mày sẽ biết.
Bọn chúng lại dẫn tôi vào bên trong một căn phòng. Cánh cửa phòng mở ra, tôi thấy Bảo Nghi đang ngồi trên một chiếc ghế, tay chân thì cũng đã bị chói lại.
-(Bảo Nghi mừng rỡ khi thấy tôi) Anh!
-Em không sao chứ?
-Em không sao. Tại sao họ lại bắt anh vào đây.
-(Tôi quay qua nhìn bọn họ) Các người đã nhận tiền rồi còn muốn gì ở chúng tôi?
-Ông chủ của tụi tao muốn nói chuyện với mày. (Tên đại ca quay qua nói với 3 tên còn lại) Chúng ta đã xong việc, ở đây có người sẽ lo.
Sau đó bọn chúng rời khỏi…
-Ở đây bọn chúng có làm gì em không?
-Không! Họ chỉ nhốt em ở đây. Họ nói là chỉ cần nhận được tiền sẽ thả em ra, nhưng bây giờ họ lại làm thế này.
-Anh nghĩ họ thì không muốn làm gì chúng ta, nhưng người đằng sau sai khiến bọn chúng thì lại muốn cái khác.
-Anh biết người đó là ai sao?
-Nếu anh đoán không lầm thì người đó chính là Hiền Quân.
Sau câu nói đó thì cảnh cửa phòng được mở ra. Hiền Quân mĩm cười bước vào…
-(Hiền Quân) Mày cũng thông minh lắm, nhưng tất cả đã muộn rồi.

-(Bảo Nghi) Anh muốn gì ở chúng tôi? Không phải anh đã nhận được tiền rồi sao.
-(Hiền Quân) Tiền à! Em sai rồi. Cái anh muốn là mạng của nó.
-(Bảo Nghi) Anh không được làm gì tới anh ấy. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
-(Hiền Quân) Tại sao vậy? Anh yêu em nhiều như thế nào em biết không. Tại sao cái gì nó cũng hơn anh. Tiền bạc, danh vọng, thậm chí cả em, tất cả đều thuộc về nó. Một cái đứa bệnh hoạn như nó lại có tất cả còn anh thì không sao.
-(Bảo Nghi) Anh mới chính là con người bệnh hoạn đó đấy. Anh ấy là người đồng tính thì đã sao, nhưng anh ấy sống chưa bao giờ biết lừa gạt ai. Sống có ích cho xã hội và mọi người xung quanh. Còn anh, anh hãy nhìn lại mình đi, anh đã làm những gì? Anh sống quá ích kỷ, anh chỉ biết cho bản thân anh, lòng tham và thù hận đã làm anh đánh mất đi chính mình.

-(Hiền Quân) Anh ích kỷ sao!
Hiền Quân lấy ra một cây súng và chỉa vào đầu tôi…
-(Hiền Quân) Bây giờ tao ày cơ hội. Mày hãy nói là mày là người bệnh hoạn, tất cả những người đồng tính trên thế giới này đều là lũ bệnh hoạn. Nói đi…
-Bắn đi. Nếu mày đủ bản lĩnh thì hãy bắn tao.
-(Hiền Quân) Vậy thì mày đừng trách tao.
-(Bảo Nghi hốt hoảng) Đừng mà.
-(Hiền Quân) Anh sẽ cho em chứng kiến người mà yêu nhất chết trước mặt em.
-(Bảo Nghi) Đừng…
“Ầm”
Trong lúc bốp còi thì đột nhiên có người xong vào bay lên đá lấy tay của Hiền Quân làm viên đạn bay lệch hướng, cây súng cũng bị rơi xuống đât. Hiền Quân tức giận nhào vào đánh với người đó. Có vẻ như Hiền Quân không phải là đối thủ của người này. Chỉ cần vài chiêu thì Hiền Quân đã bị người này đánh nằm lăng dưới đất. Người thanh niên này hình như chính là một trong bốn tên cướp lúc nảy. Nhưng tôi không hiểu là tại sao anh ta lại quay về đây và còn cứu chúng tôi. Thật ra người này là ai.
-(Hiền Quân) Mày là ai?
Người thanh niên đó mở cái mặt nạ ra, sắc mặt của Hiền Quân hiện lên vẻ rất bất ngơ. Cả Bảo Nghi cũng thế. Hình như cả hai người họ đều quen biết người thanh niên này.
-(Hiền Quân) Tuấn!
-(Bảo Nghi) Là anh sao!
-(Hiền Quân) Tại sao mày lại ở đây?
-(Tuấn) Mày đừng làm thêm lỗi nữa. Buông tay đi Quân à.
-(Hiền Quân) Mày có biết là vì ba cô ấy tao đã mất đi những gì không? Tại sao mày lại còn muốn giúp họ. Mày hãy nhớ lại đi vì bọn họ mà mày đã bị đuổi ra khỏi đất sài thành như thế nào. Họ đã khiến mày phải mất đi tất cả.
-(Tuấn) Đó chính là sai lầm của tao. Chính tao đã có lỗi với Bảo Nghi trước. Tao xứng đáng phải bị trừng phạt. Còn mày thì sao, ngày xưa chính mày là người đã ra đi bỏ lại Bảo Nghi. Tuy rằng Bảo Nghi không thương tao nhưng cô ấy vẫn chấp nhận đến với tao. Tất cả cũng chỉ vì mày. Tao biết là trong trái tim của cô ấy chỉ có mày nhưng tao cũng không ngừng ngại để làm chiếc bóng bên cạnh cô ấy. Vì yêu một người thì không cần thiết phải chiếm hưu. Nhưng mày thì sao, mày quá chi li, cái gì cũng để mày tính. Tình yêu đối với mày là gì. Mày vốn không xứng đáng để yêu Bảo Nghi.
Tuấn bước đến mở chói cho Bảo Nghi và tôi, nhưng thật bất ngờ…
-(Hiền Quân nhặt lên được cây súng) Đứng yên hết.
-(Tuấn) Mày hãy ngừng tay đi Quân. Đừng làm điều gì để cả đời mày phải hối hận.

-(Hiền Quân) Tao không cần biết. Tao đã đánh mất đi rất nhiều thứ rồi. Bây giờ tao muốn bọn họ phải trả lại cho tao.
-(Tuấn không hề tỏ ra một chút sợ hãi, anh bước đến trước mặt Hiền Quân) Vậy thì mày hãy bắn tao trước đi.
-(Hiền Quân) Mày đừng có trách tao.
-(Bảo Nghi) Đừng, anh Tuấn là bạn thân của anh mà.
-(Hiền Quân) Dù cho là ai đi nữa, cản đường của tao thì cũng sẽ phải chết.
“Ầm”
Tuấn ngã quỵ xuống, máu chảy ra ướt đẫm. Bảo Nghi vội vả chạy đến đỡ lấy Tuấn.
-(Bảo Nghi) Anh!
Cũng may là Hiền Quân chỉ bắn vào chân của Tuấn làm Tuấn không thể di chuyển được nữa.
-(Hiền Quân chỉa đầu súng qua tôi) Bay giờ là đến phiên mày.
-Mày giết chết tao cũng được, nhưng hãy thả Bảo Nghi và Tuấn ra.
-(Hiền Quân) Chuyện đó mày không cần phải lo.
Hiền Quân chỉa thẳng cây súng vào đầu tôi…
-(Bảo Nghi nói trong nức nở) Em xin anh mà. Đừng làm hại đến anh ấy. Anh muốn gì em cũng đồng ý hết.
-(Hiền Quân) Muộn rồi em à!
Hiền Quân để tay bốp còi…
-(Bảo Nghi và Tuấn cùng đồng thanh) Đừng…
Máu phun khắp nơi trên tường, những giọt máu đỏ tươi trong cơ thể tôi cứ tuông ra không ngừng làm ướt ẩm chiếc áo sơ mi trắng. Hình ảnh xung quanh căn phòng bỗng dưng mờ nhạt đi. Tôi cố mình mở mắt ra để có thể nhìn thấy Bảo Nghi một lần sau cuối, nhưng cơn đau đã làm tôi phải gục ngã và rồi tôi cũng đã bất tỉnh. Bảo Nghi nức lên trong tiếng khóc nghẹn ngào và cô ấy cũng bị ngất đi…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận