Sau đó Hoành gia cũng đã mời ba người ở lại dùng cơm, hiển nhiên Thịnh Ngọc Phú cũng không từ chối.
Trong suốt bữa cơm thì cô chú ý đến Hoành Thừa Trạch và Hoành Gia Yến, tuy rằng hai người không nói gì quá đáng, nhưng từ khi cô tới đây cho đến bây giờ thì họ vẫn chưa gọi Liễu Linh Hoan một tiếng “dì”, nếu như không gọi thẳng tên thì cũng chỉ nói chuyện trống không.
Nhưng có lẽ Liễu Linh Hoan đã quen rồi nên cũng chẳng để ý tới nữa.
Bữa ăn kết thúc cũng là lúc Hoành Thừa Trạch rời đi, Hoành Gia Yến thì chỉ lấy một ít sách rồi đi bên ngoài vườn, lúc này Hoành Tắc An nhìn theo mà chỉ biết lắc, rồi lại nhìn Thịnh Ngọc Phú, nói:
- Tiên sinh đừng chấp nhặt tụi nó, từ sau khi vợ trước của tôi qua đời thì hai đứa nó đã như vậy rồi.
- Vẫn còn ở độ tuổi nổi loại mà, không sao.
Lúc này Hoành Cảnh Thần lại kéo kéo tay của cô, ý là muốn đi ra ngoài chơi, hiển nhiên Thịnh Nhược Yêu cũng không từ chối.
Cùng Hoành Cảnh Thần và Tư Đình Thịnh đi ra bên ngoài, vừa hay lại bắt gặp Hoành Gia Yến, cô ấy đang cầm lấy thứ gì đó, nếu như cô đoán không nhầm thì là di ảnh của mẹ ruột thì phải.
Đi đến gần hơn một chút, họ nghe thấy Hoành Gia Yến đang nói:
- Mẹ… Bây giờ con phải làm sao đây? Cái đứa con của tiểu tam kia không chết, con thật sự không thích nhìn thấy nó chút nào. Tại sao Liễu Linh Hoan lại có thể có hạnh phúc chứ, trong khi con và anh trai lại phải đau khổ như vậy… Con muốn bà ta cũng phải chịu cảnh chia lìa!
Dừng một chút, Hoành Gia Yến lại nói:
- Mẹ… Con nhớ mẹ lắm…
Lúc nghe xong lời của Hoành Gia Yến thì cô cũng chú ý đến đứa nhỏ Cảnh Thần, gương mặt của thằng bé có hơi khựng lại, cũng cúi đầu tựa như đã hiểu hết ý nói của chị gái mình. Rõ ràng thằng bé rất thương anh trai và chị gái, mẹ cũng không hề thiên vị, nhưng cậu bé vẫn không hiểu tại sao anh chị lại ghét mình như vậy.
Đến đây Thịnh Nhược Yêu cũng chỉ đưa mắt nhìn Tư Đình Thịnh, nhưng anh cũng chỉ lắc đầu, chuyện gia đình của người ta thì họ không nên xen vào, nhưng có vẻ như tư tưởng của Hoành Gia Yến đang rất lệch lạc rồi.
Nhịn không được, Thịnh Nhược Yêu liền nói:
- Đình Thịnh, anh trông Thần Thần một chút, em muốn nói chuyện với cô ấy.
- Yêu Yêu, cô ta bây giờ xem chúng ta là địch thủ rồi, tốt nhất là em nên đi cùng anh.
- Không sao, cô ấy chắc chắn sẽ không làm hại em, vì cha em vẫn còn ở đây mà, Hoành Gia Yến sẽ không ngốc đến mức hại con gái của Tổng thống đâu.
- Nhưng mà…
- Ngoan. Nếu như có gì xảy ra thì em sẽ gọi anh, có được không?
Tuy Tư Đình Thịnh không muốn để cô đi nhưng vẫn phải tôn trọng quyết định của cô.
Lúc này Thịnh Nhược Yêu đã đi đến trước mặt của Hoành Gia Yến, vừa nhìn thấy cô thì cô ấy liền đưa tay lau đi nước mắt, sau đó còn mạnh miệng nói:
- Chị ở đây từ bao giờ? Chị tới để chê cười tôi sao?
- Không có, chị chỉ vô tình đi ngang qua thôi, nhìn thấy em khóc nên muốn đưa khăn giấy cho em.
Đương nhiên sau đó Thịnh Nhược Yêu cũng đưa khăn giấy cho Hoành Gia Yến, miệng thì cứng nhưng tâm lại mềm, Hoành Gia Yến cũng nhận lấy khăn giấy rồi lại nói:
- Chị là con gái Tổng thống, không lo ở nhà hưởng phước đi, lại đi loanh quanh cứu người làm gì chứ. Nếu không có chị thì tạp chủng kia đã chết rồi.
Thịnh Nhược Yêu chỉ mỉm cười, lúc đầu cô còn tự hỏi tại cô có thể gặp được Cảnh Thần trong hoàn cảnh đó, đột nhiên bây giờ cô đã hiểu được lờ mờ rồi.
Chủ động ngồi xuống bên cạnh Hoành Gia Yến, cô lại nói:
- Gia Yến, trong lòng em thật sự không ghét Thần Thần đúng không? Cả em và Hoành Thừa Trạch đều là đang ganh tị, lúc nhỏ là ganh tị Thần Thần có đủ cha mẹ mà hai người lại mất mẹ, lớn lên là ganh tị vì Thần Thần được cha yêu thương… Phải không?
Có vẻ như bị Thịnh Nhược Yêu nói trúng rồi, Hoành Gia Yến có hơi giật mình, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói cô ăn nói linh tinh.
Vì sao cô đoán như vậy á?
Tại vì nếu như Hoành Gia Yến và Hoành Thừa Trạch thật sự hận Liễu Linh Hoan và Hoành Cảnh Thần thấu xương, thì sẽ không chỉ đơn giản là cho người bắt cóc Hoành Cảnh Thần đâu.
Hơn nữa lúc Thịnh Nhược Yêu nhìn thấy thằng bé đã có gì là lạ rồi, vì thính giác của Hoành Cảnh Thần không tốt, nếu như muốn giết người diệt khẩu thì cứ trực tiếp ném bỏ trợ thính là được rồi, sau đó hành tung cũng không để ai biết.
Vì hôm đó quá gấp gáp nên Thịnh Nhược Yêu không chú ý, bây giờ nghĩ lại thì trên tai của Thần Thần có đeo trợ thính, chứng tỏ Hoành Gia Yến không có ý định ép chết thằng bé, chỉ là muốn hù dọa thằng bé và Liễu Linh Hoan thôi.
Nhưng có lẽ sau đó vài ngày, bọn bắt cóc đã nảy lên ý định xấu, thành cố ý tống tiền!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...