- Anh nói cái gì? Cái gì mà hôn ước? Còn đính hôn, kết hôn gì chứ? Với ai?
- Còn với ai nữa, đương nhiên là Tư Đình Thịnh và Thịnh Nhược Yêu rồi. Em không biết sao? Hai mẹ còn muốn hai năm ba đứa cháu đấy, đến đó thì em phải cực khổ rồi... Vợ tương lai!
Tuy rằng cô ham ăn, thức ăn của Tư Đình Huệ nấu cũng rất ngon, nhưng sau khi nghe xong chuyện này thì cô nuốt cũng không trôi nữa. Cô có nghe qua chuyện đính hôn và kết hôn rồi, nhưng cô nghĩ rằng bà Lý nữ sĩ nhà cô chỉ đang dọa cô thôi, hi vọng rằng cô sẽ tìm bạn trai... Hóa ra mẹ không dọa mà bà ấy làm thật luôn kìa... Hơn nữa còn bàn xong chuyện với Tư gia nữa chứ?
Tư Đình Thịnh nhìn sắc mặt của cô thỏ nhỏ rất đặc sắc, anh còn cười nhẹ một cái, nói:
- Hóa ra em chưa biết thật à? Mẹ nói rằng trừ khi em mang bạn trai về, hoặc anh ra mắt bạn gái, thì hôn ước này xem như hủy bỏ. Còn nếu không thì...
- Vậy anh mau tìm bạn gái rồi đưa về ra mắt đi chứ?
Anh chỉ nhún vai, sau đó lại nói:
- Anh rất bận, không có thời gian tìm bạn gái. Hơn nữa... Thay vì tìm thì mẹ anh đã tìm xong một cô con dâu mà bà ấy vừa ý rồi, dù sao anh cũng không thiệt.
Thịnh Nhược Yêu khóc không ra nước mắt, cô muốn giết chết tên nam chính xấu xa này quá, phải làm sao đây? Cô thật sự là muốn đánh chết rồi băm vằm anh ra ném cho cá ăn! Tên nam chính khốn kiếp!
- Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao? Anh Tư, dù sao anh cũng không yêu em nên là...
- Sao em biết anh không yêu em?
- Hả?
Gương mặt của Thịnh Nhược Yêu vốn đã lo lắng bây giờ còn phải cộng thêm sự ngơ ngác, tên nam chính này vừa thốt lên cái gì vậy chứ?
Còn chưa đợi cô kịp hiểu thì Tư Đình Thịnh đã đưa tay nâng nhẹ gương mặt của cô lên, sau đó cười dịu dàng, nói:
- Ai nói rằng anh không yêu em?
- Anh... Anh... Anh...
- Tiểu Yêu Yêu, hôn ước này... Chắc chắn sẽ được thực hiện.
Nói xong Tư Đình Thịnh cũng không quên hôn nhẹ một cái lên môi cô, hai mắt của Thịnh Nhược Yêu mở to đầy ngạc nhiên. Cái này lại là cái quái gì nữa vậy?
Nam chính không yêu nữ chính thì thôi đi, bây giờ nam chính còn đang... Hôn cô á?
Hôn một nhân vật không có chút đất diễn nào cơ á?
Rốt cuộc thì Tư Đình Thịnh này bị điên hay là...
Vốn dĩ ban đầu Tư Đình Thịnh chỉ muốn chạm vào môi cô thôi, vì từ khi bắt đầu anh đã chú ý đến đôi môi vừa nhỏ vừa mềm này rồi, nhưng không ngờ sau khi chạm vào môi thì anh lại không dứt ra được. Cái cảm giấc mềm mại này, lại còn rất ngọt ngào, quả nhiên là anh không thể cưỡng lại được cô gái nhỏ ngọt ngào này mà.
Hôn cũng hôn xong rồi, gương mặt của Thịnh Nhược Yêu đã đỏ nay còn đỏ hơn, ngại ngùng ngồi ở đó không dám nhìn anh, nhưng Tư Đình Thịnh lại có chút hài lòng, anh còn đưa tay chơi đùa với tóc của cô, còn nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, nói:
- Ngoan, bây giờ ăn đi, nếu không thì buổi chiều sẽ không đi biển được đâu.
- Anh... Anh...
- Yêu Yêu ngoan.
Một câu nói thôi cũng đủ làm cho Thịnh Nhược Yêu thấy không thể ngại ngùng hơn, không đúng, không đúng, theo cô nhớ thì nguyên tác nam chính đâu có dẻo miệng như vậy, càng không phải loại người vô sỉ lưu manh như thế này, sai rồi, sai lắm rồi...
Nhưng sai ở đâu thì cô cũng không chắc lắm.
[...]
Đến khi trời mát hơn một chút thì mọi người cũng đã chuẩn bị xúng xính đồ ra biển, hiển nhiên Tư Đình Thịnh cũng khá thoải mái khi mặc áo phông và quần ngắn, còn những cô gái thì lại chọn cho mình những bộ đồ bơi đầy gợi cảm.
Nếu như Tư Đình Mẫn trưởng thành với màu đen, Tư Đình Huệ lạnh lùng với màu xám, Châu Xuyến trong sáng với màu xanh, Doãn Oánh Tiên đơn giản cùng màu trắng thì đổi lại Thịnh Nhược Yêu lại đáng yêu ngọt ngào với một màu vàng.
Đương nhiên Tư Đình Thịnh cũng không có ý định sẽ tách khỏi cô, hay nói đúng hơn là Thịnh Nhược Yêu ở đâu là anh sẽ ở đó.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lại nói:
- Anh không chơi sao? Cứ đứng bên cạnh em làm gì?
Tư Đình Thịnh lúc này cũng đưa tay ôm lấy eo của cô, sau đó nhỏ giọng nói vào tai cô:
- Em ăn mặc như vậy anh không yên tâm, lỡ đâu có kẻ xấu nhìn thì sao?
- Ở đây là bãi biển của Thịnh gia, làm gì có ai ở đây mà nhìn chứ?
- Không yên tâm, vợ tương lai của anh xinh đẹp như vậy, chắc chắn không ít người thích, tốt nhất là nên cẩn trọng vẫn hơn.
Nói xong Tư Đình Thịnh còn hôn lên cổ của cô, không biết là cố ý hay vô tình, nhưng anh đã "trồng" xong dâu tây lên chiếc cô xinh đẹp kia mà thần không biết, quỷ không hay.
Phải như vậy thì anh mới hơi yên tâm nè.
Chơi trên biển một lúc thì có một giọng nói phát ra từ phía sau:
- Tớ còn tưởng là mình nhìn nhầm, hóa ra thật sự là cậu sao... Tư Đình Thịnh?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...