Cứ như vậy mà lại trải qua thêm vài ngày, cuối cùng cũng đã đến ngày đi biển của mọi người.
Tất cả bảy người đã tập trung đông đủ ở Thịnh gia, trước khi đi thì Lý Lan Dung còn nhìn Tư Đình Thịnh, nói:
- Đình Thịnh, con trông chừng Yêu Yêu giúp mẹ nhé, con bé nó vẫn ham chơi lắm.
- Mẹ yên tâm, con sẽ trông chừng em ấy thật kĩ lưỡng.
Dặn dò xong thì mọi người cũng lên xe rồi rời đi.
Ban đầu thì Thịnh Nhược Yêu định sẽ ngồi ở ghế sau, còn ghế lái là Tư Đình Thịnh, ghế phụ lái sẽ là Lục Tư Kha. Nhưng bằng một thế lực nào đó mà hiện tại người ngồi ghế phụ lái lại là cô.
Nội tâm gào thét đầy tuyệt vọng, sao mà cô cứ có cảm giác đáng sợ vậy nhỉ? Rốt cuộc là vì lý do gì cốt truyện lại biến thành như thế này?
Còn chưa đợi cô gào thét bằng nội tâm xong thì Lục Tư Kha đã nhìn cô, nói:
- Yêu Yêu, cậu và anh họ đang yêu nhau à?
Thịnh Nhược Yêu giật bắn hết cả người, cô ngay lập tức phản biện:
- Không có, không có, không có, tớ và anh Tư không hề có quan hệ gì hết, cậu đừng có nói bừa.
- Không bừa mà, vừa rồi tớ nghe dì Lan Dung xưng "mẹ" với anh họ rõ ràng.
- Cậu nghe nhầm rồi, làm gì có chứ?
- Thật sao? Tớ nghe nhầm sao? Lẽ nào tai tớ có vấn đề?
Đương nhiên Thịnh Nhược Yêu liên tục gật đầu, nhưng Tư Đình Thịnh dường như không có ý định lên tiếng giải thích, trái lại anh có chút thích thú khi nhìn biểu hiện khẩn trương của cô, nói sao nhỉ... Vừa đáng yêu vừa đáng giận.
Tới khi Lục Tư Kha dường như đã khẳng định bản thân nghe nhầm thì Tư Đình Thịnh lại nhìn Thịnh Nhược Yêu, nói:
- Phải rồi Yêu Yêu, "mẹ" nói rằng đã chuẩn bị không ít thức ăn ở nhà, còn hỏi anh có cần mua thêm gì không, nhưng anh cũng không biết "mẹ" đã chuẩn bị cái gì, vậy em có cần mua thêm gì không?
Trên trán của Thịnh Nhược Yêu đổ đầy mồ hôi, cứ phải nói là mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy. Cái tên nam chính này có bệnh à? Sao tự nhiên lại gọi mẹ cô là mẹ ngọt sớt vậy chứ? Không chỉ vậy mà còn cố ý nhấn mạnh nữa chứ! Đúng là điên rồi, điên lắm rồi.
Lục Tư Kha bây giờ mới nhìn anh họ của mình, sau đó lại nhìn sang con bạn thân của mình, cậu ta liền lắc đầu nói:
- Hóa ra hai người đang hẹn hò thật à? Bảo sao anh họ thà chở Yêu Yêu cũng không chịu chở em và chị họ.
- Không có, không có, tớ và anh ấy không có hẹn hò, đừng có nói lung tung!
Nhưng Lục Tư Kha đã "khẳng định" rồi, chính mắt cậu ta thấy, chính tai cậu ta nghe, đến phụ huynh gọi là "mẹ" luôn rồi thì còn giấu làm gì nữa chứ.
Đến đây Lục Tư Kha còn vỗ vỗ lên vai cô một cái, nói:
- Không sao đâu Yêu Yêu, tớ hiểu mà, dù sao cậu cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, nên yêu đương rồi.
- Không phải, tớ không... Cái đó... Anh Tư, anh giải thích đi chứ?
Nhưng Tư Đình Thịnh lại giả vờ như bản thân không liên quan gì tới việc ở đây, chẳng những thế mà còn cười rất dịu dàng, nói:
- Giải thích về cái gì? Tại sao anh phải giải thích?
- Anh... Anh... Anh...
- Ừ, anh nghe rồi, đừng có gọi nhiều như vậy.
Thịnh Nhược Yêu nói thèm nói nữa, tại sao cô lại không biết tên nam chính này lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ? Rõ ràng hai người họ không có quan hệ yêu đương, nhưng sao qua cái miệng của Tư Đình Thịnh thì giống như là sắp kết hôn tới nơi vậy.
Trong lúc dừng đèn đỏ thì Tư Đình Thịnh cũng có nhìn qua cô, xem ra thỏ con cũng giận rồi, nhưng dáng vẻ giận dỗi của cô cũng đáng yêu quá rồi, nếu như không phải có Lục Tư Kha ở đây thì anh chắc chắn sẽ hôn cô một cái.
Cơ mà hình như thỏ con vẫn còn sợ anh lắm... Không sao, anh chờ được, cũng không vội mà.
Đến đây anh cũng lấy trong túi ra một vài viên kẹo rồi đưa cho cô, nói:
- Ngoan, ăn đi.
- Anh đang dỗ con nít sao?
- Không hề...
Dừng một chút, Tư Đình Thịnh lại cố ý tiến sát đến gần chỗ cô, lại nhỏ giọng nói đủ cho hai người nghe:
- Rõ ràng là anh đang dỗ vợ tương lai mà.
Ba chữ "vợ tương lai" đã triệt để làm cho đầu óc của Thịnh Nhược Yêu nổ tung, mặt cũng sớm đã đỏ ửng vì ngại ngùng, sau đó cô còn đưa tay đẩy anh ra, lắp ba lắp bắp nói:
- Đèn... Đèn xanh rồi... Anh... Anh tập trung... Tập trung lái xe đi...
Tư Đình Thịnh cũng chỉ cười, rồi cũng nhanh chóng cho xe di chuyển, quả nhiên là không có gì vui bằng chuyện trêu chọc cô thỏ nhỏ nhát gan này.
Làm sao đây? Anh thật sự sắp không kìm chế được mà bắt cô về nhà, đem cô nhốt lại và không để người khác nhìn cô thỏ đáng yêu của mình.
- Vợ tương lai, em nói xem nếu bây giờ anh hôn em thì sao?
- Anh... Anh nói gì vậy chứ? Lục Tư Kha... Còn ở đây đó!
- À... Vậy có nghĩa là nếu nó không ở đây... Thì anh được phép, đúng không?
- Anh...!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...