Bà xã, Theo anh về nhà đi !

Edit by LinhMaroon
Chương 19: Mưu sát trong phòng ngủ (1)
Để kiên trì đấu tranh cùng giai cấp bóc lột đến cùng, tôi len lén nhắn tin cho Giang Ly: “Ngày mai anh không cần tới, tôi không có ở chỗ mẹ tôi.” Vì thắng lợi của cách mạng giai cấp vô sản, thỉnh thoảng nói dối một câu cũng rất cần thiết.
Một lát sau, Giang Ly nhắn trả lại một tin: “Cô quả nhiên học ngữ văn không giỏi, ngay câu đầu tiên đã làm cho tôi thấy sơ hở.”
Tôi thiết nghĩ hắn đang thăm dò: “Tùy anh.”
Giang Ly: “Vậy mai tôi vẫn nên đến bái kiến nhạc mẫu một chút.”
Tôi: “Mẹ tôi không thích anh.”
Giang Ly: “Tôi đây lại càng phải đi lấy lòng bà một chút.”
Tôi: “Này, tôi thật sự không có ở đây.”
Giang Ly: “Không sao cả, ngày mai lúc tôi đến cô ở đấy là được.”
Tôi: “Anh đừng ép tôi.”
Giang Ly: “Tôi chẳng muốn ép cô. Chẳng qua nếu như cô muốn khiến mẹ vợ tôi lo lắng, đi đâu thì tùy cô.”
Giang Ly luôn có thể một câu bóc trần chân tướng của người khác, thật là một năng lực đáng sợ. Xem cái tin nhắn chỉ nhìn thôi cũng đủ phát hoảng kia, cuối cùng tôi cũng lựa chọn thỏa hiệp… Các chị em, sau này lập gia đình, ngàn vạn lần đừng lấy người thông minh, sẽ bị chơi đùa cho đến chết….

Ngày thứ hai vốn là thứ bảy, sáng sớm tôi đang ngủ say, lại bị mẹ tôi kéo từ trên giường dậy, bà cụ vừa kinh hỉ vừa hận sắt không thể rèn thành thép, đẩy đẩy tôi: “Khuê nữ, Giang Ly tới.”
Tôi ừ một tiếng, lại ngả xuống, tiếp tục ngủ. Trên thế giới này có một loại người rất kỳ quái, giống như mẹ tôi, lại giống như Giang Ly,  cuối tuần không ngủ nướng, dậy sớm như vậy để làm chi.
Tôi nhắm mắt lại, nghe thấy mẹ tôi bỏ lại một câu “Con tới trừng trị nó đi” rồi đi ra ngoài. Trong lòng yên lặng mà rơi lệ….
Giang Ly đứng ở cạnh giường, gọi một tiếng “Quan Tiểu Yến.”
Tôi cực kỳ mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, cũng chẳng thèm để ý dến hắn. Vì vậy lầm bầm hai tiếng, ôm lấy chăn xoay người lại tiếp tục ngủ.
Giọng nói Giang Ly mang theo sự uy hiếp nói: “Cô mà không rời giường, tôi liền lột quần áo của cô.”
Anh dám! Đây chính là địa bàn của tôi! Tôi dùng đại não đang vì buồn ngủ mà trì độn tự hỏi khả năng bị hắn hành hung có thể lớn đến mức nào, kết quả là : không. Giỡn chơi sao, ở nhà của mẹ vợ hắn có bao nhiêu dũng khí mà phi lễ con gái bà? Nghĩ tới đây, tôi liền an tâm tiếp tục ngủ.
Ai ngờ Giang Ly đột nhiên xốc chăn của tôi lên, sau đó một tay đè lên trên vai tôi. Tôi giống như bị điện giật xoay người bỏ tay hắn ra, sau đó mở to hai mắt trừng hắn: “Anh làm gì !” Tại sao ở địa bàn của mình mà vẫn còn bị bắt nạt chứ ?
Lúc này Giang Ly đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn tôi, trên mặt hiện lên một tia đắc ý. Hắn nhíu mày, nói: “Tôi còn có thể làm cái gì?”
Tôi lôi con gấu bông đồ chơi từ trên giường quăng về phía hắn, hung tợn mà nói: “Đi ra ngoài!”
Giang Ly một phen bắt được con gấu bông, sau đó dứt khoát đặt mông ngồi xuống giường của tôi. Hắn nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, đột nhiên giống như đang cực kỳ hạ quyết tâm, nói: “Bà xã, đừng giận anh nữa có được không?”
Tôi thiếu chút nữa tưởng rằng mình đã nghe lầm, hắn hắn hắn hắn…Hắn bị bệnh gì hả? Lúc Giang Ly nói những lời này, mặc dù mặt không chút thay đổi nhưng mà giọng nói này, giọng nói này rõ ràng là để dành nói cho tiểu mỹ nam của hắn nghe, dịu dàng đến chết người.
Giang Ly hất mi nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, tựa hồ như đang chờ xem kịch vui. Ha, khẳng định là không có ý tốt lành gì.
Thiện tai, con thỏ nóng lên cũng biết cắn người, lão hổ không phát uy anh lại tưởng tôi là Hello Kitty à? Trong lòng tức giận bùng nổ, hung ác lan khắp ruột gan, trực tiếp đem hắn đẩy ngã xuống giường, cưỡi trên người hắn, bóp cổ hắn hung tợn mà nói: “Anh vừa làm cái quái gì!”
Giang Ly rất phối hợp mà ngã xuống giường để cho tôi mặc sức hành hạ. Tôi nghĩ hắn xem như đang ăn năn hối cái, ra tay lực đạo cũng nhẹ đi vài phần, dù sao giết người cũng là phạm pháp, bổn đại gia hôm nay liền tha cho hắn một cái mạng chó!
Đương nhiên, tôi đã quên một điều, đó chính là, Giang Ly làm sao có thể nói đạo lý như vậy? Ngay tại lúc tôi đang buông lỏng cảnh giác, hắn làm một động tác khiến cho tôi giật mình: đầu tiên, hắn bắt lấy hai tay của tôi bỏ ra, sau đó hít vào hai hơi, rồi lại hoảng sợ mà nói: “Cứu mạng với, Tiểu Yến mưu sát chồng!” Nói xong, hắn lại bắt lấy tay tôi để trên cổ hắn.
Tôi kinh ngạc mà nhìn một loạt hành động của hắn, nhất thời mất hồn. Song, đang lúc này, cửa phòng đột nhiên “Oành” một tiếng mà bị mở ra, mẹ tôi đứng ở cửa, chứng kiến một màn không đồi trụy nhưng rất bạo lực kia của chúng tôi.
Mẹ tôi thở hổn hển mà bước về phía trước, lôi tôi cùng Giang Ly tách ra. Bà vừa cốc vào đầu tôi vừa cả giận nói: “Cô nha đầu chết tiệt này, làm sao vẫn không hiểu biết gì cả, cô tính muốn tức chết tôi hả? “
Tôi ngồi trên giường mặc cho mẹ tôi chà đạp, đã ngộ ra chuyện gì vừa mới xảy ra: Mẹ tôi khẳng định vẫn luôn đứng ở cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện, với phẩm hạnh của bà, loại chuyện nghe lén đáng khinh bỉ này tuyệt đối có thể làm được. Như vậy, mẹ tôi nghe lén, việc này tôi không hay biết, mà Giang Ly lại biết, cho nên hắn đàng hoàng để tôi ngược đãi, sau đó hợp thời mà kêu cứu một chút, để cho mẹ tôi bắt quả tang tại trận.
Giang Ly thật xấu xa! Lúc này tôi thật hận không thể đem đầu hắn bổ ra, sau đó đem óc hắn cho lợn ăn…. Đó là một bộ óc đầy tà ác, cái loại đại não này, nguy cơ phá hoại đối với nhân loại quá mạnh mẽ.
Giang Ly xoa xoa cổ, nhìn mẹ tôi cười nói: “Mẹ, mẹ đừng trách Tiểu Yến, con với cô ấy đang đùa thôi.”
Mẹ tôi nghe hắn nói như vậy, một bàn tay dứt khoát chụp xuống đầu tôi, nổi giận đùng đùng mà nói:  “Đang đùa? Có trò đùa nào lấy mạng người ta hay sao?’
Tôi nhẫn !
Giang Ly giơ tay xoa xoa chỗ trên đầu tôi vừa bị mẹ tôi quật, sau đó thuận tay ôm tôi vào trong lòng: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút, để con khuyên nhủ cô ấy là được rồi!”
Mẹ ruột tôi cuối cùng cũng phát hiện ra bà thật sự không nên xen vào chuyện riêng của hai vợ chồng, huống hồ, vừa rồi bà đứng ở ngoài cửa cũng không làm chuyện tốt đẹp gì. Vì vậy bà ôn hòa mà nhìn Giang Ly cười cười, nói: “Vậy mẹ giao nó cho con, thật sự không được thì con cứ bóp chết nó đi cho mẹ.” Nói xong, xoay người rời đi.
Tôi u oán mà nhìn mẹ tôi rời đi. Chờ sau khi bà đóng cửa lại liền một phen đẩy Giang Ly ra, trợn mắt nhìn.
Giang Ly vô tội mà nhìn tôi, thấp giọng nói: “Ai bảo cô không phối hợp với tôi.”
Tôi hết sức phối hợp mà đạp hắn một cước: “Đi ra ngoài, bà đây muốn thay quần áo!”

Giang Ly xem như đã cùng mẹ tôi đứng trên một mặt trận thống nhất rồi, hắn bây giờ chính là con ruột của mẹ tôi, mà tôi chính là nàng dâu nhỏ chịu đủ mọi sự hành hạ, thiên lý ở đâu chứ!
Giữa trưa, lúc mẹ tôi nấu cơm, tôi thừa cơ nói với bà: “Mẹ, Giang Ly thích ăn cay, càng cay càng tốt.”
Mẹ tôi khinh thường mà liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Tôi sớm đã hỏi qua rồi, nó trừ cay ra, cái gì cũng ăn được hết.”
Tôi thấy lời gièm pha không thành công. liền nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường. Dù sao Giang Ly và mẹ tôi liên hợp lại, chính là làm cho tôi một điểm sơ hở để lợi dụng cũng không có cơ hội,
Đương nhiên, tôi vốn tưởng rằng trên hình thức là tổ hợp con gái, con rể, mẹ vợ, thực chất là tổ hợp con dâu, con trai, mẹ chồng ba người đã đủ làm cho tôi buồn bực lắm rồi, đến tối lại thêm một viên đại tướng nữa —— em gái của chồng.
Em gái của chồng, chính là người cùng mẹ tôi không có quan hệ huyết thống , nhưng thời khắc mấu chốt luôn làm cho người ta hoài nghi con bé chính là con ruột của mẹ tôi, cô nàng có cúp ngực size D – Hạp Tử .
Con dâu đã bị mẹ chồng tổng sỉ vả, con dâu đã bị em gái của chồng khinh bỉ, con dâu còn bị chồng chà đạp…. Tôi bây giờ đã có đầy đủ lý do để tin tưởng, tôi thật sự cầm sai kịch bản rồi !!!
Dù sao bữa tối này ăn xong, mọi người đều vui vẻ hòa hợp, cả chủ lẫn khách đều thoải mái. Hai người tung hứng, một người ngồi xem, lại thêm một người yên lặng mà rỉ máu rơi lệ trong lòng …. Cuối cùng trong lòng tôi rút ra một quyết định vô cùng sáng suốt.: Sau này không nên tùy tiện đắc tội với Giang Ly, cho dù có đắc tội, cũng không thể làm cho hai cái người bệnh hoạn ăn cây táo rào cây sung kia biết….
….
 
Ăn xong bữa tối, Giang Ly nắm tay tôi chào tạm biệt mẹ tôi cùng Hạp Tử , sau đó liền đem tôi nhét vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, không nói một lời.
Giang Ly sau khi nhìn thoáng qua tôi trong gương, nói: “Cô vẫn còn tức giận sao ?”
Tôi tức giận mà nói: “Nói nhảm, nếu không anh cũng thử nếm thử mùi vị bị bạn bè người thân xa lánh xem thế nào?”
Giang Ly: “Đâu có nghiêm trọng như cô nói, bọn họ cũng là muốn tốt cho cô thôi.”
Tôi lắc đầu, hữu khí vô lực mà nói: “Đừng có ở đó mèo khóc chuột, tất cả đều do anh tính kế.”
Vẻ mặt Giang Ly có chút vô tội: “Tôi muốn nể mặt cô, mới biểu hiện tốt một chút, ai

biết cô nhún nhường một chút cũng không chịu.”
Mặt không đỏ, khí không suyễn nói ra những lời mặt dày như vậy, độ dày của da mặt Giang Ly đúng đã đạt tới trình độ của mẹ tôi rồi.
Giang Ly đại khái là bởi vì làm chuyện xấu xa có chút chột dạ, cho nên hắn vội đưa ra lời thỏa hiệp trước: “Được rồi, sau này sẽ không tùy tiện nói giỡn chuyện ở riêng với cô nữa.”
Thần sắc tôi hòa hoãn một chút: “Đây chính là anh nói đấy.”
Giang Ly bổ sung: “Vậy sau này cô cũng không được làm cho tôi chịu đói.”
Tôi: “Được rồi, được rồi, biết ngay là anh đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Một lúc sau, Giang Ly còn nói thêm: “Cô đi làm ở đâu, nếu như thuận đường, tôi đưa cô đi.”
Tôi hoài nghi mà đánh giá hắn, hỏi: “Anh làm sao mà lại tốt bụng như vậy chứ?”
Giang Ly nói thẳng không che đậy: “Tôi đối với nhân phẩm của cô không thể tin tưởng.” Nói qua nói lại vẫn là sợ tôi không nấu cơm cho hắn.
Tôi chỉ đồng ý nói cho hắn địa chỉ công ty.
Giang Ly nghe xong tôi nói, rõ ràng có chút ngây người. Tôi rất buồn chán, liền hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng nhẽ công ty này là do anh mở?”
“Không,” Giang Ly đàng hoàng mà lắc đầu, “Chỉ là có chút quen tai.”
Công ty quảng cáo XXX  danh tiếng ở thị trường trong nước cũng không nhỏ, quen tai cũng là lẽ thường, vì vậy tôi cũng không quá chú ý.
Song, rất nhanh, tôi liền biết quen tai có nghĩa là gì.
*** Cả nhà đoán xem … quen tai có nghĩa là gì … hắc hắc ***
Chương 20: Vấn đề tình cảm của Giang Ly (1)
Thằng nhãi Vương Khải này không biết bị trúng phải tà gì, đột nhiên vô cùng hào hứng đối với nhà ăn dành cho nhân viên, vì vậy mỗi ngày đều lôi theo tôi đến nhà ăn cùng ăn cơm, kinh khủng chết đi được.
Bản thân tôi thì không có vấn đề gì cả, dù sao chỉ cần thức ăn sạch sẽ, có thể ăn là tốt rồi. Dù sao trên đời này người có thể làm cơm ngon như mẹ tôi không nhiều.
Bởi vì ngày nào cũng tới, cho nên nhân viên trong công ty cũng không còn nhìn chằm chằm Vương Khải như sinh vật ngoài hành tinh nữa, đương nhiên ngoại trừ sắc nữ hoặc là oán nữ.
Vương Khải bưng một đĩa tôm ngồi xuống chỗ ngồi, nói với tôi: “Thư ký Quan, cô là thư ký của tôi đúng không ?”
Khóe miệng tôi giật giật một chút, đây không phải là nói thừa sao. Nếu không sao anh không gọi tôi là “Quan đại gia” đi.
Vương Khải đem đĩa tôm đẩy đến trước mặt tôi, cười hì hì nói: “Tốt lắm, bóc tôm cho tôi đi.”
Tôi không đếm xỉa đến đĩa tôm chỉ nhìn thôi cũng đủ cho người ta muốn bỏ vào miệng, nói: “Tôi là thư ký, không phải kẻ làm thuê.”
Vương Khải lại nhả ra giọng nói mềm mại: “Tiểu Yến tốt bụng, cô tiện thể bóc cho tôi một con đi!”
Tôi phát buồn nôn, đặc biệt muốn nhắc nhở hắn, ngài cũng đã lớn tuổi rồi, thật sự không thích hợp giả nai đâu. Chẳng qua nghĩ đến da mặt hắn không phải dày bình thường, sẽ không để ý đến chuyện đó, vì vậy tôi chỉ nhướn lông mày, hung ác nói: “Chính anh không có tay sao ?”
Vương Khải lơ đễnh một chút, nhặt một con tôm lên, cươi ha hả mà nói: “Được rồi, tôi đây bóc cho cô.”
Tôi: “….”
Cái tên Vương Khải này không thích nói chuyện thẳng thắn, chẳng qua, trước kia hắn có nói một câu rất có đạo lý, chính là cái câu “tinh lực tràn đầy” kia, ngay cả ăn bữa cơm thôi cũng có thể nghĩ ra lắm trò như vậy, xem ra đại não của hắn quá thừa năng lượng. Tôi vốn tưởng rằng cái tên cà lơ phất phơ này, lúc làm việc khẳng định cũng rất lơ là, không ngờ hắn cũng rất lợi hại, không chỉ có hoàn thành xuất sắc phần việc của hắn, mà còn có rất nhiều chuyện mà thư ký tôi đây không có cân nhắc chu đáo, đều bị hắn phát hiện giải quyết sạch sẽ. Nhân viên trong công ty cũng rất bội phục hắn, mặc dù có ít người kỳ thật không thể nào ưa nổi hắn, tỷ như những nhân viên nam không thể tìm được bạn gái, hoặc là một số trinh tiết liệt phụ từng bị Vương Khải đùa giỡn qua (được rồi, tôi thừa nhận tôi không phải trinh tiết liệt phụ, nhưng tôi cũng không thích bị hắn đùa giỡn).
Lúc này tôi nhìn chằm chằm những ngón tay đang bóc tôm của Vương Khải, thở dài nói: “Anh thật đúng là nhàm chán.”
Vương Khải lại đắc ý nói: ” Thấy thỏa mãn chưa, cô không biết có biết bao nhiêu phụ nữ muốn tôi bóc hộ các các cô ấy đâu, đừng nói là bóc tôm, đến bóc quần áo các cô ấy cũng cam tâm tình nguyện…”
“Dừng, dừng,” Tôi xấu hổ ho lên hai tiếng, “Anh sao cái gì cũng có thể nghĩ đến loại chuyện này được vậy.” Cái này chỉ có thể chứng minh, cả đầu hắn chỉ toàn chuyện này….
Vương Khải đối với thái độ khinh thường của tôi càng thêm bất mãn: “Tất cả đều là người trưởng thành, cô cũng không cần giả bộ đơn thuần với tôi, hơn nữa, cô cũng đã kết hôn rồi, với lại người đàn ông của cô vừa vô dụng lại vừa biến thái! ”
Tôi cau mày, phản bác hắn: “Anh toàn nói mình mị lực khôn cũng, bạn gái đầy đường, mấy ngày nay sao tôi một người cũng không thấy ? Đàn ông mà, thích thể diện, thích bốc phét cũng là chuyện bình thường, tôi có thể hiểu được.”
Vương Khải lại nói: “Vật cực tất phản*, bạn gái nhiều quá cũng rất náo loạn, cho nên tôi nghĩ bây giờ nên yên tĩnh một chút.”
*sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Tôi bình chân như vại: “Bịa, tiếp tục bịa.”
Vương Khải: “Cô đây là không tin mị lực của tôi sao, tôi ở trên giường đúng là….”
Tôi khoát khoát tay cắt đứt lời nói của hắn, hỏi: “Anh trừ chuyện này ra, không còn chuyện gì để nói nữa hay sao?”
Vương Khải giống như vô tội mà nói: “Đàn ông cùng với đàn bà ở cùng một chỗ, không nói chuyện trên giường thì nói chuyện gì?”
Tôi dùng lời lẽ chính nghĩa mà chỉ trích hắn: “Anh làm sao có thể nói ra những lời như vậy được !”
Vương Khải cười hắc hắc một chút, vừa muốn tiếp lời nói chuyện, lại bị tôi cắt ngang: “Đàn ông cùng đàn ông với nhau, không phải cũng có thể trên giường sao?!”
Vương Khải kinh hãi mà trố mắt nhìn tôi, răng run run va vào nhau mà đem con tôm vừa bóc sạch sẽ bỏ vào bát của tôi.
Mà tôi lúc này đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong, mẹ nó chứ, cả nhà nó, bà nội nó, tôi đang nói cái gì đây hả tôi… Hình tượng của tôi, tâm linh của tôi, thế giới quan của tôi ơi, đều bị tên Giang Ly biến thái kia làm cho vặn vẹo rồi.!
Tôi đang suy nghĩ xem phải nói gì để cứu vãn hình tượng của mình, hai tròng mắt lơ đàng nhìn về phía xa xa, đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Sau đó, tôi liền khiếp sợ nói không nên lời.
Vương Khải đưa tay ra trước mặt tôi quơ quơ nói: “Tiểu Yến, choáng váng ?”
Tôi hồi hồn: “Cái kia, Vương tổng à, tôi muốn hỏi anh một chút, nhà ăn nhân viên của các anh cho phép người ngoài đến dùng cơm sao?” Cậu ta nhất định không phải nhân viên ở đây, làm sao có thể khéo như vậy.
Vương Khải lắc đầu: “Không biết, hình như là không….Làm sao vậy?”
Tôi lẳng lặng mà nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh xa xa kia, nhất thời quên béng mất Vương Khải.
Vương Khải nhìn theo ánh mắt của tôi, đại khái cũng thấy được người nọ. Hắn cười hắc hắc nói: “Thì ra hồng hạnh không ra tường, không phải là hồng hạnh có vấn đề, mà là tường có vấn đề.”
Tôi thu hồi ánh mắt: “Có ý gì?”
Vương Khải thân thiện mà giải thích cười cười nói: “Đừng si tâm vọng tưởng, cô không đủ trình.”
Tôi nghe mà không hiểu ra sao.
Vương Khải quay đầu lại ý bảo tôi nhìn người đang đứng ở chỗ xa xa kia: “Cô cũng đừng có ý đồ gì với cậu ta, người ta nhỏ bé thế kia, chịu không nổi người bưu hãn như cô chà đạp đâu, cô cùng lắm muốn gây tai vạ thì tìm tôi mà gây tai vạ đây này.”
Tôi lắc đầu: “Anh hiểu lầm rồi.”
Vừa rồi lơ đãng nhìn thấy người kia, chính là bạn trai nhỏ của Giang Ly (có lẽ là một trong số đó), chính là cậu em xinh đẹp gặp vào buổi tối hôm chúng tôi đi đăng ký kết hôn, lúc đó đã khiến tôi kinh diễm* lắm rồi. Bây giờ cậu ta xuất hiện ở chỗ này, tám phần chính là nhân viên của công ty rồi ? Tôi đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Giang Ly nói qua với tôi, hắn nói tên công ty chúng tôi nghe có vẻ quen tai, thì ra là bởi vì cậu em xinh đẹp kia làm việc ở chỗ này, Giang Ly kia không phải là quen tai, mà căn bản là đã biết.
*vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Tôi đang miên man suy nghĩ, nhưng ngay lúc đó, cậu em xinh đẹp tựa hồ như cảm thấy được có người đang nhìn, vì vậy nhìn về phía bên này. Tôi nhất thời quên thu hồi tầm mắt, hai người cứ như vậy cách một đám người nhìn qua nhìn lại. Sau đó, cậu em xinh đẹp đi về phía chúng tôi.
Tôi trong nháy mắt tỉnh lại, cậu này muốn làm gì đây? Khiêu khích? Bày tỏ thiện chí ?
Rất nhanh tôi liền hiểu tại sao cậu ta muốn đi tới, nguyên nhân rất đơn giản, thị lực của đứa nhỏ này không được tốt cho lắm. Cậu ta đến gần mới nhận ra tôi. Vì vậy vẻ mặt của cậu ta trong nháy mắt từ nghi hoặc chuyển sang …. Khinh thường ? Căm ghét? Đố kị ? Phẫn nộ ?… Tóm lại rất phức tạp rối rắm, thấy vậy tôi có chút thương tiếc cho đứa nhỏ này.

Vì vậy tôi yếu ớt mà nhìn hắn nhếch miệng cười một chút, theo lời của nhân chứng Vương Khải, thì nụ cười của tôi lúc ấy thực sự so với khóc còn khó coi hơn. Đây cũng là chuyện không có biện pháp, dù sao tôi cũng là bà xã của bạn trai cậu ta, ách, nói tiếp những lời này thì sẽ lung tung mất.
Em giai xinh đẹp không thèm để ý đến biểu lộ thiện chí của tôi, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tôi chỉ đành tiếp tục ăn cơm. Dù sao bị giai đẹp khinh bỉ nhiều quen rồi, mãi cũng thành thói quen.
Vương Khải lại hưng phấn mà hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Tôi sao lại cảm thấy hai người sớm đã biết nhau?”
Tôi thuận miệng bịa chuyện nói: “Anh không thấy sao, tôi là cố tình quyến rũ, nhưng mà tiểu chính thái* người ta chê tôi không đủ đẳng cấp.” Lệ tuôn, bị người khác khinh bỉ tôi cũng đã chịu thiệt rồi, bây giờ tôi lại đi khinh bỉ chính bản thân mình….
* tiểu chính thái = shotaro = những chàng trai/ bé trai ngây thơ
Vương Khải đăc ý cười nói: “Tôi đã nói rồi, cô chưa đủ trình.”
Tôi giương mắt liếc hắn một cái, hỏi: “Anh làm sao mà biết được, hay anh biết cậu ta?”
Vương Khải gật đầu nói: “Cậu ta là con trai út của cổ đông lớn thứ hai ở tập đoàn Nam Tinh, vừa mới tốt nghiệp đại học, bị cha cậu ta quăng đến đây rèn luyện.”
Xem ra làm con của nhà giàu cũng không nhất định có thể cả ngày đua xe cua gái đẹp, bọn họ cũng có trách nhiệm của bọn họ, hơn nữa có khi còn nặng nề hơn.
Xét tình hình chung, có đệ nhị thì cũng phải có đệ nhất, sau khi đệ nhị xuất hiện, mọi người sẽ cảm thấy hứng thú với đệ nhất. Vì vậy tôi cũng giống như bao người bình thường khác, thuận miệng hỏi: “Vậy cổ đông lớn nhất là ai?”
Vương Khải tiện tay lại bỏ vào trong bát của tôi một con tôm đã được bóc sạch sẽ, hời hợt mà đáp: “Vương Thành Hải.”
Tôi: “Ông ta cũng họ Vương nhỉ.”
Vương Khải: “Ông ấy là cha tôi.”
….
Qua Vương Khải, tôi biết được cậu em xinh đẹp kia tên là Tiết Vân Phong. Tôi cảm thấy được Vương Khải biết Tiết Vân Phong là đồng tính luyến ái, nhưng hắn không muốn tùy tiện tiết lộ chuyện riêng tư của người khác, vì vậy vẫn ấp úng mà chưa nói. Tôi chỉ dõng dạc mà nói cho hắn, tôi vừa nhìn đã biết người kia là gay… Vương Khải từ đó đối với năng lực hủ của tôi hoàn toàn tin tưởng không có chút nghi ngờ, làm cho tôi không có dũng khí đâu mà giải thích với hắn, tôi không phải hủ nữ, dù sao chuyện đã đến nước này, tôi có giải thích hắn cũng không tin. Mặc dù tôi thật sự thật sự không phả là hủ nữ gì cả .
….
Buổi tối, ăn xong bữa tối, tôi quyết định cùng Giang Ly thảo luận chuyện tiểu mỹ nam của hắn thật tử tế, vì sao tiểu mỹ nam kia vẫn tràn ngập địch ý đối với tôi chứ? Cậu ta chắc là nên biết rõ, tôi cũng Giang Ly thực sự không có quan hệ gì chứ ?
Vì vậy tôi thừa dịp Giang Ly ăn cơm no, tâm tình tốt, hỏi: “Giang Ly này, anh biết hôm nay lúc đi làm tôi gặp ai không ?”
Lúc này Giang Ly đang lên mạng, hai mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, thuận miệng hỏi: “Ai?”
Tôi: “Chính là bạn trai anh, Tiết Vân Phong.”
Giang Ly chẳng mặn chẳng nhạt đáp một câu: “Ừ.”
Tôi đợi một lúc lâu, không thấy hắn nói lời nào có giá trị một chút. Hơi quá đáng, tôi chuẩn bị cả nửa ngày mới mở mồm, đổi lại chỉ được một chữ của hắn ? Vì vậy tôi bất mãn nói: “Anh có thể tỏ rõ quan điểm được không ?”
Giang Ly rốt cuộc rời mắt khỏi màn hình vi tính, xoay người nhìn tôi, hỏi: “Cô muốn tôi nói cái gì?”
Tôi muốn anh nói cái gì? Đây là thái độ kiểu gì! Vì vậy tôi thay đổi phương thức dẫn dắt từng bước, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu ta hình như đối với tôi rất có địch ý đấy, anh chưa nói rõ với cậu ấy chuyện giữa chúng ta sao?”
Giang Ly đáp: “Tôi nói cho cậu ấy rồi, tôi muốn kết hôn với cô.”
Tôi có chút khó tin: “Chỉ có vậy?”
Giang Ly gật đầu một cái, xem như thừa nhận,
Tôi xoa trán thở dài nói: “Nhóc con nhà anh có biết thế nào là yêu đương không hả, chỉ có vậy thì không đủ! Anh phải nói cho cậu ta, anh và tôi ngoại trừ có một cái giấy đăng kí kết hôn ra thì bất cứ quan hệ gì cũng không có, bằng không cậu ta sẽ hiểu lầm anh, tình cảm của hai người cũng sẽ tan vỡ!” Trọng yếu nhất là tiểu mỹ nam kia sẽ dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi, ai mà chịu cho được chứ….
Giang Ly cau mày nói: “Cậu ta cũng đâu có hỏi đâu.”
Thật là chậm hiểu, không nghĩ tới Giang Ly luôn luôn thông minh phúc hắc đụng phải chuyện này lại không có bài bản như vậy. Tôi chỉ nói: “Cậu ấy không hỏi không có nghĩa là cậu ấy biết rồi, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.”
Giang Ly: “Không nghĩ tới đàn ông cũng phiền toái như vậy.”
“Nói thừa, chuyện tình cảm có thể không phiền toái sao? Anh ngày mai liền giải thích với cậu ấy đi, nếu không thì hôm nay cũng được, tranh thủ thời gian đi.”
Giang Ly lắc đầu: “Cô nói với cậu ta không phải là được rồi.”
Tôi toát mồ hôi: “Cậu ta chán ghét tôi như vậy, tôi có nói cậu ta cũng sẽ không tin, huống chi tôi là cái gì của cậu ta? Tôi dùng tư cách gì để nói chuyện với cậu ta?”
Giang Ly nghĩ một chút, đại khái là cảm thấy cái loại tư cách “Bà xã của bạn trai” này quả thật có chút lộn xộn, vì vậy không kiên nhẫn mà lắc đầu, nói: “Không cần đâu, cậu ta sẽ tự hiểu.”
Tôi: “Không được! Anh không nhìn thấy ánh mắt nhóc đó nhìn tôi ngày hôm nay đâu, cứ như là tôi là nữ ma đầu giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm tội ác ngập trời vậy! Bọn tôi tốt xấu cũng làm chung một công ty đấy, tốt xấu cũng là đồng nghiệp nha. Hơn nữa, nhỡ đâu tiểu mỹ nam này có khúc mắc không giải được, đi mưu sát tôi thì làm sao bây giờ? Dù sao tất cả mọi người đều phải đi làm, điều kiện gây án rất thuận lợi…”
“Được rồi được rồi,” Giang Ly xoa bóp thái dương, không chịu nổi mấy lời lải nhải của tôi, “Tôi đi nói là được, phụ nữ thật phiền toái ! Đàn ông cũng phiền toái!”
Vậy anh đi mà nói chuyện yêu đương với heo đi, heo không phiền toái !
 *** hệch.. thế nà “tình địch” cửa TY lại xuất hiện roài, nhưng mà mềnh lại thích “Tiểu Tam” này mới chết chứ (ai bảo người ta là mỹ nam a )***
Chương 21: Giang Ly vs Vương Khải (1)

Từ lần trước sau khi ở nhà ăn dành cho nhân viên đụng phải tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong xong, tôi cũng không gặp lại cậu ta ở nhà ăn nữa. Theo như lời giải thích của Vương Khải, cậu nhóc này trong cuộc sống không thích bị chú ý, chán ghét chỗ đông người, cho nên, cậu ta không đến nhà ăn cho nhân viên cũng là chuyện bình thường. Nếu cha của Vương Khải cùng cha của Tiết Vân Phong đều là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy hai người bọn họ cũng xem như là người quen, cho nên lời của Vương Khải cũng có thể coi là đáng tin cậy.
 
Từ sau lần gặp gỡ tình cờ hôm trước ở nhà ăn. tôi chỉ gặp qua Tiết Vân Phong có một lần, đương nhiên là không phải ở nhà ăn dành cho nhân viên. Một buổi sáng nào đó, tôi bỗng dưng thần kinh chập mạch mà đến sớm những năm phút đồng hồ, sau đó đụng phải tiểu mỹ nam ở thang máy. Lúc ấy cậu ta nhìn tôi, giống như đang nhìn người qua đường, mặt không chút thay đổi. Trong lòng tôi thầm than, xem ra Giang Ly đã làm rất tốt công tác tư tưởng với cậu này, như vậy tôi cũng an tâm… Dù sao mặt không chút thay đổi so với biểu tình quái dị như món lẩu thập cẩm vẫn tốt hơn rất nhiều.
 
Mặc dù tôi có thích giai đẹp thật, chẳng qua là tôi cũng cực kỳ rõ ràng, có một số giai đẹp vốn không thể tới gần, giống như Vương Khải, giống như Tiết Vân Phong, lại giống như Giang Ly. Sau đó, tôi liền chua xót mà phát hiện ra, xung quanh ta không hề thiếu giai đẹp, thiếu chính là trai đẹp bình thường ….
 
Bởi vì bọn họ bất bình thường, cho nên những chuyện bất bình thường vẫn cứ tiếp diễn như cũ, giống như buổi tối ngày hôm nay.
 
Thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh vốn là vô cùng tươi đẹp, tôi vốn quen chết dí ở nhà, cho nên cũng không chạy loạn khắp nơi, còn tên Giang Ly đáng ghét kia bình thường ban ngày sẽ biến mất, đến tối đúng giờ ăn cơm lại trở về.
 
Buổi tối hôm nay, tôi đang ở phòng khách lên mạng, đột nhiên, trên màn hình máy tính bỗng nhảy ra một cái cửa sổ màu đen, cái cửa sổ màu đen này, tất cả mọi người đều rất quen thuộc đi.
 
Laptop của tôi cho dù vốn là một cái máy “vạn năm chịu”, động một chút là đơ, nhưng mà rất ít khi có mấy hành vi bựa mì như vậy. Tôi tưởng rằng đó chỉ là một loại trình diễn như bình thường của em vạn năm chịu kia, vì vậy đang định tắt đi. Sau đó, không ngờ đến lại xảy ra một chuyện.
 

Trên khung hội thoại màu đen kia bỗng xuất hiện vài chữ:
 
Quan Tiểu Yến ?
 
Lúc ấy tôi bắt đầu ngây ngốc, đây là kịch xướng ở đâu vậy? Cái máy tính vạn năm chịu của tôi lại đang gọi tên tôi? Vì vậy, tôi kích động bắt chuyện với Giang Ly: “Giang Ly mau đến đây mà xem, máy tính của tôi đúng là có trí thông minh nhân tạo đứng đầu trên thế giới rồi….”
 
Giang Ly đi tới phía sau tôi, liếc mắt nhìn máy tính của tôi một cái, sau đó nhìn tôi như nhìn một đứa thần kinh, mặt không chút thay đổi nói: “Cô bị xâm nhập rồi.”
 
Được rồi, bởi vì tôi vốn là một đứa cực ngu về máy tính, cho nên đối với chuyện kiểu này cũng không có kinh nghiệm, cũng không có nghĩ tới chuyện linh tinh kiểu bị “Hacker xâm nhập” như thế này.
 
Cũng bởi vì tôi cực ngu về máy tính, cho nên tôi vốn rất sùng bái hacker, vì vậy trong lòng tôi vạn phần kính sợ, run rẩy gõ lên trên khung hội thoại màu đen một dòng chữ: “Xin hỏi đại hiệp, cao nhân phương nào?”
 
Đối phương lại gõ lại: “Không ngờ máy tính của cô dễ dàng xâm nhập như vậy, cũng may tôi là người có đạo đức có phẩm chất, không có thay đổi nhiều lắm mấy thứ linh tinh của cô.”
 
Tôi có chút bực mình: “Vậy anh rốt cuộc muốn làm sao?”
 
Đối phương: “Nhớ cô mà, chẳng lẽ cô không nhớ tôi sao? Tôi nói cô mấy ngày hôm nay làm sao vẫn chết dí ở nhà không ra ngoài thế, không bằng ngày mai chúng ta đi leo núi đi?”
 
Nói hươu nói vượn mà lại còn dong dài vô cùng, phong cách nói chuyện kiểu này, trong số những người tôi quen biết chỉ có Vương Khải mới đủ trình đảm đương. Vì vậy tôi lấy lại bình tĩnh, trả lời lại: “Anh có phải là Vương Khải hay không ?”
 
Đối phương: “Trả lời đúng rồi! Tiểu Yến, cô thật sự là càng ngày càng thông mình, thưởng cho cô một cái ôm !”
 
Tôi đè nén lửa giận trong lòng, trả lời lại: “Thật nhàm chán, làm phiền anh biến khỏi máy tính của tôi đi.”
 
Vương Khải: “Được rồi, chẳng qua tôi sửa lại vài chỗ trong máy tính của cô, chắc là trong mấy ngày nữa máy tính của cô không thể xài được rồi…”
 
Tôi: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
 
Vương Khải: “Ngày mai đi leo núi với tôi, leo núi về tôi liền sửa lại như cũ cho cô.”
 
Tôi: “Anh thật ti bỉ !”
Vương Khải: “Tiểu Yến, đừng như vậy mà, cô xem, ông xã X vô năng của cô không đi với cô, tôi tốt bụng cùng cô ra ngoài chơi, cô lại nói tôi như vậy.”
 
Một câu “ông xã X vô năng” kia hoàn toàn chọc giận Giang Ly, hắn liền đẩy tôi ra, ngồi trước máy tính của tôi, lẳng lặng mà gõ lại một câu: “Tôi là ông xã X vô năng của cô ấy.”
 
Câu này đúng là rất quen thuộc….
 
Bên kia Vương Khải hồi lâu cũng không có đáp lại.
 
Sau đó những ngón tay thon dài của Giang Ly lướt trên bàn phím, gõ ra mấy chữ: “Hôm nay tôi sẽ không cường X anh.”
 
Giang Ly: “Tôi chỉ cường X máy tính của anh thôi.”
 
*** “cường X máy tính của anh” => đau bụng cười chết ta, Giang ca đúng là vô đối =)) ***
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Ly đã mở ra một cái khung màu đen nữa, lướt nhanh qua bàn phím. Sau đó, trên khung màu đen kia nhảy ra một đống những ký hiệu mà tôi xem không hiểu lắm.
 
Tôi rất muốn giả bộ hiểu biết một chút, kiên nhẫn nhìn. Thế nhưng, mấy cái ký hiệu này quả thực rất có tác dụng thôi miên, tôi nhìn một lúc, đã chống giữ không được, vì vậy không thể làm gì hơn ngoài việc ngáp một cái rời khỏi Giang Ly, đi vào phòng bếp pha cho hắn cốc cà phê, xem như cảm tạ.
 
Giang Ly lập trình lại máy tính, sau đó nhận lấy cà phê, thuận miệng nói một câu: “Máy tính của cô đúng là bỏ đi.”
 
Tôi tưởng rằng hắn bại dưới tay Vương Khải, nên mới tìm cớ, vì vậy phản bác nói: “Bản lĩnh không bằng người ta thì thừa nhận đi, liên quan gì đến máy tính của tôi!” Mặc dù nó đích thực là vạn năm chịu!
 
Giang Ly ung dung nhàn nhã mà dựa vào trên ghế nói: “Ngày mai làm cho tôi cái gì đó ngon ngon đi.”
 
Khốn, thua trận lại còn không biết xấu hổ mà đòi thưởng công?
Lúc này, máy tính đã lập trình xong, Giang Ly trả lại chỗ ngồi cho tôi : “Thằng nhóc kia chỉ có thể cài đặt lại hệ thống.”
 
Hai mắt tôi lóe lên hai ngôi sao ( đây tuyệt đối là ánh mắt sùng bái ) mà nhìn Giang Ly, cảm thán nói: “Thì ra anh là kỹ sư thiết kế mạng, chẳng trách lợi hại như vậy.”
 
Giang Ly vuốt ve cốc cà phê, đáp: “Trước kia là.”
 
Tôi tò mò hỏi: “Vậy anh đổi nghề rồi? Bây giờ đang làm gì?”
 
“Bây giờ cái gì cũng làm,” Giang Ly hết sức kiêu ngạo mà trả lời, hắn cúi đầu nhìn lướt qua cà phê trong cốc, cau mày nói: “Gần hết buổi tối rồi, cô pha cà phê cho tôi để làm cái gì?”
 
Ngất, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, cho nên tiện thể nghĩ tới pha cho hắn cái gì để nâng cao tinh thần gì đó. Chẳng qua thằng nhóc này thái độ cũng thật là xấu xa, tốt xấu cũng nên nói một câu cám ơn chứ!
 
Giang Ly không đợi tôi, bưng cà phê lên uống một ngụm, sau đó mày nhíu càng sâu: “Mùi vị thật là kỳ quái, sau này cô đừng có pha nữa.”
 

Này, bà đây là lần đầu tiên biểu diễn được chưa!
 
…..
 
Lúc sắp đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Vương Khải, cả tin nhắn chỉ có một chuỗi im lặng tuyệt đối.
 
Vì vậy tôi kiêu ngạo, tôi tung tưởi, tôi sảng khoái rồi. Tôi tủm tỉm cười mà nhắn lại cho hắn: Anh đúng là thụ rồi,  mới giày vò mấy phát đã treo.
 
Vương Khải trút sạch hình tượng cà lơ phất phơ thường ngày, không thèm để ý tới tôi. Tôi nghĩ, hắn thật sự bị đả thương đến lòng tự tôn rồi… Dù sao tôi mặc kệ, đây là hắn tự chuốc lấy.
 
….
 
Tuy rằng tôi đối với hành động của Vương Khải vô cùng khinh bỉ, chẳng qua lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý, dù sao ngày 1 tháng 10* được nghỉ dài hạn một năm mới có một lần, cứ ở nhà mãi, cũng thật nhàm chán. Vì thế tôi quyết định vẫn là ra ngoài  đi dạo đi.
*Quốc khánh của các bạn Trung Hoa dân quốc.
 
Một người đi ra ngoài rất nhàm chán, mà cùng đi với Giang Ly, có thể càng chán hơn, huống hồ lại còn có khả năng bị hắn bắt nạt. Hạp Tử cũng cùng với bạn trai tình nùng ý mật, làm gì có  thời gian để ý tới tôi. Thằng nhãi Vương Khải này… Bởi vì vừa mới ngược hắn xong, cho nên tôi cũng  không có ý định đi tìm hắn, huống hồ không chừng bây giờ hắn đang ở cũng mỹ nữ chứ chẳng chơi, ngày nghỉ dài như vậy, hắn làm sao có thể cam tâm một mình hiu quạnh.
 
Được rồi, vẫn là đi tìm mẹ tôi đi, thật vất vả mới được nghỉ, tôi cũng nên hiếu kính hiếu kính lão nhân gia bà một chút.
 
Mẹ tôi lại cho rằng tôi lại cãi nhau với Giang Ly, tôi giải thích mỏi cả mồm, bà mới tin tưởng, sau đó làm ra vẻ không tình nguyện mà đồng ý cùng tôi đi Nông gia Viện ở ngoại thành qua thời gian nghỉ lễ… Bà cụ này thật đúng là rầy rà.
 
Nông gia Viện thật sự là một nơi rất tuyệt, nơi này phong cảnh rất đẹp, thức ăn hết sức ngon miệng, chủ yếu là bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều rất tốt, tươi mới.
 
Mẹ tôi mặc dù tính cách điên điên khùng khùng, nhưng có một sở thích cực kỳ không tương xứng với tính cách của bà —– câu cá. Trước kia tôi nghĩ mãi không ra, bà thích cái gì không thích, vì sao hết lần này tới lần khác thích câu cá, đó lại là hoạt động cực kỳ cần sự kiên nhẫn. Sau này khi thường xuyên đi câu cùng với bà, tôi mới phát hiện ra, thì ra bà thuần túy đi câu cá là để nói chuyện phiếm. Có vài lần, bà chỉ lo cùng tôi nói chuyện, cá cắn câu cũng không để ý, mãi cho đến khi tôi nhắc nhở, bà mới chậm như rùa mà đem cần câu nhấc lên, mắc lại mồi câu trên đó.
 
Tóm lại, đối với mẹ tôi, nói là đi câu cá, chẳng thà nói là đi cho cá ăn còn chính xác hơn.
 
Tới Nông gia Viện ngày thứ hai, mẹ tôi liền không thể chờ được nữa mà bắt tôi theo bà đi câu cá, tôi cũng chỉ đành thành thành thật thật tuân mệnh.
 
Trời đã sang thu, hôm nay khí trời không tệ, cuối thu không khí sảng khoái, hơn nữa hồ nước trong suốt, làm cho tâm tình người ta dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi đột nhiên phát hiện thường xuyên ra ngoài hoạt động thế này cũng không tệ, cứ buồn bực ở nhà mãi cũng sẽ mốc meo.
 
Mẹ tôi ngồi trên một tảng đá lớn, giả bộ mắc mồi câu, quăng cần câu vài cái, như khuôn như dạng mà bắt đầu câu cá.
 
Một lát sau, bà xoay qua nhìn tôi, tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng lại có chút do dự.
 
Kỳ quái, mẹ tôi mà cũng có chuyện khó có thể mở miệng sao ? Tôi cất lòng hiếu kỳ đi, hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi tiểu sao?”
 
“Khụ khụ,” Mẹ tôi xấu hổ ho khan lên hai tiếng, “Tiểu Yến, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
 
Tôi: “Chuyện gì ?”
 
Mẹ tôi nói: “Cha con mấy hôm trước có đến tìm mẹ.”
Tôi cau mày: “Sau đó thì sao, mẹ có đánh cho ông ta răng rơi đầy đất hay không ?”
 
Mẹ tôi bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Ông ấy dù sao cũng là cha con, con cần gì phải hận ông ấy như vậy.”
 
Tôi: “Mẹ không hận ông ta sao?”
 
Mẹ tôi thay đổi bộ dáng điên điên khùng khùng bình thường, thở dài nói: “Đều đã là chuyện quá khứ rồi, mẹ đã sớm chẳng còn hơi sức đâu mà giận ông ấy.”
 
Tôi: “Nhưng là ông ta bỏ rơi mẹ.”
 
Mẹ tôi không trả lời, chỉ hỏi lại: “Như vậy, con hận Vu Tử Phi sao ?”
 
Vu Tử Phi ? Nghe đến tên của anh ta, tôi có chút buồn bã. Tôi không muốn gặp anh ta, không muôn nhắc tới anh ta, nhưng mà, tôi hận anh ta sao?
 
Mẹ tôi thấy thế, còn nói thêm: “Con xem, con cũng đã buông tha cho Vu Tử Phi không phải sao, trên thế giới này nào có nhiều yêu nhiều hận như vậy, sống tốt cuộc sống của mình thật tử tế mới là đứng đắn.”
 
Tôi ngẩng đầu, nói: “Ai nói con buông tha ? Con hận Vu Tử Phi, con hận tất cả những người vứt bỏ con !”
 
Bàn tay nắm cần câu của mẹ tôi khẽ run rẩy, bà nói: “Tiểu Yến a, con cái đứa nhỏ này quá cực đoan rồi. Con phải biết rằng, một người hạnh phúc hay không hạnh phúc, không quyết định bởi người khác đối xử với họ như thế nào, mà là họ đối xử thế nào với thế giới này.”
 
Tôi cúi đầu không nói.
 
Mẹ tôi còn nói thêm: “Nha đầu ngốc, buông tha cho người khác, cũng là vì buông tha cho chính mình đấy.”
 
*** Aiz….chap này có điểm qua một chút về quá khứ của Tiểu Yến… tuy là không sâu xa lắm nhưng cũng giúp chúng ta hiểu thêm được một chút về con người của TY, hiểu được tại sao TY chỉ dám hận chứ không dám yêu… túm lại là nút thắt này trong lòng TY vẫn chưa được giải, mà người giải được…hắc hắc…không nói thì cả nhà cũng đoán được là ai ha ***
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận