Edit by LinhMaroon
Chương 13: Bạn Hoàng Hôn chói sáng lên sàn (1)
Bãi biển trên đảo nhỏ chỗ chúng tôi rất đẹp,, tản bộ ở trong này, tuyệt đối là một loại hưởng thụ. Tôi nhẹ nhàng bước đi trên bãi biển, híp mắt hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng phe phẩy mang theo hương vị của biển, đột nhiên lại nghĩ đến giấc mộng bán chuối tiêu ở Maldives trước kia, xem ra đó cũng là một lựa chọn không tồi. Đáng tiếc ôi đáng tiếc, nghe nói hai ngàn đảo nhỏ xinh đẹp này sẽ bị nước biển nuốt trôi, ngẫm lại thực làm cho người ta thất vọng mà.
Làn da của tôi đối với ánh nắng mặt trời rất mẫn cảm, rất dễ dàng bị bỏng nắng. Bởi vậy, mặc dù đã bôi kem chống nắng, nhưng vì để bảo đảm, hôm nay tôi mặc vẫn có vẻ hơi nhiều. Bên dưới mặc một chiếc quần đùi đơn giản, trên người xỏ một cái T shirt rộng thùng thình. Đi dạo trên bờ cát mà mặc áo liền quần như thế này mặc dù có chút quái dị, nhưng cũng rất hữu dụng. Chiếc áo T shirt rộng thùng thình kia là chiếc áo tôi thích nhất, nguyên nhân cũng không phải do nó đắt tiền. Chiếc T shirt kia là quà sinh nhật mà Hạp Tử tặng tôi lúc sinh nhật hai mươi lăm tuổi, là do chính cô nàng thiết kế, sau đó tìm người làm theo yêu cầu. Trên mặt áo là một đống ký hiệu kì quái, theo Hạp Tử nói, đều là các ký hiệu được di lưu từ các nền văn minh lớn trên thế giới, có thể trừ tà. Mà mặt sau, thì in chữ bằng bút lông viết “Nói cười Yến Yến” bốn chữ to, còn có vài câu thơ. Tôi mặc dù không hiểu thư pháp, nhưng lúc nhìn đến vài nét bút lông kia, cũng thấy vô cùng thuận mắt. Theo Hạp Tử nhắn nhủ, chữ này là do con bé khổ công cầu một vị thư pháp danh gia vân vân. Đối với độ tin cậy của những lời mà cô nàng nói, tôi xin phép không có ý kiến, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến độ yêu thích của tôi với chiếc áo này, đồng thời nó cũng khiến tôi nhìn thẩm mỹ của Hạp Tử với con mắt khác xưa.
Tại đây một mình một chỗ như thế này, dưới ánh mặt trời rực rỡ vui vẻ, mặc một bộ đồ cực phẩm như vậy, thực là vô cùng thích hợp.
Tôi đang bước chậm trên bờ cát, đột nhiên có người từ phía sau vỗ bả vai tôi. Vốn tưởng là Giang Ly, chỉ là đang kinh ngạc hắn như thế nào lại đột nhiên chủ động quan tâm đến tôi, lúc xoay người lại lại phát hiện, trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Hắn là người da vàng, tóc có vẻ dài, còn hơi nhiễm một chút màu vàng nhè nhẹ. Tôi tuy rằng chán ghét kiểu tóc của hắn, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt hắn đúng là không tồi, ngũ quan thật dễ nhìn, hơn nữa, khóe mắt cùng đuôi lông mày tựa hồ như đều mang ý cười. Một người như vậy, đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng vì hắn mà rực rỡ không ít chăng?
Tôi nháy mắt cảm thấy con người tôi mị lực thật sự không nhỏ a, thế mà cũng có giai đẹp chủ động đến gần. Vì thế tôi rụt rè nhếch khóe miệng với hắn một chút, vừa định nói chuyện, hắn đã mở miệng trước.
Hắn khẽ nghiêng đầu một chút, lông mi khẽ nhíu, dâng lên một nụ cười mê người, sau đó nói: “Ngu ngốc?”
( bạn sax =)) )
Hai chữ ngu ngốc nhả ra dị thường rõ ràng, hơn nữa, là giọng điệu nghi vấn.
Tôi cảm thấy vừa vô tội vừa phẫn nộ, NND bà đây là trêu anh hay chọc anh? Như thế nào vừa gặp liền mắng người ta là ngu ngốc ! Thử hỏi một cô gái bình thường bị một người xa lạ gọi là ngu ngốc, có mà chịu không nổi ấy? Huống chi đối phương là một anh chàng đẹp trai nha, đây là chuyện không thể tha thứ !
Vì thế tôi cảm thấy người trước mặt này thực sự là khuyết thiếu giáo dướng, đối với người như thế tôi thật sự không muốn để ý tới, đành phải xoay người bước đi. Trong lòng mặc niệm, thiên hạ não tàn nhiều như vậy, nếu mỗi lần gặp đều phải mắng một lần, chẳng phải mệt chết hay sao.
Ai ngờ cái tên không biết tốt xấu kia, chỉ có một bộ da mặt dày, đầu óc lại không được linh hoạt, dám đi theo sau tôi, nói với lên: “Cô là ngu ngốc ?”
(bạn phun =)) )
Tôi không thể nhịn được nữa, xoay người mắng to nói: “Anh mới là ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc ! Phiền anh hiện tại biến ngay cho tôi, bằng không bà đây tấu anh sống không bằng chết!”
Người nọ bị tôi mắng xong, đột nhiên hắc hắc ngây ngô cười nói: “Quả nhiên là ngu ngốc.”
(bạn té ghế =)) )
Bây giờ tôi có thể khẳng định 80% người nọ là chậm phát triển, bởi vậy cũng không thèm để ý đến hắn,xoay người trực tiếp bước về phía trước.
Chậm phát triển đột nhiên ở phía sau hô: “Cô ở trong [Hiệp Khách Hành] có phải lấy tên là “Trò chơi ngu ngốc Họ Quan” ?”
Tôi đột nhiên dừng lại, không thể tin được quay lại nhìn hắn.
Người này, hắn biết tôi là Trò chơi ngu ngốc họ Quan? Rất nhanh tôi liên tưởng đến mấy ngày hôm trước Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn tựa hồ nói qua hắn muốn cùng con trai con dâu đến Maldives, như vậy người trước mắt đây sẽ không phải là… con trai của Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn chứ? Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn này cũng thật là, làm sao cái gì cũng nói với con hắn, hại tôi mất mặt trước mặt trai đẹp rồi.
Nhưng mà, nhưng mà hết thảy ….rất giả đi ?
Tuy rằng giả, nhưng tin hay không không do tôi quyết định. Tôi trái lo phải nghĩ tiền tư sau tưởng, rốt cuộc đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai tóc dài, đánh giá hắn một chút, lắc đầu thở dài: “Ông chú hèn mọn Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn kia, làm sao lại sinh ra đứa con dễ nhìn như vậy nhỉ?Có thể thấy học thuyết di truyền đúng là không đáng tin….”
Anh chàng đẹp trai trước mặt đột nhiên phát điên kêu lên thảm thiết nói: “Đã nói bao nhiêu lần, tôi là soái ca, tinh lực tràn đầy mị lực khôn cùng!”
“Ai nha nha, anh làm sao toàn học mấy câu này của ba anh vậy ….” Tôi ra vẻ thoải mái mà cười, nhưng mà trong lòng có chút không được tự nhiên dâng lên, mấy câu này cùng với cái tên Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đáng khinh kia quả thực không sai một chút nào a….
Hắn vò vò tóc, cả giận nói: “Tôi chính là Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn ! Tôi bây giờ còn không có con! Nhưng mà tôi cũng không ngại nếu cô giúp tôi sinh một đứa!”
Tôi vỗ vỗ ngực, lui về sau hai bước nói: “Anh làm gì mà nói chuyện lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ chột dạ……”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, nói: “Cô không muốn tôi đem toàn bộ những chuyện cô làm ở bang hội toàn bộ nói ra cô mới tin ?”
“Khụ khụ, không cần như vậy, tôi tin, tôi tin.” Tôi bắt đầu khua tay loạn xạ, rốt cục khuất phục dưới dâm uy của hắn.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn tâm tình tốt hơn một chút, trên mặt một lần nữa treo lên tươi cười, nói: “Cô so với tưởng tượng của tôi còn ngu hơn một chút.”
Tôi cảm thấy chuyện này kỳ thật cũng không phải bởi vì tôi ngu, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn oan uổng tôi. Chủ yếu là do người này trong lòng tôi hình tượng trong mắt đã thành thâm căn cố đế, hắn chính là một ông chú trung niên đáng khinh, thích ở trên mạng đùa giỡn con gái, người như thế trên mạng là bình thường. Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trước mặt cùng với Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trong tưởng tượng của tôi cách nhau quá xa, hình tượng kia hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn, tôi không tin, không biết không có tội.
Nghĩ như vậy, tôi trong lòng tự tha thứ cho chính mình.
*** Bạn đau bụng quá đi mất thôi….=)) ***
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn một câu đánh gãy suy nghĩ của tôi: “Ngốc cái gì vậy, đi bar ngồi một lát đi.”
Tuy rằng tôi cùng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có quen biết sơ sơ, vì thế tôi gật đầu đáp ứng. Dù sao tôi hiện tại cũng thật sự nhàm chán, Giang Ly cũng sẽ không hạ mình đi chơi cùng tôi.
Lúc này, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn quay lại gọi một mỹ nữ Á châu dáng người nóng bỏng lại đây, hôn một cái lên mặt cô ta tôi, sau đó nói: “Anh đi ôn chuyện với bạn, cưng trước tự mình đi chơi đi ha.”
Mỹ nữ kia cẩn thận đánh giá tôi từ trên xuống dưới một chút, đại khái là xác định tôi đối với cô không tạo thành sự uy hiếp gì, vì thế hôn lại Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn, sau đó thoái mái mà rời đi.
Trong đáy lòng tôi thản nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nhìn theo bóng dáng mỹ nữ kia, nói: “Tôi vẫn thích phụ nữ châu Á, truyền thống”
Tôi nhìn bộ bikini nóng bỏng trên người mỹ nữ kia, trong lòng cảm thán: Này cũng quá truyền thống đi…..
Tôi gọi một ly cocktail, sau đó cùng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn ngồi xuống.
Tôi nhìn Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn hỏi: “Anh làm sao mà nhận ra tôi được ?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cười nói: “ Tôi mà không nhận ra cô, thì thực xin lỗi bộ quần áo cô đang mặc.”
Tôi đột nhiên nhớ tới nickname in trên T shirt, bừng tỉnh đại ngộ. Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn lúc ấy cũng chỉ là đoán đi ? Nếu tôi không thừa nhận thì tốt….
Nhưng mà, tôi vẫn có chút hoảng hốt giống như trong mơ, dù sao mọi việc hết thảy quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm cho người ta hoài nghi chính mình thật sự đang ở trong một cơn mê bất khả tư nghị.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nhìn thấy tôi ngẩn người, lấy khuỷu tay huých tôi một chút, nói: “Hắc, nghĩ cái gì vậy?”
Tôi: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chuyện này hết thảy thực khéo, thật không dám tin tưởng.”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cũng rất đắc ý: “Đây là duyên phận “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ”, chính là nói về hai chúng ta.”
Tôi đối với duyên phận như vậy thật sự là né không được.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nói tiếp: “Tôi tên Vương Khải, còn cô?”
Tên của hắn so với mặt hắn kém cỏi hơn. Tôi suy nghĩ nếu ông trời đã an bài hai chúng tôi gặp mặt ở đây, vậy nói duyên phận thật là chuyện khỏ tưởng tượng gì đó, tôi cũng không ngại ngần gì có ý kiến gì nữa, vì thế hào phóng nói ra tên họ của mình: “Tôi tên là Quan Tiểu Yến.”
Vương Khải vừa nghe tên của tôi, nhất thời vui vẻ: “Quan Tiểu Yến hả? Tôi cũng quen biết một người tên Quan Tiểu Yến, thật đúng là khéo mà, có muốn tôi giới thiệu cho cô làm quen chút?”
Tôi cảm thấy hắn là đang thuần túy cố gắng làm quen, vì thế nói: “Không cần.” Đến quen biết anh tôi còn chẳng muốn.
Hắn hiểu ý cười nói: “Tôi biết ngay cô không tin, chẳng qua nói lại, phụ nữ như vậy cũng không nhất thiết phải làm quen.”
Giọng điệu hắn không phải hiền lành nha, tôi cảm thấy hắn nhất định là bị người đàn bà kia chọc qua. Hình như người trước mắt này ngoài đời thực cũng là đại thiếu gia lăng nhăng, sinh hoạt cá nhân rất đặc sắc, hoặc là nói, rất hỗn loạn. Người như thế tuy rằng không đúng khẩu vị của tôi, nhưng nói chung vẫn là có vẻ biết tiến lui, sẽ không đơn phương khó xử phụ nữ. Phụ nữ qua lại với kiểu người như thế, chỉ cần cẩn thận một ít, là sẽ không gây ra sai lầm gì. Đương nhiên nếu nhân cách hắn cực kỳ bại hoại, thì chẳng còn gi phải bàn.
Vương Khải lại thấy tôi ngây người, bất mãn nói: “Cô lại suy nghĩ cái gì, nghĩ rằng tôi đối với cô có ý đồ?”
Tôi xấu hổ ho một tiếng nói: “Không có.”
Hắn không có việc gì cười cười nói: “Cô có nghĩ thế cũng không sao, dù sao tôi đã sớm có ý đồ với cô.”
Tôi đối với người vô liêm sỉ như thế thật sự không có cách gì, đành phải nói: “Tôi không thích vui đùa kiểu này.”
“Vậy chúng ta nói chuyện khác,” Hắn vừa định nói, lại đột nhiên có tiếng chuông di động vang lên. Hắn đành rút di động ra, “Thật có lỗi, tôi nhận điện thoại chút.”
Tôi cúi đầu một bên uống cocktail, một bên âm thầm vì phí điện thoại đáng thương của hắn vui sướng khi người gặp họa một phen. Phải biết rằng, người Trung quốc ở Maldives gọi điện thoai, một phút đồng hồ dù thế nào cũng tốn hai mươi đồng đi.
Nhưng mà rất nhanh, tôi sẽ vì bản thân không phúc hậu mà trả giá rất lớn.
Chương 14: Giang Ly nổi giận (1)
Nhưng mà rất nhanh, tôi sẽ vì sự thiếu phúc hậu của bản thân mà trả giá rất lớn.
Vương Khải cầm điện thoai di động trong tay, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại hết pin đúng lúc này!”Vừa nói, vừa mong đợi mà nhìn tôi, “Tiểu Yến, tôi có thể mượn di động của cô một chút được không ?”
Tôi, thật là, hận! Nghĩ muốn từ chối hắn, nhưng mà lại sợ hắn thực sự có chuyện gì quan trọng. Quên đi quên đi, cho hắn mượn đi, cùng lắm coi như uống vài chai nước khoáng thôi ( nước khoáng ở đây rẻ nhất cũng 3 USD một chai)
Nghĩ đến đây, tôi không tình nguyện mà rút điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho hắn.
Vương Khái tủm tỉm cười mà nhận lấy điện thoại của tôi, ấn một chuỗi dãy số, sau đó chờ đợi kết nối. Trái tim của tôi trong quá trình chờ đợi, chậm rãi, nhỏ từng giọt từng giọt máu.
Nhưng mà không ngờ tới chuyện sắp phát sinh, di động của hắn lại đột nhiên vang lên.
Tôi sửng sốt trong vài giây, mới bừng tỉnh đại ngộ. Nha hắn chính là một tên lừa đảo, tôi thật sự là trư du mông tâm* mới đi tin tưởng hắn.
*mỡ lợn đầy tim: dịch ra có vẻ bất nhã nên ta để nguyên
Tôi nổi giận đùng đùng mà đoạt lấy điện thoại di động, trừng mắt liếc hắn một cái, không nói không rằng.
Vương Khải chẳng biết xấu hổ vẫn cười, nói: “Cô đừng nóng mà, dù sao có số điện thoại sau này mọi người có thể quan tâm lẫn nhau.”
Tôi không kìm được mà nói: “Anh thật lắm chuyện.” Kỳ thật lưu số điện thoại cũng không có gì, dù sao người như hắn cũng không thiếu đàn bà bên mình, sẽ không cả ngày quấy rầy tôi. Nhưng mà tôi không thích phương thức của hắn, cái này gọi là gì nhỉ, ép mua ép bán?
Vương Khải tội nghiệp nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ là sợ cô không cho tôi số điện thoại, cô đừng nóng giận được không?”
Con người của tôi chính là ăn mềm không ăn cứng, chứng kiến bộ dạng này của hắn, trong lòng cũng có chút không nỡ, đành phải ngượng ngập nói: “Sau này đừng dùng phương thức này, tôi không thích.”
“Tuyệt đối sẽ không,” Vương Khải gật đầu nói,”Nhưng mà nói, cái cô không thích quả thật rất nhiều.”
“Tôi là người không thích thỏa hiệp, không thích chính là không thích.”
Vương Khải lại cười: “Đó là thẳng thắn, tôi thích.”
Tôi trừng mắt: “Anh cái gì mà chả thích.”
Vương Khải uống một ngụm rượu trong cốc, lập tức đổi đề tài: “Nói xem, cô không phải đi hưởng tuần trăng mật sao, vậy ông xã X vô năng nhà cô đâu rồi?”
Tôi: “Không chuẩn dò hỏi đời tư của tôi.”
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên phát hiện trong tầm mắt của tôi cách đó không xa, phía sau lưng Vương khải, có một bóng dáng rất quen thuộc. A a a kia không phải là Giang Ly sao? Trời ạ, Vương Khải không phải có kỹ năng triệu hồi đấy chứ, vừa nhắc tới Giang Ly, Giang Ly liền xuất hiện luôn!
Giang Ly lúc này cũng phát hiện ra tôi, cũng nhìn thấy Vương Khải. Hắn buông ly rượu trong tay, đi về phía chúng tôi.
Vương Khải lại không có phát hiện hết thảy dị thường lúc đó, hắn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, đại khái cho rằng tôi không hài lòng chuyện hắn vạch trần ông xã của tôi, vì vậy thành khẩn mà nói: “Kỳ thật Tiểu Yến a, cô không cảm thấy đời sống X vốn là một bộ phận của đời sống hôn nhân sao? Cô cho dù lấy phải một đầu heo, cũng còn hơn là lấy phải một tên X vô năng , đương nhiên kỳ thật heo với X vô năng đều không thể cho cô hạnh phúc được, cho nên kỳ thật không bằng cô tìm đến tôi làm chỗ dựa đi….”
(bạn editor đang cười lăn lộn =)) )
Lúc này Giang Ly đã chạy tới phía sau hắn, Vương Khãi vẫn thao thao bất tuyệt, hình như một chữ cũng không lọt khỏi tai của Giang Ly. Tôi thấy sắc mặt Giang Ly u ám giống như đám mây đen, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội vàng ngắt lời Vương Khải nói : “Đúng vậy, đúng vậy, anh nói có lý. tôi cảm thấy tối nay có người muốn hồng hạnh ra tường rồi.”
Vương Khải hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt như vậy, giống như đang nói: ai da cô cuối cùng cũng giác ngộ rồi…
Tôi đắc ý nhìn hắn cười cười, để xem anh gào thét thế nào!
Tôi lấy khủy tay huých nhẹ Vương Khải, nói: “Anh nghỉ ngơi ở đâu?”
Vương Khải mờ ám cười, đáp: “Ra khỏi khách sạn, rẽ phải, gian nhà nổi đầu tiên chinh là chỗ ở của tôi.”
Tôi chớp chớp hai tròng mắt, cười nói: “Đã biết. Tối hôm nay đừng khóa cửa nha.”
Vương Khái một hơi xử lý hết ly rượu, cười nói: “Tiểu Yến, cô thật sự là càng ngày càng đáng yêu .”
Đúng lúc này, đám mây đen phía sau Vương Khải bắt đầu mở miệng: “Hiếm có người khen ngợi cô ấy như vậy.” Nói xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
Vương Khải nghĩ hoặc bất an mà nhìn vể phía Giang Ly: “Anh là….”
Giang Ly nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia, phảng phất như toát ra ngọn lửa muốn đem tôi đốt thành tro. Sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tôi chính là ông xã X vô năng của cô ấy.”
(bạn editor tiếp tục cười lăn lộn =)) =)) )
Vương Khải: &%¥#&*!
(bạn té ghế rồi nha =)) )
*** xì poi chap sau 1 chút, Giang đại soái ca bắt đầu công cuộc chứng minh anh không phải là X vô năng !!! =)). Mời các bạn đón xem! ***
Từ lúc Vương Khải rời đi cho đến bữa cơm tối, Giang Ly vẫn giữ nguyên cái mặt đen xì, tôi ngay cả nhìn cũng không dám liếc hắn một cái. Nhưng mà… nhưng mà tôi thật sự cái gì cũng chưa từng nói nha…..
Tôi phát động dũng khí cả nửa ngày, cuối cùng cũng nói với Giang Ly: “Không phải tôi nói đâu.”
Giang Ly đến nhìn cũng không liếc tôi một cái, lạnh lùng mà nói: “Là cô nói cũng không sao, dù sao đàn ông bình thường đứng trước mặt cô cũng thành X vô năng hết.”
Tôi: “….”
Tôi thiết nghĩ, gả cho Trư Bát Giới còn tốt hơn gả cho Giang Ly, bà đây lần này thật sự là mắt bị hỏng rồi.
…..
Buổi tối, Giang Ly ở trong phòng lên mạng. Tôi tắm rửa xong, từ trong phòng tắm bước ra, phát hiện mặt hắn vẫn như cũ, không coi được chút nào. Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, người đàn ông này, lòng dạ hẹp hòi quá đi?
Nhưng tôi quả thật không có triển vọng mà, sắc mặt Giang Ly chỉ hơi chút không ổn, lá gan tôi liền run rẩy, nghĩ muốn cách hắn càng xa càng tốt. Lúc này, tôi nhón chân, nhẹ nhàng đi qua phía sau lưng hắn, tận lực không thu hút sự chú ý của hắn.
Ai ngờ, lúc tôi đi qua sau lưng hắn, tên nhóc này lại đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai từ trên ghế đứng lên, sau đó nắm lấy cổ tay của tôi kéo vào trong lòng.
Tôi thật sự không biết trong lòng mình lúc này là sùng bái hay là kinh hách, tóm lại là rất kích động. Tôi run run hỏi: “Anh anh anh anh anh muốn làm gì?”
Giang Ly không nói lời nào, hắn đột nhiên đem tôi đẩy lên trên giường, sau đó cả người cũng đè lên trên người tôi. Tôi phát hiện trong ánh mắt hắn lóe lên hai đám lửa phẫn nộ, thầm nghĩ thế là xong rồi, nghe nói đại bộ phận gay đều rất biến thái, cũng không biết hắn định dùng phương thức nào chà đạp tôi.
Giang Ly nhìn chằm chằm vào mắt tôi, môi mỏng hé ra, phun ra mấy chữ: “Tôi là X vô năng?” Giọng nói như vậy, chậc chậc, tựa như gió Bắc lúc trời sang thu,vừa lạnh lại vừa len lỏi.
Tôi cảm thấy bị người đè chết thật sự là một kiểu chết rất nghẹn khuất. Cũng may con người lúc gặp phải nguy hiểm tiềm lực luôn vô tận, lúc này tôi cái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói: “Có động đất. chạy mau!”
Giang Ly chung quy vẫn nhanh nhẹn mà từ trên giường nhảy xuống, vừa định mang theo tôi ra bên ngoài thoát hiểm, nhưng lại phục hồi lại tinh thần, động đất ở đâu ra!!
Tôi dùng sức bỏ tay hắn ra, đứng ở trên giường, khẳng khái vỗ bờ vai của hắn dõng dạc nói: “Ra khỏi khách sạn rẽ phải, gian nhà nổi đầu tiên chính là hang ổ của anh chàng đẹp trai kia, e on boy! Nhanh, đi chứng minh với anh ta, anh kì thực rất có năng lực đi!”
Giang Ly dường như đang phẫn nộ giống như đang căm ghét, lại vừa giống như không nhịn được mà trừng mắt nhìn tôi một cái, xoay người bước ra khỏi cửa.
Giang Ly đi rồi, trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều hình ảnh không thuần khiết, đam mỹ đại thần hãy tha thứ cho tôi, tôi không phải cố ý đâu. Tôi chỉ là vừa nghĩ đến bộ dáng bi thảm của Vương Khải kia lúc bị Giang Ly hành hạ, tôi liền nhịn cười đến nội thương.
…..
Lúc Giang Ly trở về đã là rất khuya, trên người hắn còn mang theo mùi rượu, sắc mặt cũng đã bình thường hơn. Tôi nghĩ Vương Khải kia nhất định khiến hắn trút giận đi. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi đắc ý một phen, tên kia cả ngày đùa giỡn phụ nữ, bây giờ bị đàn ông đùa giỡn lại rồi, ha ha ha
…..
Bữa tối ngày thứ hai trôi qua, lúc tôi đang nhàn nhã ngồi trong quán bar, lại gặp Vương Khải. Hắn thoạt nhìn tâm trạng không xấu như tôi tưởng, tên nhóc này thật sự rộng lượng như vậy?
Vương Khải sau khi nhìn thấy tôi, một chút cũng không do dự ngồi xuống bên cạnh, sau đó u oán mà nói: “Tiểu Yến, cô thật tuyệt tình.”
Tôi liều mạng nhịn cười, vẻ mặt vô tội mà hỏi han: “Làm sao vậy?”
Vương Khải oán giận mà liếc tôi một cái, yếu ớt nói: “Cô có biết ông xã X vô năng nhà cô ngày hôm qua nói gì với tôi không?”
Tôi không thể tin được nói: “Đã trải qua tối hôm qua mà anh vẫn còn cho là anh ấy X vô năng ư ?” Thực hành vốn là thước đo để kiểm nghiệm chân lý, chẳng phải có câu như vậy sao?
Trong mắt Vương Khải tinh quang tăng vọt, hung tợn mà nói: “Chuyện ngày hôm qua quả nhiên là cô xui anh ta làm.”
Tôi xấu hổ mà ho lên hai tiếng, không nghĩ mới đó mà đã bại lộ hành tung rồi….
Vương Khải còn nói thêm: “Chẳng qua cũng may anh ta là người bình thường!”
??? Giang Ly là người bình thường? Tôi bái phục ánh mắt của anh đấy…..
Vương Khải thấy trên mặt tôi hiện lên khiếp sợ cũng nghi hoặc, liền phẫn nộ kể lại chuyện tối hôm qua.
Đại khái chuyện nó như thế này, buổi tối hôm qua, Giang Ly đột nhiên xông vào chỗ ở của Vương Khải, nói với hắn hai chuyện. Thứ nhất, bà xã của hắn phái hắn đến cường bạo Vương Khải, chẳng qua hắn vốn theo chủ nghĩa nhân đạo, trước hết tha cho Vương Khải một con ngựa, thứ hai, sau này Vương Khải tốt nhất cách xa bọn họ một chút, nếu không hắn cũng không nói trước sẽ ngoan ngoãn nghe lời của bà xã, thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất năng lực X của Giang Ly hắn bình thường rất cường đại! Vương Khải anh nếu không tin, chúng ta bây giờ có thể thử xem xem. Sau khi nói xong những lời này, Giang Ly liền rời đi.
Tôi nghe xong mà đầu óc tràn ngập nghi vấn, Giang Ly hắn nói những lời này xong liền rời đi? Vậy sau đó hắn đi đâu làm gì, làm sao muộn như vậy mới trở về? Oa, hay là không phải một mình tới quán bar đi? Hoặc là có người đàn ông ưu tú nào hấp dẫn hắn rồi ?
Vương Khải kể xong, tuyên bố tổng kết một câu: “Quan Tiểu Yến, cô thật sự là hủ đến mức không thuốc nào cứu nổi rồi!”
Tôi u oán lẩm bẩm niệm: tôi không phải hủ nữ không phải hủ nữ không phải hủ nữ……
Vương Khải vừa chuyển đề tài, còn nói thêm: “Chẳng qua ông xã cô cũng không ngại làm chuyện cường bạo người đàn ông, không phải hắn là song tính luyến đấy chứ?”
Tôi lắc đầu, chắc như đinh đóng cột mà nói: “Anh ấy mới không phải!” Hắn chính là đồng tính luyến ái thuần chủng!
*** Sắp 1 – 6 rồi, có “bé” nào muốn nhận quà không nhể?! ***
Chương 15: Hắn nghĩ thông suốt rồi (1)
Đến Maldives cũng đã được vài ngày, nơi đây thứ gì cũng tốt, chỉ trừ có thức ăn là tôi không tài nào thích ứng được.
Trong khách sạn phục vụ chủ yếu là cơm Tây, mặc dù thịnh soạn, nhưng không hợp với khẩu vị của tôi. Lúc đầu tôi vẫn còn cố chịu mà ăn được nhưng mà được vài ngày, tôi rốt cục bắt đầu sùng bái tinh thần tự ngược của người phương Tây rồi… Loại đồ ăn như vậy mà họ có thể ăn cả đời, cả đời ư ?!
Tôi rốt cục phát hiện ra đồ ăn Trung Quốc tốt đẹp biết bao, mặc kệ là sơn hào hải vị hay là cơm canh đạm bạc, ít nhất cũng có thể ăn được…
Tôi nghĩ nếu như tôi là một con tinh tinh, thì những tháng ngày ở Maldives sẽ rất khỏe mạnh sung sướng, bởi vì mỗi ngày tôi đều được ăn ba bữa cơm, mà thức ăn chủ yếu lại là hoa quả.
Đáng tiếc tôi là người có thói quen ăn ngũ cốc linh tinh, nên kết quả chính là, trong vài ngày ngắn ngủi ở Maldives, tôi vậy mà kỳ tích giảm được 1 kg thịt!
Đương nhiên tôi đối với việc giảm béo kèm theo này của khách sạn, thật sự không thể thích nổi, nhưng mà chẳng có cách nào khác. Sớm biết thức ăn nơi này biến thái như vậy, lúc trước tôi cái gì cũng không nên mang, trực tiếp vác một thùng “Khang sư phụ” qua đây có phải tốt không!
Cũng chính vì vậy, tôi không thể không bội phục Giang Ly. Có thể thấy hắn hình như cũng không thích ăn cơm Tây, nhưng mà người ta vẫn cứ ăn như thường.
Vì vậy tôi hỏi: “Giang Ly, anh thích đồ ăn ở đây sao?”
Giang Ly: “Không thích.”
Tôi: “Vậy tại sao anh vẫn ăn nhiều như vậy ?”
Giang Ly: “Không ăn sẽ đói, ngu ngốc!”
Được rồi, tôi không thể không thừa nhận, lối suy nghĩ của một kẻ biến thái so với người bình thường có chênh lệch rất lớn, tôi có thể hiểu được.
Vì vậy tôi không để lỡ mất thời cơ hỏi hắn: “Tôi đây nấu cơm ăn có được hay không ?” Mau nói ngon, mau nói ngon !
Giang Ly tự ngẫm một chút, cuối cùng hạ một cái đánh giá coi như đúng trọng tâm: “Cũng không tệ lắm.”
Tôi: oa ha ha ha…..
…..
Hôm nay, tôi cùng Giang Ly đang ăn cơm, điện thoại đột nhiên vang lên.
Rất đáng giận, là ai nhằm lúc này mà gọi điện cho tôi, lãng phí cước gọi của tôi. Tôi lôi di động ra, nhìn một cái, quả nhiên là tên âm hồn bất tán Vương Khải.
Tôi chần chừ đi chần chừ lại, tên kia cứ gọi hết lần này đến lần khác, ý chí phi thường kiên định. Vì vật tôi đành ấn nút nghe.
Tôi : “Vương Khải, anh ấy, lúc quay về anh đền tiền điện thoại cho tôi!”
Vương Khải: “Tiểu Yến, mau đến bãi biển nhanh lên!”
Tôi: “Làm gì?”
Vương Khải: “Hôm nay là sinh nhật cô, tôi có thứ muốn tặng cho cô.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ: “Ây da, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi cũng đã quên….”
Vương Khải: “Nhanh nhanh mau đến đây, tôi có thứ này cực hay muốn tặng cho cô.”
Tôi: “Cái gì vậy, anh sẽ không gạt tôi nữa đi?”
Vương Khải: “Xem ra cô cũng không tiếc tiền điện thoại phải không ?”
Tôi: “Được rồi, được rồi, tôi lập tức qua liền, nếu anh dám gạt tôi, hừ hừ.”
….
Thằng nhãi Vương Khải này, có lúc rất biết cách dỗ người khác vui vẻ, người như thế tình hình chung rất được phụ nữ yêu thích. Tôi đột nhiên nhớ tới trên blog của hắn dán đầy ảnh chụp mỹ nữ, bây giờ xem ra, chính xác thực sự là “Bạn gái qua các giai đoạn” của hắn thật. Trời ạ, nếu quả thật là như vậy hắn không phải có phần quá cường đại rồi…..
Lúc tôi đi đến bãi biển, nhìn thấy Vương Khải hai tay giấu ở phía sau, hướng về phía tôi cười.
Tôi đi tới trước mặt hắn, giơ tay về phía hắn, nói: “Đưa đây.”
Sau đó Vương Khải liền từ phia sau biến ra một thứ khiến tôi cảm động đến rối tinh rối mù.
Khang sư phụ a, là Khang sư phụ tôi mong nhớ ngày đêm !!!
Lúc này, cốc mì thịt bò Khang sư phụ kinh điển kia, đang nóng hôi hổi mà đưa qua đưa lại trước mặt tôi. Tôi hết sức không rụt rè mà một phen đoạt lấy, mỉm cười toe toét một cái, nói: “Cám ơn!”
Sau đó, không đợi Vương Khải nói chuyện, tôi an vị tại trên bờ cát, bắt đầu không để ý đến hình tượng mà sụp soạt ăn tại chỗ,
NND, ăn quá là ngon!
Dạ dày tôi sau vài bữa chịu đựng đãi ngộ cấp bậc tinh tinh, cuối cùng cũng chiếm được chút an ủi nhỏ nhoi này.
Đại khái tướng ăn của tôi làm cho Vương Khải rất khiếp sợ, hắn ở bên cạnh trầm mặc hồi lâu, mới bắt đầu nói chuyện.
Vương Khải: “Cô ăn từ từ, kẻo nghẹn.”
Tôi: Sụp soạt ….sụp soạt…..
Vương Khải: “Tôi làm sao cảm giác được nhìn cô giống như dân tị nạn đây.”
Tôi: Sụp soạt….sụp soạt…..
Vương Khải: “Đây chính là tôi từ chỗ người khác trả giá cao mà mua tới, thế nào, cảm động không?”
Tôi: Sụp soạt…sụp soạt…..
Vương Khải: “Tôi ở trong phòng nấu mì cho cô, đây chính là trái với quy tắc, thế nào, cảm động không?”
Tôi: Sụp soạt…..sụp soạt….
Vương Khải: !!!
….
Tôi đem nước mì Khang Sư phụ húp sạch sẽ, bởi vì Vương Khải ngăn lại, nên tôi không có đi liếm cái bát kia.
Tôi vỗ vỗ bụng, cảm giác cực thỏa mãn mà nói: “Cám ơn anh nha.”
Vương Khải khó lắm mới dịu dàng một phen, hắn ngồi bên cạnh tôi, nhoẻn miệng cười nói: “Cô vui vẻ là tốt rồi.”
Nói không cảm động thì là giả. Phụ nữ đều là động vật đa sầu đa cảm, tôi cùng với Vương Khải qua lại cũng không phải thân thiết, vậy mà hắn lại nhớ rõ ngày sinh nhật tôi, lại biến ra một chén Khang sư phụ để dỗ tôi vui vẻ… Mặc dù tôi biết mục đích của hắn kỳ thật không đơn thuần, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút ấm áp.
Đương nhiên cảm động thì cảm động, nguyên tắc cần giữ vững, thì vẫn phải giữ vững. Vì vật tôi nghĩa vô phản cố* mà đem móng vuốt của Vương Khải đang khoát trên vai tôi ném ra.
*làm việc nghĩa không được chùn bước
Tôi hết sức hung ác mà mắng hắn: “Tên nhóc, một cốc mì ăn liền đã muốn cua bà hả!”
Vương Khải mặt dày xoa xoa tay, cười nói: “Vậy cô nói đi, muốn như thế nào mới được?”
Khốn thật, thiếu chút nữa bị hắn lay chuyển. Tôi xoay người qua, khoát khoát tay nói: “Cái gì cũng không được, đấy là vấn đề nguyên tắc.”
Vương Khải tự hỏi một chút, nói: “Cái này dễ thôi, vậy cô cứ ly hôn trước sau đó vượt rào đi !”
Hắn cho rằng vấn đề nguyên tắc mà tôi nói là chuyện chung thủy trong hôn nhân? Chung thủy cái đầu hắn, còn có cái sáng kiến chó p này của hắn, vậy mà cũng mặt dày nói ra mồm được!
Tôi dịch người ra bên ngoài, hết sức khinh bỉ hừ một tiếng: “Anh dùng phương pháp này đi phá hủy bao nhiêu gia đình hạnh phúc rồi?”
Hắn khua khua tay, đáp: “Trên cơ bản tôi đều là người bị dụ dỗ, cô chắc cũng hiểu được.”
Trên thế giới này còn có người nào mặt dày hơn hắn sao!
Tôi cúi đầu, dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói với hắn: “Vương Khải, trên thế giới này có hai loại người, một loại là muốn đùa giỡn tình cảm, một loại là bị tình cảm đùa giỡn. Tôi rất ngốc, không thể đùa giỡn tình cảm , nhưng tôi cũng không nghĩ muốn để tình cảm đùa giỡn.” Nói như vậy là đủ rõ ràng rồi chứ?
Vương Khải giọng nói tràn ngập sự thăm dò: “Sau đó phương pháp của cô chính là không đụng chạm đến tình cảm nữa?”
Tôi do dự một chút, gật đầu, đại khái chính là như vậy đi.
Vương Khải đột nhiên nở nụ cười ha hả, hắn sung sướng mà nói: “Quan Tiểu Yến ơi Quan Tiểu Yến, cô đúng là đồ ngốc mà.”
Tôi giận, anh mới là đồ ngốc!
Vương Khải còn nói thêm: “Người khác nếu muốn đùa, cô liền đùa lại gấp bội, xem ai đùa chết ai.”
Tôi đứng lên, vỗ vỗ mấy hạt cát trên người, cúi đầu nhìn quả đầu tạp nham của Vương Khải, nói: “Hai ta thế giới quan không giống nhau, tôi không có cách nào khác cùng anh trao đổi.” Dứt lời, tôi xoay người rời đi.
*** 8h sáng mai bắt đầu phát quà nha các “bé” ) ***
Khi trở lại khách sạn, Giang Ly cũng đã về. Tôi hậm hực mà nằm trên giường, nghĩ tới câu nói vừa rồi của Vương Khải.
Người khác nếu muốn đùa, cô liền đùa lại gấp bội, xem ai đùa chết ai
Tôi ngay lúc đó quả thật không có nghĩ đến chuyện này, nếu như tôi muốn đùa giỡn tình cảm của ai đó, hình như chưa đợi được đến lúc thu lưới, tôi cũng đã trả giá bằng tình cảm thật của mình mất rồi? Hạp Tử thường xuyên mắng tôi tại phương diện tình cảm vốn là một kẻ ngờ nghệch, dễ dàng chịu thiệt… Xem ra con bé mắng cũng đúng. Bởi vậy tôi càng ngày càng bội phục Vương Khải, hắn lúc muốn đùa bỡn người khác, một chút khổ sở một chút chột dạ một chút cảm giác khó chịu cũng không có sao? Vương Khải người này coi như có nghĩa khí, nhưng nếu hắn thật sự coi tôi cùng đống bạn gái của hắn giống nhau, tôi đây thật sự không có cách nào khác làm bạn bè với hắn.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Giang Ly đột nhiên nói chuyện: “Hôm nay là sinh nhật cô?”
Tôi sửng sốt: “Hả? Ừ, làm sao vậy?”
Giang Ly trầm mặc một chút, rốt cục nói: “Như vậy, sinh nhật vui vẻ.”
Hành động này của hắn, quá tốt làm cho trong lòng tôi có chút sợ hãi. Tôi ha ha ngây ngô cười hai tiếng, nói: “Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ.”
Giang Ly bị tôi làm cho có chút chẳng hiểu ra làm sao: “Vui vẻ như vậy, tên nhóc kia tặng cô cái gì hay hả?”
Tôi đắc ý nói: “Mì ăn liền! Hắn thật sự là đốt lửa thêm than nha!”
Giang Ly hếch mũi khinh thường mà hừ một tiếng, nói: “Thứ linh tinh kiểu ấy mà hắn cũng đem ra tặng được?”
Đã quen với miệng lưỡi cay độc của hắn, tôi cũng không thèm để ý, chỉ là được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Như vậy, anh có chuẩn bị quà cho tôi hay không?”
Giang Ly cây ngay không sợ chết đứng hết sức dứt khoát mà đáp: “Không có”
Thiện tai, anh một chút cảm giác áy này cũng không có hay sao?
Giang Ly thấy sắc mặt tôi không tốt, hiếm thấy có lúc không cũng tôi đối nghịch nói: “Cô thích cái gì, trở về tôi bù cho cô.”
Tôi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Thôi cho qua đi, hai ta không thân cũng chẳng quen.”
Giang Ly không cho là đúng: “Cô nói thế nào cũng là bà xã của tôi.”
Tôi kiên định lắc đầu: “Không cần đâu, hai ta không quen.” Kỳ thật, chủ yếu là tôi lo lắng, nếu Giang Ly tặng quà cho tôi, chờ đến lúc sinh nhật hắn, tôi cũng phải tặng lại hắn, mà giá trị cũng phải ngang bằng mới được, cho nên khoản chi này coi như miễn đi….
Giang Ly tựa hồ cũng ngại phiền toái, vì vậy không nói gì nữa….
Giờ mà ngủ thì vẫn còn sớm, vì vậy tôi lôi máy tính ra, lên mạng.
QQ có mấy đứa bạn nhắn lại, chúc tôi sinh nhật vui vẻ, kể cả phương thức khiếm nhã của Hạp Tử : tiểu Quan, chúc mừng bà vừa già đi một tuổi….
Thời gian ở Maldives so với Bắc Kinh chậm hơn bốn giờ, bây giờ Hạp Tử bọn họ chắc là đang ngủ rồi. Tôi chán đến chết mà không thể làm gì hơn ngoài lướt web.
Lướt web được một lúc, lập tức có người cùng tôi nói chuyện.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Tiểu Yến, cô vẫn chưa ngủ chứ.”
Tôi đang ở chế độ ẩn, vì vậy không để ý tới hắn, giống như là mình đã ngủ.
Sau đó, hắn lại nhắn một tin: “Tôi biết cô đang ẩn.”
Tôi kinh hãi, trước tiên viết lại cho hắn: “Anh làm sao biết được?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Là tôi thử xem, không ngờ cô đang lên thật.”
Một hàng chữ in thể Tống màu đen nho nhỏ cực kỳ bình thường như chạy qua chạy lại trước mặt tôi diễu võ dương oai mà nhe răng cười: thấy ngu chưa, thấy ngu chưa….
Tôi giận, vì vậy không thèm để ý đến hắn. Một lát sau đó, hắn lại nhắn lại.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Tiểu Yến, tôi nghĩ thông rồi.”
Tôi: “?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Cô mặc dù khuôn mặt vẫn có thể thông qua, nhưng mà dáng người không nóng bỏng, tư tưởng rất cổ hủ còn nhát gan không nhiệt tình, trọng yếu là cô phản ứng quá chậm, trí thông minh rất thấp, căn bản không thể giao tiếp hơn nữa lại không hiểu phong tình.”
Tôi giận, mẹ hắn,, cả nhà hắn, mụ nội hắn!
Nói cười Yến Yến: “Anh nói thông suốt, chính là nghĩ thông suốt như thế nào để hạ thấp tôi hả?”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Vậy nên tôi nghĩ thông rồi, người như cô không thích hợp làm tình nhân.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: “Anh chỉ cần đem kết quả suy nghĩ của anh báo cáo cho tôi là được, về phần quá trình, nuốt lại cho tôi!”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Cho nên chúng ta hãy làm bạn bè đi, tôi cũng không chê cô đâu.”
Kỳ thực tự luyến, cũng là một loại sức chiến đấu, nó có thể khiến cho can đảm của bạn vỡ tan, ngũ tạng thiêu đốt, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc…..
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn thấy tôi không hồi âm, còn nói thêm: “Thế nào, cảm động rơi lệ rồi chứ gì?”
Tôi run rẩy mà gõ lại: “Rớt mồ hồi rồi….”
*** Bùm…phát đầu tiên….***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...