Edit by LinhMaroon
Chương 7: Giang Ly đúng là diễn viên giỏi.
Tôi từ nhỏ đến lớn, vẫn đều bị Hạp Tử khinh bỉ, vô luận là diệm mạo dáng người , chỉ số thông minh hay thành tích, phần cứng phần mềm của tôi đều không bằng nó, con bé chỉ khen tôi duy nhất một lần, chính là bởi vì khả năng ăn uống của tôi. Nhưng mà từ khi nhìn thấy Giang Ly, Hạp Tử phi thường dùng hết sức lực, vận dụng hết mọi từ ngữ hình dung mà khen ánh mắt của tôi, làm cho tôi thụ sủng nhược kinh, lại càng không dám nói cho cô nàng chuyện Giang Ly có vấn đề về giới tính.
Bởi vì “ánh mắt” của tôi tốt lắm, cho nên Hạp Tử đối với hôn sự của tôi cũng tích cực hẳn lên, khi nào ít việc hoặc là cuối tuần, cô nàng đều đến hỗ trợ lăn lộn đến bận rộn, điều này làm cho tôi lập tức quên hết thảy những “sỉ nhục” mà nó từng đối xử với tôi, hết sức cảm kích nó.
Hạp Tử tuy rằng chưa bao giờ khách khí với tôi, nhưng lại rất chi là lễ phép với Giang Ly. Giang Ly về lý mà nói chưa bao giờ lễ phép đối với tôi, nhưng mà đối với Hạp Tử lại vô cùng khách khí. Vì thế, tôi thường xuyên cảm thán, Hạp Tử cùng Giang Ly, hai người này thực ra rất môn đăng hộ đối nha, nếu không…. Mỗi khi nói đến đây, Hạp Tử đều giáng cho tôi một cái tát lên đầu, không chút lưu tình, mà Giang Ly, rất vui sướng khi người gặp họa nhìn tôi bị làm nhục, ngẫu nhiên sẽ bất động thanh sắc thêm dầu vào lửa, sau đó hắn ở một bên sống chết mặc bay.
Nói tóm lại, đặc điểm của Hạp Tử là hung ác, còn có thể đỡ được. Mà đặc điểm của Giang Ly chính là tà ác, tên bại hoại này!
Hạp Tử dĩ nhiên là phù dâu của tôi, mà còn có một phù dâu nữa là bạn hồi đại học của tôi, Ngải Tuyết. Kỳ thật mà nói người bạn tốt nhất của tôi trong bốn năm học đại học không phải là Ngải Tuyết, mà là một người khác, chẳng qua bây giờ chúng tôi cơ bản đã trở thành hai kẻ xa lạ, nguyên nhân có vẻ máu chó… Cô ta chiếm mất bạn trai của tôi, hơn nữa lại thành công, Mọi người chắc cũng đã xem qua Phấn đấu*, trong đó có một cô bé tên là Thước Lai. Tôi cảm thấy tôi không có được may mắn như của Thước Lai, lại có được vận rủi giống như cô ấy.
*Một bộ phim truyền hình của Trung Quốc có nội dung kể về cuộc sống của 4 sinh viên sau khi tốt nghiệp ra trường.
Ây da ây da, đó đều đã là chuyện quá khứ, nhắc lại cũng chẳng để làm gì.
Có Hạp Tử giúp đỡ làm cho tôi bớt đi rất nhiều phiền toái, lại mang đến cho tôi một cái phiền toái to đùng – bởi vì con bé trực tiếp nhúng tay vào hôn lễ của tôi, cho nên dẫn đến việc tôi cử hành hôn lễ thiếu chút nữa tan tành.
Tuy rằng bận rộn hai tuần, tôi cũng kiên trì đến cùng, hôn lễ với tôi mà nói, cũng chỉ là hình thức, giống như uống một chén nước sôi mà thôi, đem uống hết là xong. Nhưng mà tôi lại bất ngờ, chén nước sôi kia đáng lý ra nên trống rỗng lại lòi ra mấy thứ ruồi bọ khiến người ta ghê tởm. Ách, nói trắng ra chính là, trong hôn lễ lại xuất hiện một số kẻ tôi không muốn thấy mặt… Bạn không nhìn lầm, là “một số”, không phải “một người”.
Vì thế, kẻ vốn không đếm xỉa gì đến tôi đây, lại bị đẩy lên sàn diễn.
…..
Tôi cảm thấy ông trời thật sự rất nể mặt tôi, hôm nay kết hôn mà Thái dương công công thực chuyên nghiệp, quả thực đem người trái đất biến thành khoai nướng hết cả, không nướng đến chảy mỡ thì không bỏ qua, Cũng may, tiệc cưới của chúng tôi chưa biến thái đến trình độ tổ chức ngoài trời, hơn nữa tôi ra vào xuất nhập đều ở nơi có điều hòa, bằng không ta sẽ chảy mồ hôi đến chết mất….
Hôn lễ kỳ thật là cái chuyện vừa nhàm chán lại không thú vị, tôi tựa hồ như một con búp bê vài phóng to bị người khác sắp đặt, đi tới chỗ này chỗ kia, trình tự rườm rà, không chỉ có như vậy, còn phải cười, không phải chỉ cần cười không đâu, còn phải cười vừa rụt rè mà lại đoan trang……Tôi thật sự nghĩ không ra, kết hôn rõ ràng là chuyện của hai người, vì sao cả thế giới lại chạy tới giúp vui làm gì ?
Tôi cắn răng ôm một bụng tâm tình bước qua cửa ải cuối cùng, trên mặt nở nụ cười, cùng Giang Ly nắm tay bước trên thảm đỏ.
Sau đó, khi tôi nhìn đến cái người đang ngồi ở bên cạnh mẹ tôi, ngay cả mỉm cười tối thiểu tôi cũng làm không nổi.
Giang Ly phát hiện sự khác thường của tôi, hắn nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay tôi một cái, dùng giọng nói chỉ đủ để tôi nghe thấy được nói : “Người đó là ai vậy?” Bởi vì môi cũng không mấp máy, cho nên lời nói của hắn có chút không rõ ràng.
Tôi cũng học bộ dáng của hắn, nói : “Trên danh nghĩa sinh học, cha tôi.” Tôi nhớ rõ đã nói với mẹ tôi, không cần cho ông ta biết chuyện tôi kết hôn,nhưng sao ông ta lại ở đây ?
Giang Ly đột nhiên giơ bàn tay kia lên, nhéo nhéo khuôn mặt của tôi, nói: “Cô thả lỏng một chút, không có chuyện gì ghê gớm.”
Lúc này mọi người xung quanh đều đang hướng về phía chúng tôi đến lễ đường, không khí có thể nói là nghiêm túc, một động tác tùy ý của hắn như vậy hiển nhiên không đủ trang trọng khiến cho mọi người rì rầm một lúc, thầm chí còn có người hơi ồn ào,– đương nhiên mọi người đều là thiện ý, hoặc là có chút xì xầm. Nhưng mà một động tác hơi sủng nịch vô cùng thân thiết của hắn [tuy rằng tôi biết hắn kỳ thật giả vờ] làm cho không khí hội trường phút chốc thoải mái xuống. Hắn lúc trước tựa hồ cũng có nói qua, hôn lễ không phải lễ tang, không cần nghiêm túc như vậy..
Bởi vì hắn muốn như vậy, tôi cũng không muốn giữ mãi loại tâm lý khó chịu này, cảm giác xung quanh không khí cũng đã bớt ngột ngạt, vì thế khuôn mặt cùng cơ thể của tôi cũng thả lỏng đôi chút, tự nhiên bày ra một cái mỉm cười cho khán giả.
Không thể không thừa nhận, Giang Ly rất giỏi về điều tiết không khí.
Tiếp theo là đến lễ tuyên thệ, ánh mắt Giang Ly nhìn tôi lúc đó, quả thực ôn nhu đến mức có thể nhấn chìm người ta. Tuy rằng hình dung như vậy có vẻ ác tục, nhưng mà tôi thật sự bội phục cảnh giới diễn trò của Giang Ly, cái gì gọi là xuất thần nhập hóa hạ bút thành văn – tên nhóc này vẫn là khoác trên mình lớp vỏ của phái thần tượng, nhưng lại ẩn giấu sức mạnh của phái hành động.
Tôi từ đầu đến cuối cũng chưa liếc mắt nhìn đến người cha trên danh nghĩa sinh học của mình một cái, cho dù ánh mắt có chạm phải ông ta, cũng trực tiếp lướt qua, dú sao chung quanh nhiều người như vậy, nhìn ai mà chả được, việc gì phải nhìn ông ta, làm chính mình ghê tởm!
Tôi đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Giang Ly, ngón tay hắn thật thon dài, thật mượt mà, tóm lại rất dễ nhìn. Nhớ mang máng trước kia cũng có người từng có một đôi tay như vậy, chính là tôi không có cơ hội vì người kia mà trao nhẫn.
Đang miên man suy nghĩ, Giang Ly đột nhiên nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi tôi.
Cơ thể của tôi run lên nhè nhẹ nhắm chặt ánh mắt, nhịn không cho nước mắt chảy ra. Thật lâu trước kia, tôi cũng thường xuyên có một giấc mơ, người kia có thể đem nhẫn đeo trên tay tôi, sau đó chúng tôi hôn nhau, tuyên bố đối phương thuộc quyền sở hữu của mình. Chúng tôi còn có thể được rất nhiều người chúc phúc. Bốn năm sau, ngày này rốt cục đã đến, nhưng mà vật còn người mất.
Lúc môi Giang Ly rời khỏi môi của tôi, trên mặt phảng phất mỉm cười nói với tôi một câu: “Phiền cô chuyên tâm một chút.” Trong giọng nói lộ ra bất mãn.
Tốt lắm, nụ cười của hắn vĩnh viễn là cho người khác xem, chỉ có bất mãn và không kiên nhẫn mới là cho tôi. Tôi nhất thời thấy mình có chút may mắn, may mắn gả cho một người mình không yêu, như vậy, mặc kệ hắn có đối với tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không đau khổ.
Kế tiếp chính là đi kính rượu từng bàn từng bàn một, tôi tuy rằng ngàn chén không say, nhưng dù sao cũng đang là tân nương rụt rè [che mặt], đương nhiên không thể uống nhiều, chỉ có thể đi theo Giang Ly, ý ý tứ tứ uống một chút, còn lại được phù dâu cũng chú rể chắn hộ. Tửu lượng Giang Ly coi vậy mà tốt lắm, làm cho tôi nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Kính rượu thân thích xong là đến kính bạn học và bạn bè. Khi ánh mắt tôi trong lúc vô tình đảo qua mất bàn tiệc rượu của bạn học, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng người mà cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy nhất. Chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, may mà Giang Ly đỡ tôi đúng lúc.
Vu Tử Phi ?
Lúc này Vu Tử Phi cũng đang nhìn về phía tôi, vẻ mặt khó lường.
Tôi kinh ngạc theo dõi anh ta, không rõ vì sao anh ta lại ở đây, tôi cũng đâu có mời anh ta. Hôn lễ ngày hôm nay đúng là làm cho người ta không còn gì để nói, sao đột nhiên lại nhiều khách không mời mà đến như vậy.
Giang Ly một tay đỡ lấy thắt lưng của tôi, một tay kéo tay tôi lại, tiến đến bên tai tôi, giọng nói mang theo một tia mỉa mai cùng trào phúng, lạnh lạnh nói : “Đệ nhất phu quân?”
Tôi nghiêng đầu , nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại bởi vì khoảng cách quá gần của Giang Ly, đem hết toàn lực nhìn hắn nở một nụ cười rộng ngoác, nói : “Nhờ anh giúp một tay, chúng ta biểu hiện hạnh phúc một chút có được không ?”
Giang Ly “Chân thành thâm tình” đáp : “Biểu hiện của tôi đã đủ hạnh phúc, chỉ có cô vẫn cứ ngơ ngẩn đi đâu ấy.”
Tôi lôi kéo tay hắn, kiên trì dẫn đầu đi về phía bàn của Vu Tử Phi đang ngồi. Tôi thích đem chuyện đau khổ nhất giải quyết sạch sẽ, như vậy mới có thể tiếp tục an tâm hưởng thụ thời gian vui vẻ kế tiếp, bằng không tôi sẽ dằn vặt đến thống khổ, vui vẻ trong đầu cũng sẽ biến thành thống khổ.
Giang Ly khoác lấy tay tôi, đi đến trước mặt Vu Tử Phi. Hắn thu hồi vẻ mặt tươi cười, giơ lên một chén rượu đầy, nói với Vu Tử Phi : “Cám ơn.”.Sau đó, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tôi cảm thấy một câu “Cảm ơn” này của hắn có thể giải thích theo rất nhiều cách, tỷ như cám ơn anh đã giúp tôi chăm sóc bạn gái, hoặc là cám ơn anh đã để cô ấy lại cho tôi linh tinh, nhưng đại khái đều mang theo vài phần kiêu ngạo cùng đắc ý, còn có điểm làm cho đối phương trong lòng sinh hận , bởi vậy tôi thực vừa lòng. Tôi thừa nhận tôi có điểm xấu xa, tôi chính là không muốn nhìn thấy Vu Tử Phi quá tốt.
Tôi không dám nhìn Vu Tử Phi, vẫn nghiêng đầu nhìn Giang Ly, ánh mắt hết sức hòa nhã, chuyên chú, hơn nữa lại có điểm thâm tình.
Sau này Giang Ly nói cho tôi biết, kỳ thật hắn lúc đó đặc biệt muốn nói với Vu Tử Phi một câu chúc mừng, chúc mừng anh ta không dính vào một cô nàng như tôi … 囧.
Ngồi cùng bàn cũng có mấy người biết chuyện giữa tôi và Vu Tử Phi, mọi người cũng không nói gì nhiều, đều nâng chén rượu lên tranh thủ chuyển hướng đề tài. Trên mặt tôi vẫn đọng lại ý cười cứng ngắc, vào lúc xoay người đi xuống bàn tiếp theo, cơ hồ như chạy trối chết.
Giang Ly lôi kéo tay của tôi, không nhanh không chậm đi tới, nói khẽ với tôi : “Cô thật đúng là nhàm chán.”
Hắn đại khái cho rằng tôi cố ý mời Vu Tử Phi đến, sau đó ở trước mặt anh ta diễn trò đi, có trời biết tôi cỡ nào không muốn nhìn đến anh ta! Tôi quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Hạp Tử một cái, nhất định là nha đầu kia giở trò quỷ, Hạp Tử lúc này ánh mắt lơ mơ, vừa nhìn đã biết ngay là chột dạ…..Thiện tai, chờ tôi trở về trừng phạt bà!
Bởi vì lúc nãy đã gặp Vu Tử Phi, cho nên khi đến bàn tiếp theo, bàn của Tuyết Hồng, tâm tình đã trở nên bình tĩnh.
Tuyết Hồng, nữ sinh trong bốn năm đại học cơ hồ dính vào với tôi, tôi đem tâm can đều bộc lộ hết với cô ta, sau đó cô ta vào buổi tối trước hôn lễ của tôi một ngày, thành công cướp được vị hôn phu của tôi, Vu Tử Phi.
Tôi lại quay lại trừng mắt với Hạp Tử một lần nữa, Tuyết Hồng này chắc chắn cũng do con bé đưa tới,
Hạp Tử trừng lại tôi, như thế nào, chính là tôi đưa tới đấy thì sao?
Tôi không nói gì, bưng lên một chén rượu cùng Tuyết Hồng cạn ly. Sau đó nâng cốc đưa cho Hạp Tử đứng bên cạnh, bà uống cho tôi nha !
Hạp Tử cũng không chịu thua, tuy rằng tửu lương không cao, nhưng cũng có thể coi là uống được, thời khắc mấu chốt cũng có thể xài được, cho nên cô nâng cốc lên uống một mạch.
Không thể không nói tâm tư Giang Ly thật đúng là sáng suốt, lúc này hắn đã nhìn ra tôi cùng Tuyết Hống có chút gì đó không bình thường, vì thế đợi cho Hạp Tử uống xong , hắn lại bưng chén rượu lên, ánh mắt vô tình hữu ý đảo qua Vu Tử Phi, xong rồi mới bắt đầu hướng Tuyết Hồng kính rượu.
Tuyết Hồng mặt nhất thời đỏ lên một chút……Giang Ly anh thật là xấu !
Tuyết Hồng cùng Vu Tử Phi đứng ngồi ở hai bàn khác nhau, cho thấy bọn họ đã chia tay, Giang Ly lúc này mới liếc Vu Tử Phi một cái, rõ ràng chính là hướng Tuyết Hồng mà kêu gào: Thấy chưa, cướp tới cướp lui cuối cùng người cũng không phải của cô, hiện tại cô đã đánh mất bạn bè cũng đã đánh mất tình yêu, đáng đời chưa?
Tôi phải thừa nhận, tuy hành vi của Giang Ly không thể tính là quân tử, nhưng mà tôi thích….
Mời rượu xong bàn của Tuyết Hồng, Giang Ly mới túm tay tôi, ghé sát vào một chút, nhẹ giọng nói : “Cô vừa lòng chưa?”
Tôi trịnh trọng nhìn hắn cười cười. đáp: “Cám ơn anh.”
Giang Ly không thèm để ý đến tấm lòng cảm kích của tôi, bâng quơ nói : “Vừa lòng rồi thì chuyên tâm cho tôi một chút, ở hôn lễ mà mất hồn thì đúng là chuyện dọa người.”
Tôi phối hợp gật đầu. Tùy rằng cách Giang Ly đối mặt với thái độ của tôi làm cho tôi thực bất mãn, những hắn hôm nay qủa thật rất nể mặt tôi, nếu để một mình tôi đối mặt với Vu Tử Phi, có lẽ tôi ngay cả nói chuyện cũng đã phát run, Cũng may hôm nay trước mặt hai người kia chúng tôi cũng chưa có nói gì ác độc cả, nhưng khí thế của chúng tôi thì hoàn toàn chiến thắng bọn họ. Đương nhiên, khí thế này, không có chút quan hệ nào với tôi, xác thực mà nói, chính là khí thế của Giang Ly đã trực tiếp lấn át hai người bọn họ.
Chương 8: Giang Ly xuất dục.
Anh em bạn bè của Giang Ly, phần lớn đều có vẻ dương cương đàn ông, thiếu phần âm nhu, điều này làm cho tôi đối với nhân vật Giang Ly này sinh ra chút hoài nghi. Tuy rằng tôi không phải hủ nữ, nhưng mà tôi đối với gay cùng với vấn đề công thụ cũng có chút hiểu biết. Trước kia tôi vẫn cho rằng Giang Ly là tiểu công, cùng với em giai xinh đẹp tôi thấy hai tuần trước phối hợp lên thì thực hoàn mỹ, nhưng mà đến hôm nay nhìn thấy một đống đàn ông dương cương chạy tới trêu chọc cô dâu chú rể như vậy, tôi lại do dự. Chẳng lẽ Giang Ly hắn… Ấy ?
Tôi nhìn Giang Ly từ trên xuống dưới, vẫn không thể tìm được bóng dáng tiểu thụ trên người hắn.
Đại khái là thuần nam cũng thuần nam phối hợp với nhau rất khó sinh ra mỹ cảm chăng, cứ tưởng tượng lúc Giang Ly cùng với một vị Đại lão gia bắn ra mấy cái bong bóng màu hồng, tôi liền… trúng gió.
Cho nên tôi bây giờ đặc biệt cảm thấy phiền muộn, bèn khéo léo vụng trộm hỏi Giang Ly: “Hôm nay em trai xinh đẹp của anh sao không có tới vậy ?” Vì sao đến lại toàn là một đám tráng nam !
Giang Ly trên đầu dính một dấu chấm hỏi to đùng nhìn tôi : “Em trai xinh đẹp nào ?”
“Thì là lần trước Hạp Tử uống rượu đó, anh bảo cậu ta về một mình, cậu ta đứng phía sau nhìn theo chúng ta rất lâu, chẳng khác gì cô dâu bé nhỏ.”
Giang Ly vừa nghe tôi giải thích xong, ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi: “Cô vẫn nhớ thương cậu ta?”
“Khụ khụ, không phải , tôi….” Tôi cũng không biết giải thích như thế nào, cũng không thể trực tiếp nói với hắn tôi cảm thấy hắn cùng với mấy người này phân công công thụ không rõ ràng, cần thêm mấy tiểu thụ đến để cân bằng lực lượng chứ? Tôi chỉ đành đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở Giang Ly cùng bạn bè của hắn, như vậy, đủ rõ ràng chưa ?
Giang Ly không ngốc, rất nhanh hiểu được ý của tôi, vì thế hắn mặt không đổi đáp: “Bọn họ không biết chuyện của tôi.”
Hiểu rồi, còn không có lộ diện. Tiểu mĩ nam kia là tình nhân bí ẩn, không thể đến trong trường hợp công khai như vậy được, tôi làm sao có thể quên được chuyện như vậy, xem ra hôm nay mệt quá nên đầu óc hỏng rồi.
Cũng khó trách Giang Ly lại lựa chọn một đám người như vậy làm bạn bè, hắn nếu đem một đống tiểu mĩ nam uyển chuyển hàm xúc thả bên mình, vạn nhất ngày nào đó nhịn không được, thú tính nổi lên, không phải lộ nguyên hình sao ? ( ta ngất, đầu óc yến tỷ thật phi phàm, tỷ cứ chờ anh “thú tính” lên xem thế nào =)) )
Nghĩ đến đây, tôi đã xác định Giang Ly thực sự là tiểu công. Vì thế đến tiết mục nháo tân phòng*, tôi liền bị bạn bè của hắn nhiệt tình lăn qua lăn lại mà trêu chọc.
*một tục lệ của người TQ.
Tình hình chung là, lúc tôi bị trêu đùa, thì Giang Ly luôn chọn một cái tư thế rất chi là thoải mái khoanh tay đứng nhìn, trên trán rõ ràng viết mấy chữ to : Vui sướng khi người gặp họa. Điều này làm cho tôi thật sự khó chịu, chẳng qua nghĩ đến giới tính hắn có vấn đề, hình như hắn thấy phụ nữ bị ngược trong lòng cũng thấy thống khoái đi. Vì thế tôi cũng chỉ tốt bụng rộng lượng tha thứ cho hắn, dù sao qua ngày hôm nay, mọi người đều trần về bụi đất về thổ * không xâm phạm, đến lúc đó trừ bỏ cùng Giang Ly sống chung dưới một mái nhà, hình như cũng không có cái gì xảy ra nữa.
*tương tự đèn nhà ai nhà nấy rạng
Rốt cuộc mọi người cũng còn nhớ phải về đi ngủ, nháo loạn tân phòng xong đều tự tản đi. Tôi cuối cùng gọi Hạp Tử lưu lại, người khác đi được, riêng nó thì không, lão tử còn đang bốc hỏa đây.
Hạp Tử hôm nay quả nhiên mệt đứt hơi….. Chẳng qua may là ban ngày cô nàng uống còn chưa say, nếu không bây giờ không biết là ai ngược ai đâu.
Tôi nói: “Hạp Tử bà đúng là chị em tốt nha, mang hết người tôi không muốn gặp khắp thiên hạ đưa tới !”
Hạp Tử vội vàng giơ tay thề, bán đứng mẹ tôi: “Cha bà không phải tôi đưa tới nha, là dì Tiếu toàn quyền quyết định.”
Còn chưa dụng hình mà nó đã đem đồng đảng khai ra hết trơn, tôi đối với tinh thần “bán nước cầu vinh” này của Hạp Tử thập phần khinh bỉ, vì thế tiếp tục ép cung : “Vậy Vu Tử Phi và Tuyết Hồng thì sao? Cũng là mẹ tôi mời đến ?”
Hạp Tử lập tức cười trừ nói: “Tôi là thấy thiệp mời còn dư lại hai cái, lúc ấy thấy như vậy lãng phí rất đáng tiếc, cho nên…..”
Đây là lý do quỷ quái gì ! Tôi vung tay đánh “Bốp” trên đầu con bé một cái, cả giận nói: “Bà tùy tiện mời hai cái đầu heo đến tôi còn không phản đối, mời bọn họ đến làm gì? Hôm nay một thân tu vi của lão tử đây thiếu chút nữa tan tành hết!”
Hạp Tử cúi đầu nhỏ giọng than thở : “Bà đã có tân hoan rồi, còn sợ nhìn thấy tình cũ sao?”
Tôi nghe con bé nói vậy, nhất thời không biết phản bác lại như thế nào. Lúc này, Giang Ly mới bước ra hòa giải. Hắn vỗ vỗ vai tôi, quay ra cười nói với Hạp Tử : “Cô đừng để ý, hôm nay cô ấy vui quá, không biết biểu đạt như thế nào thôi.”
Có Giang Ly chống lưng, khí thế Hạp Tử nhất thời tăng lên ba phần, lạnh lùng nói: “ Nhưng mà có người ấy, luôn đem lòng tốt của người khác biến thành lòng lang dạ thú.”
Giang Ly ấn tôi lại chỗ cũ, không cho tôi phát tác, một bên tiếp tục nói: “Cô cũng hiểu cô ấy còn gì, nhiều năm ân oán, rốt cuộc cũng phát tiết ra, tinh thần cô ấy không bình thường mới là bình thường.”
Cái gì gọi là tinh thần tôi không bình thường mới là bình thường? Tôi hận a
~
Hạp Tử dĩ nhiên tin Giang Ly sái cổ, quay về phía tôi làm cái mặt quỷ rồi lẩn mất. Tôi tung một cước đá lên trên cửa cho hả giận, lại tự làm mình đau suýt chảy nước mắt.
Giang Ly không mặn không nhạt nói với tôi : “Cô quá khích.”
Tôi tôi tôi tôi tôi quá khích thế nào ?
Hắn tựa hồ cũng không muốn giải thích, chỉ có giọng nói lộ ra một tia mỉa mai: “Có tân hoan, lại không quên được tình cũ ?”
Tôi tức giận trừng hắn: “Ai quên không được hắn, tôi đã đem hắn quên sạch sẽ!”
“Tùy cô,” Hắn chẳng sao cả khoát tay, “Chẳng liên quan gì tới tôi cả.” Nói xong, hắn đổi quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
Tôi ngồi trên sàn nhà, bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề Vu Tử Phi.
Tôi thực sự hèn hạ như vậy sao, đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên anh ta?
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, bài trừ giả thiết này. Tuy rằng bản thân tôi đôi lúc có vẻ ngốc, nhưng chính mình có thích một người hay không, tôi vẫn có thể phân biệt được, Tôi hiện giờ nhìn thấy Vu Tử Phi, cũng không còn cảm giác như lúc trước, không thấy may mắn cũng không có kích động, thậm chí không có khát vọng. Tôi chỉ là có chút, có chút… quặn đau ? Vì sao lại lại quặn đau, tôi đâu có lỗi với anh ta, trước kia là anh ta phản bội tôi cơ mà ! Tôi cảm thấy chính mình rất kỳ quái. Tôi thừa nhận, ở lúc chuẩn bị cho hôn lễ, trong đầu tôi luôn nhộn nhạo bóng dáng Vu Tử Phi, có lúc ngay cả bản thân tôi cũng hoài nghi tôi đối với anh ta vẫn còn ôm ảo tưởng gì đó. Nhưng mà sau khi gặp anh ta ngày hôm nay , tôi phát hiện, tôi xác thực không thích anh ta, thật sự không thích, tuy rằng hôm nay ngay lúc đầu tiên ánh mắt chạm phải anh ta, đầu nhức nhối chân như nhũn ra, khẩn trương đến không thể tả.
Nhưng mà , tại sao tôi lại bất an, lại khẩn trương, lại không biết làm sao ? Lão tử đây lại không có làm chuyện gì đuối lý, đây là vì sao a vì sao !!!
Tâm phiền ý loạn, tôi đành thuận tay mở TV lên xem, chuẩn bị tiêu khiển một chút.Tiết mục giải trí luôn không thiếu tuấn nam mĩ nữ, làm hội viên đáng tin cậy của hiệp hội bề ngoài, thứ này thực sự rất hợp khẩu vị của tôi. Vì thế trước sức hấp dẫn của những khuôn mặt tuấn tú đặc sắc kia, tôi nhanh chóng quên béng vấn đề Vu Tử Phi.
Xem TV được một lúc thì Giang Ly cũng tắm rửa xong bước ra. Tôi lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời trở nên ngây ngốc.
Thiện tai, vị tiểu công này còn có thể mị hoặc như vậy sao, thiên lý ở đâu !!!!!
Giang Ly đã khoác trên mình áo ngủ, cả người tản mát ra một loại hơi thở lười nhác mà thong dong, mái tóc ướt sũng rũ trên trán, ngũ quan vốn đã hoàn mĩ, lúc này do mệt mỏi lại tăng thêm vài phần nhu hòa. Áo ngủ của hắn là loại không có nút thắt, chỉ có một cái đai lưng hờ hững quấn bên hông . Sau đó cái cổ thon dài của hắn, xương quai xanh khiêu gợi, cùng với lồng ngực rắn chăc, cứ thế diễu võ dương oai trước mặt tôi. Áo ngủ của hắn rất mỏng, cả thân người như ẩn như hiện dưới tầng áo ngủ mỏng manh kia, càng lộ rõ đôi chân dài, thập phần rắn chắc.
Dáng người này, tỉ lệ này, chậc chậc,nhất định không phải phàm vật…..
Giang Ly một câu đánh gãy thần du* của của tôi, Hắn nói: “Muốn nhìn?”
*mơ mộng, đầu óc treo ngược cành cây
Tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện hắn đang tủm tỉm cười nhìn tôi, hai tay đặt trên đai lưng, giống như sẽ lập tức cởi bỏ. Sau đó, hắn lại lặp lại một câu: “Muốn nhìn ?”
(LM : Muốn a, muốn a!!!!)
Mặt tôi “Phừng” một cái đỏ bừng, quay đầu tiếp tục xem TV. Thiện tai, biểu hiện của tôi háo sắc như vậy sao? Xem TV xem TV, lão tử tư tưởng thực thuần khiết! Nhưng mà, nhưng mà… Nhưng mà tôi thật sự rất muốn nhìn a! Nam ngôi sao trong TV này, so với Giang Ly phải nói là quá kém ấy! Hơn nữa, không có mặc áo ngủ… Tôi nuốt nuốt nước miếng không chút triển vọng, nhìn chằm chằm màn hình tiếp tục thần du.
Lúc tôi mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm TV, Giang Ly đột nhiên ngồi xuống sô pha, nói: “Muốn nhìn cũng không cho xem.”
Khốn thật, khinh người quá đáng !
Tôi cố gắng nặn ra một vẻ mặt khinh bỉ, liếc nhìn hắn một cái, kỳ quái nói: “Ai muốn nhìn? Có gì đẹp đâu!”(LM: Seo lại không có, tỷ đừng tự dối mình gạt người. Yến Yến *tôi khinh bỉ cô*)
Giang Ly không chút hoang mang nói: “Trước tiên đem nước miếng trên miệng cô lau đi rồi hãy nói những lời này, sẽ có hiệu quả hơn một chút.”
Tôi cuống quýt đưa tay lên miệng quệt quệt vài cái, nào có nước miếng ?
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ do thực hiện được ý đồ hèn mọn của Giang Ly.
Tôi đem điều khiển từ xa vứt trên ghế, tháo trang sức, tắm rửa, ngủ! Lão tử không có công phu cùng cái thể loại bại hoại này nói chuyện phiếm, mà trọng điểm đây không phải là nói chuyện phiếm, mà là đối với tinh thần tự ngược cùng bị ngược.
Tôi cùng Giang Ly đã sớm quyết định phân phòng ổn thỏa, hiếm có đôi vợ chồng nào ngay đêm động phòng hoa chúc đã bắt đầu ở riêng, trọng điểm là chúng tôi ở riêng thì ở riêng, như vậy thản nhiên như vậy tự nhiên, thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Kỳ thật về vấn đề ở riêng, tôi có một chút cố kỵ, cái này không liên quan đến Giang Ly, chủ yếu là vấn đề cá nhân tôi mà thôi. Lúc trước không phải tôi đã nói sao, tôi không dám ngủ một minh, thói quen xấu này là do bốn năm trước trong lúc tôi đang thất tình mà hình thành. Khi đó kết hôn bị Vu Tử Phi cho đi tàu bay giấy xong, kết quả là rất lâu sau đó tôi cơ hồ mỗi ngày đều gặp đủ loại ác mộng, nếu không mơ thấy mình bị bỏ lại một mình trên đảo hoang thì là giữa chiến loạn, hoặc là bị tai nạn, sau đó mọi người lúc chạy trốn khó khăn đều không cẩn thận bỏ quên tôi. Dù sao cuối cùng vẫn là tôi bị bỏ lại ở nơi tối om hoặc là khói lửa đầy trời, hoàn cảnh xung quanh cực kỳ hiểm ác, tôi chỉ biết trốn ở một chỗ mà run run a run run a run run a….. Sau này tôi lại hình thành thói quen nửa đêm bị ác mộng làm cho tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy xong không sao ngủ lại được, làm sao bây giờ, tôi liền xem phim kinh dị. Bản thân tôi vốn đặc biệt sợ xem phim kinh dị, nhưng mà tôi cũng không biết đầu óc mình lúc ấy rốt cuộc đụng phải cái gì, đột nhiên lại thích một mình nửa đêm xem phim ma, đại khái là do vật cực tất phản* đi. Xem phim ma xong , tôi vốn run rẩy bình thường càng trở nên lợi hại hơn, run run a, trái tim tùy lúc đều như muốn vọt ra ngoài. Lúc ấy có cảm giác như trong phòng mình tràn ngập các loại ma quỷ, trong chăn có, dưới giường có, trên gối đầu cũng có…. Kinh dị lắm… Sau đó có hôm tôi xem phim ma xong liền đi đến giường mẹ tôi ngủ, ngoài ý muốn lại có thể ngủ thẳng một mạch ngon lành…..
* sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Sau này, tôi liền quấy rầy mẹ tôi mỗi đêm, kết quả đúng là kỳ tích, ác mộng cùng chứng nghi thần nghi quỷ của tôi đều được chữa khỏi. Chẳng qua nếu chỉ cẩn một mình tôi ngủ , tất cả cảm giác khủng bố kia sẽ trở về tìm tôi ôn chuyện.
Cứ như vậy, bởi một hồi lễ rửa tội thất tình, tôi bồi dưỡng được ham mê xem phim ma cùng với thói quen đặc biệt không dám ngủ một mình. Tôi cũng đã hai mươi bảy tuổi, nói ra cũng thực dọa người !
Sinh nhật hai mươi bảy tuổi của tôi cũng rất gần, vì thế tôi cực kỳ có lý tưởng muốn đấu tranh tạo ra một Quan Tiểu Yến hoàn toàn mới, được rồi, bắt đầu từ việc ngủ một mình !
Chương 9: Cái gọi là phim kinh dị (1)
Tôi đem đèn trong phòng ngủ bật hết lên, một người cuốn ở trong chăn, tự lẩm bẩm với chính mình: “Không có việc gì, không có việc gì, mình cái gì cũng không sọ, cái gì cũng không có….”
Tôi cảm thấy tôi thực không có triển vọng, lớn như vậy rồi mà còn giả nai. Chẳng qua lúc này tôi tuy rằng mệt chết đi được nhưng lại hết sức tỉnh táo, không sao ngủ được. Ngủ không được cũng tốt, đỡ gặp ác mộng.
Quên đi, vẫn là xem phim ma đi.Tôi sợ ma, nhưng mà buổi tối lúc không có việc gì làm lại muốn xem phim ma. Cái loại cảm giác này, giống như biết rõ chuyện đó không thể làm, làm xong hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nhưng trong lòng lại kìm không được muốn thử một lần, loại cảm giác như vậy, tôi không biết bạn có gặp qua bao giờ chưa.
Hạp Tử mặc mặc dù có thời điểm làm chuyện rất xấu xa, nhưng phần lớn thời gian là hợp ý tôi. Mấy ngày hôm trước cô nàng tặng tôi mấy đĩa DVD phim kinh dị, tuyên bố rằng đây là dành riêng cho tôi xài cho không khí sinh động. Tuy rằng tôi cảm thấy dùng phim kinh dị để mà làm không khí sinh động thật sự là một cái ý tưởng làm từ óc bã đậu mà ra, nhưng căn cứ trên nguyên tắc “Không cần lãng phí”, tôi đường đường chính chính nhận. Không nghĩ nhanh như vậy đã lôi ra dùng.
Điều kiện tuyệt vời nhất để xem phim kinh dị chính là, phòng lớn, màn hình lớn, đêm khuya, còn phải là một mình, trừ TV ra, mọi nguồn sáng đều phải tắt đi. Sau đó một người co rúm ở trên sô pha, vừa phát run vừa xem, như thế mới kích thích.
Nhà của Giang Ly, à không, giờ phải nói là nhà của chúng ta, nhà của chúng ta có phòng khách rất lớn, hơn nữa trong phòng khách còn đặt một cái TV LCD 45 inch trang bị phải nói là hoàn mỹ. Vì thế tôi cầm cái đĩa, nhanh chân nhanh tay chạy tới phòng khách, bật TV, chỉnh âm lượng vừa phải, như vậy khỏi đánh thức Giang Ly. Tắt đèn xong, tôi liền lui về trên sô pha, há mồm chờ những hình ảnh kinh dị, chuẩn bị thét chói tai.
Mở đầu xuất hiện một vị lãnh diễm mỹ nữ, thần sắc chỉ có hai chữ kỳ quái, tôi đoán đây tám phần là nữ quỷ, nếu không cũng là bị quỷ nhập. Vì thế thần kinh căng thẳng, xem tiếp, chỉ thấy càng xem càng nghẹn ức. Cả phim không có lấy một chữ phụ đề, thuyết minh cũng chỉ toàn bô bô những chuyện hoang đường danh xứng với thực. Điều này làm cho tôi thấy có vấn đề? Hạp Tử mua lễ vật cho tôi cũng không thèm để tâm gì cả ! Hơn nữa, hơn nửa bộ phim ma này nhìn qua có vẻ thực dâm đãng nha, trên tiêu đề có mấy chữ Hán, tôi có thể nhận ra, lại còn là là từ vi phạm lệnh cấm! Lòng tôi câng ngày càng thấy kỳ quái, hình như vị mỹ nữ này là bị người ta tiền dâm hậu sát, thật đáng thương,
Sau đó, liền nhảy ra một tên có diệm mạo có thể nói là hèn mọn bỉ ổi chạy tới cùng mỹ nữ nói chuyện, bô lô ba la cũng không biết nói cái gì. Toàn bộ bối cảnh phim cũng bắt đầu biền đổi, cảnh sắc kia, một chút cũng không có cảm giác khủng bố tinh thần gì cả, mà là làm cho người ta cảm thấy có điểm…. tình sắc, ách?
Rồi sau đó, hai diễn viên bắt đầu hôn hít sờ soạng nhau.
Thật đáng giận, bây giờ ngay cả thị trường phim kinh dị cũng sa đọa, đem mấy cảnh diễn trên giường này để thu hút người xem ! Tôi thập phần oán giận. Hơn nữa, làm cho tôi không thể chịu đựng được là, bọn họ lại chọn một tên người đàn ông đáng khinh như thế kia để mà diễn cảnh giường chiếu, cái tên đạo diễn kia, ông xác định là ông không phải đang phá nát bộ phim này đấy chứ ?
Tôi có một đặc điểm, làm gì là làm đến cùng. Cho nên đến khi mấy cái hình ảnh hạn chế trong TV kia nhảy vào trong mắt tôi, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ lệ rơi đầy mặt.
Thiện tai đây phim kinh dị của kẻ sai vặt kia sao, căn bản chính là *** ! Hạp Tử , mi được lắm, lão tử ngày mai sẽ đem mi trói đứng lên dùng roi quất.
Lúc này tôi vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình, toàn thân thần kinh đều như bị sét đánh, nhất thời không biết phải làm sao.
Giang Ly bồng từ phía sau xuất hiện. Giống như quỷ bay tới bên cạnh tôi, âm trầm nói: “Cô đang xem cái gì vậy?”
Tôi theo phản xạ có điều kiện từ trên sô pha nhảy dựng lên, vọt đến trước màn ảnh TV, muốn dùng thân hình mình che đi hai thân thể đang dây dưa cùng một chỗ kia, nhưng mà vòng ba của tôi chỉ có 87 không thể nào đọ nổi với cái màn hình tinh thể lỏng 45 inche kia được.
Tôi cũng không phải chưa từng xem qua ***, nhưng mà ở trước mặt một người đàn ông xem, tôi thật sự cảm thấy không được tự nhiên, cho dù người đàn ông này đối với phụ nữ không có hứng thú. Vì thế tôi kiên trì nói: “Đang xem… phim kinh dị.” Tôi cũng không có nói gì sai, đối với tôi thứ này quả thật rất…kinh dị.
Lúc này tuy hình ảnh kia đã bị tôi che bớt nhưng mà không tài nào ngăn được âm thanh. Trong TV truyền đến tiếng rên rỉ lả lơi của cô gái, nghe mà khiến người ta rối loạn. Cái tên nam diễn viên đáng khinh kia còn huyên thuyên lải nhải một ít chuyện ma quỷ, may mà là chuyện ma quỷ, tôi nghe không hiểu.
Nhưng mà tôi nghe không hiểu không có nghĩa là Giang Ly nghe không hiểu, khóc. Hai chúng tôi trầm mặc trong chốc lát, sau đó, Giang Ly đột nhiên nói: “Lời thoại của phim kinh dị này thật ra rất thú vị nha, có cần tôi phiên dịch cho cô một chút?”
Tôi lảo đảo không đứng vững, thiếu chút nữa té ngã tại trận trên mặt đất. Nén xuống tức giận, tôi phi thường nhanh nhẹn tắt TV đi.
Bỗng dưng yên lặng, cả căn phòng cũng chìm vào bóng tối.
Đột nhiên bị bóng đen bao phủ, ánh mắt có chút không thích ứng. Tôi giống như người mù, sờ soạng mò mẫm tìm đường về phòng của mình., nào ngờ vấp phải cái bàn. Lúc tôi ngã xuống, tôi chợt nghĩ rằng Giang Ly khẳng định có thể đỡ được tôi, đây chính là tinh hoa của cẩu huyết mà .
Vì thế giây tiếp theo tôi đặc biệt yên bình nằm trong vòng tay của Giang Ly. Đại khái là vì dáng người rộng lớn, cho nên sự ôm ấp của hắn làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Tôi vừa định mở miệng nói một câu cám ơn với Giang Ly, hắn đã không chút khách khí đem tôi ném lên ghế sô pha, sau đó bước tới cửa đem đèn bật lên. Tôi không hiểu được, tại sao hắn lại không có ngã.
Sau đó Giang Ly đến liếc cũng không thèm nhìn tôi một cái, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Tôi thực tò mò hắn muốn làm gì, liền hỏi: “Anh lại làm cái quái gì vậy ?”
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ảo ào, hắn tựa hồ như có vẻ không kiên nhẫn chút nào: “Tắm rửa một chút không được sao?”
Tôi: “Anh không phải đã tắm rồi sao?”
Tiếng nói của Giang Ly giống như gió lùa thổi qua lạnh lẽo : “Lại bị phim kinh dị của cô làm cho toát mồ hôi lạnh.”
Tôi: “….”
Tôi biết ngay hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nói móc tôi mà !
Tôi cúi đầu từ sô pha đứng dậy, đi về phòng của mình. Lúc đi tới cửa, giọng nói trêu chọc của Giang Ly lại nhẹ nhàng truyền ra : “Xem ra cô không nhạt nhẽo chút nào.”
Giang Ly anh thật biến thái !
Tôi chỉ biết sập mạnh cánh cửa để biểu lộ sự tức giận của mình.
Trở lại phòng của mình, tôi vẫn là không dám ngủ, cũng không còn hứng trí xem phim kinh dị. Tôi bèn lôi laptop ra, lên mạng thôi.
Đêm tân hôn lên mạng, tôi cũng thật sự là một thanh niên hữu tình [tự khinh bỉ bản thân một chút]
Quá bận rộn cho việc kết hôn, cũng lâu rồi không có vào trò chơi, vì thế tôi vội đăng nhập. Tôi đang chơi [Hiệp Khách Hành], hiện tại rất thịnh hành, là Hạp Tử chơi trước, hơn nữa hai chúng tôi cũng ở cùng một bang hội. Kỳ thật mà nói tôi đối với trò chơi rất ngu ngốc, lúc trước thật sự nhàm chán, nghĩ đến mình không chơi game chính là không theo kịp thời đại [tôi chính xác là nghĩ vậy đấy, xin cứ tận tình khinh bỉ tôi đi], cho nên mới theo Hạp Tử chơi [Hiệp Khách Hành] đang nổi này.
Vừa lên không được bao lâu, đã có không dưới mười người cũng tôi nói chuyện, nội dung không có gì khác ngoài hỏi tôi: Cậu hôm nay không phải kết hôn sao, sao lại vẫn có thời gian vào game ?
Xem ra đầu lưỡi Hạp Tử thật là dài, tôi không nói gì.
Đang lúc tôi do dự như thế nào trả lời bọn họ, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn* gửi đến một cái tin: “Đang treo máy?”
*Tên anh này được lấy từ một bài thơ cổ của Chu Thục Trinh. Đọc đầy đủ ở đây
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn là lão đại của bang hội, tôi cân nhắc nếu cho hắn biết tôi lừa hắn, những ngày tháng sau này cũng không đến mức hỗn loạn, nhưng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đối với trình độ của tôi rõ như lòng bàn tay, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng người hiện giờ đang thao tác trò chơi này là đang treo máy. Bời vậy tôi đành gửi lại cho hắn một tin.
Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Lão đại, giúp một tay, cùng người trong bang nói là huynh tìm người giúp tôi cày game.”
“Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan” là tên trong game của tôi. Hồi xưa lúc chơi game này vốn không biết gì cả, vì thể rất thiết thực nghĩ ra cái tên “Trò chơi Ngu ngốc”, ai biết tên này cũng rất được giá, đã có người dùng, tôi đành thêm vào họ mình phía trước “Trò chơi ngu ngốc”. Nói đến đây, tôi lại nhỡ đến lần đầu tiên gặp Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn, hắn đối với cái tên này của tôi cực kỳ không chút nào che dấu sự khinh bỉ.
Hạp Tử chê tôi ngốc, cho nên lúc chơi game không muốn mang theo tôi, sợ dọa người. Bởi vậy phần lớn thời gian, tôi đều là một kẻ vô danh tiểu tốt đia đia lại lại trong [Hiệp Khách Hành] giết vài tiểu quái linh tinh. Ngẫu nhiên gặp tổ đội khác đang đánh boss, tôi đều là nhanh nhanh lủi ra xa. Đại khái vào khoảng 3 tháng trước, lúc ấy tôi đang cùng đánh nhau với một con lợn rừng tinh cấp 30, mắt thấy sẽ bị đối phương áp đảo. Dưới tình thế cấp bách, lại nhìn đến gần đó có người đi qua, vì thế bắn một mũi tên về phía người nọ, phi nhanh nói : “Hắc, giúp một tay.”
Người kia chính là Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn. Lúc ấy tôi cũng không biết hắn có bao nhiêu lợi hại. chỉ là ôm một chút hy vọng tùy tiện bắt được một kẻ qua đường cứu mình.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn coi như còn có lòng thương, hắn đột nhiên vung đại đao phia sau, chỉ thấy một trận hàn quang hiện lên, con lợn kia nháy mắt đã biến thành một khối thịt lợn.
Tôi nhất thời thập phần cũng với phi thường sùng bái… thanh đại đao của hắn. Đương nhiên, sau đó tôi mới biết được, con lợn rừng tinh kia là yêu quái thấp nhất từng tiếp xúc với binh khí của hắn.
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn xử lý xong con lợn rừng tinh xong, bèn nói: “Lần đầu tiên thấy có người đem cung tên ra cùng với lợn rừng vật lộn, cô thật không phụ lòng cái tên của chính mình.”
Trò chơi ngu ngốc Họ Quan : “Chê cười chê cười, đa tạ Hoàng Hôn huynh xuất thủ cứu giúp.”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Cô nếu là trò chơi ngu ngốc. sao còn chơi làm gì ? Một chút tự giác của ngu ngốc cũng không có.”
Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan : “Người khác đều chơi, tôi không chơi chính là lạc hậu, lạc hậu sẽ bị uýnh.”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn gửi đến một cái emo cực 囧 , sau đó nói: “Vậy sao cô không đi trộm đồ mà ăn, cái đó rất đơn giản.”
Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “Cái kia rất ngu ngốc.”
Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn : “Đúng là rất ngốc, chẳng qua tôi cảm thấy việc đó rất hợp với cô.”
Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan : “……”
Sau đó tôi gửi cho hắn yêu cầu thêm vào Bạn Tốt, bên kia hắn do dự trong chốc lát., đáp ứng rồi, đây là một vị cao thủ đặc biệt thận trọng, hức.
Từ đó về sau, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn trở thành cao thủ có cấp bậc cao nhất trong danh sách Bạn Tốt của tôi. Sau đó lại nghe Hạp Tử nói vị Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn này là cao thủ số một số hai trong game, tôi Quan Tiểu Yến quả thực là có cẩu thỉ vận mới có thể kết giao với hắn.
Vì thế rất nhanh tôi có một loại cảm giác như tìm được đồng bọn, thường xuyên mặt dày mày dạn chạy theo sau Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đi đánh quái, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cũng đàng hoàng thêm tôi vào bang phái của hắn, sau đó Hạp Tử cũng theo vào. Vì thế tôi lại lần nữa trở thành người có tiêu chuẩn thấp nhất trong bang phải mới gia nhập này. Bởi vì có Lão đại bang phái làm chỗ dựa, hơn nữa da mặt của tôi cũng rất dày, người trong bang cũng không gây khó dễ cho tôi.
Tôi cũng nghi hoặc , có một lần liền hỏi Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn, vì sao lại thu nhận tôi. Hắn viết lại: “Đầu năm nay người ngốc như vậy thực không thấy được nhiều lắm, tôi cũng muốn tìm chút mới mẻ.”
Lệ tuôn……Tôi ngốc như vậy sao ?
Chẳng qua nể tình hắn là một cao thủ, tôi cũng không so đo cùng hắn. Dù sao, người khinh bỉ tôi trên thế giới này đã quá nhiều, hắn còn phải xếp hàng nha.
***Thế là bạn nam 3 bựa mì của chúng ta đã xuất hiện *tung hoa*, bạn này bựa từ cái nickname cho đến tính cách…. =))***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...