Bà xã, Theo anh về nhà đi !

Edit by LinhMaroon
Chương 35: Tôi muốn ly hôn (1)
 “Giang Ly, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy anh rất bất thường.”
Giang Ly nhíu mày: “Tôi làm sao ?”
Tôi đảo mắt, nói: “Anh… anh quá tốt, bình thường anh sẽ chẳng nói với tôi mấy chuyện như vậy.” Tôi cảm thấy lúc Giang Ly nói chuyện với tôi ở nhà hàng ngày hôm nay, như biến thành một người khác vậy, điều này làm cho tôi cảm thấy rất bất an. Điển hình của một kẻ vô thương bất gian* , Giang Ly chưa làm chuyện lỗ vốn bao giờ.
*không buôn bán thì không gian dối.
Giang Ly khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn tôi, được một lát, hắn rốt cục cũng mở miệng: “Vốn nghĩ miễn phí giúp cô một chút, ai ngờ cô nhất định phải báo đáp tôi.”
Tôi tôi tôi tôi tôi….tôi có nói sẽ báo đáp hắn sao?
Giang Ly không chờ tôi giải thích, tiếp tục nói: “Như vậy, cô định cho tôi cái gì?” Hắn vừa nói, vừa nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá một chút, chán ghét mà lắc đầu: “Nếu như cô nhất định muốn lấy thân báo đáp,  tôi cũng chỉ có thể cố mà nhận.”
Này !
Tôi không thèm để ý đến hắn, xoay người đi tắm rửa.
Giọng nói của Giang Ly lại vang lên : “Được rồi, cứ nhớ kỹ cô nợ tôi cái gì đó, chờ tôi nghĩ ra, nói sau.”
Phẫn nộ, đây rõ ràng là bắt chẹt nhau mà !
….
Giữa trưa lại gặp tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong ở nhà ăn cho nhân viên, đây là lần thứ hai tôi  gặp cậu ta ở nhà ăn. Còn nhớ Vương Khải đã từng nói qua, mỹ nam này cực kỳ gây chú ý, cho nên rất ít khi đển nhà ăn dành cho nhân viên, không biết là hôm nay cậu ta đang có chuyện gì hứng thú.
Dù sao tôi cùng với Tiết Vân Phong coi như cũng có quen biết, vì vậy, lúc đi ngang qua cậu ta cũng gật đầu một cái, xem như chào hỏi một chút.
Tiết Vân Phong cũng không mua cơm, cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, mặt không chút thay đổi mà nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Sao?”
Cậu ta lại lặp lại lần nữa: “Tôi muốn nói chuyện với cô, bây giờ có tiện không ?”
“Oh…ah ..” Tôi thì có cái gì hay để mà nói chuyện cùng?
Xét thấy nhìn Tiết Vân Phong quả thực là quá mức xinh đẹp, phỏng chừng chỉ ngồi không đối diện cậu ta thôi cũng là một loại hưởng thụ, vì vậy, tôi mới đáp ứng nói chuyện cùng với cậu ta. Về phần cụ thể là nói chuyện gì…Tám phần chắc là chuyện của Giang Ly rồi.
Tôi với Tiết Vân Phong ngồi ở nhà hàng kiểu Tây đối diện công ty, nơi này cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện. Tôi mặc dù không thích ăn pizza cho lắm, chẳng qua bây giờ đang đói bụng, chẳng còn cách nào khác. Huống hồ dù sao cũng không phải tôi trả tiền….
Tiết Vân Phong cũng không ăn gì, cậu ta nhìn tướng ăn của tôi, có một tia căm ghét. Tôi không nói gì, tiểu thiếu gia này chú ý thật đúng là không ít.
Tiết Vân Phong nói: “Cô…. có nghĩ đến việc… ly hôn hay không ?”
“Ừm…. Hả ?” Cái dĩa trên tay tôi suýt nữa rớt xuống, đây là cái gì với cái gì nha?
Tiết Vân Phong kiên nhẫn lặp lại một lần: “Nếu như cô đồng ý ly hôn với Giang Ly, điều kiện tùy cô đặt ra.”
Tôi lau lau miệng, khó hiểu nói: “Tôi tại sao lại phải ly hôn?”
Tiết Vân Phong thản nhiên đáp lại: “Tôi không yên tâm khi có bất kỳ kẻ nào ở bên người anh ấy, phụ nữ cũng không được.”
Tôi: “Nhưng mà cho dù tôi ly hôn rồi, anh ta cũng phải lấy cô gái khác thôi.”
Tiết Vân Phong cuống quít lắc đầu: “Mặc kệ như thế nào, anh ấy đối với cô không giống với đối với những người khác, tôi hy vọng… cô rời khỏi anh ấy.”
Tôi đột nhiên nhớ tới những lúc Giang Ly tới đón tôi, có mấy lần gặp phải Tiết Vân Phong, lúc ấy sắc mặt Tiết Vân Phong quả thật rất khó coi. Aiz, tiểu mỹ nam này, thật là nhạy cảm. Tôi nhìn ngũ quan xinh xắn của cậu ta, da thịt không có nửa điểm tì vết, cùng với hai tròng mắt trong sáng lấp lánh, bản năng của người mẹ trong lòng lại đột nhiên trỗi dậy. Vì vậy, tôi vỗ vỗ ngực, chắc như đinh đóng cột mà nói: “Cậu yên tâm đi, Giang Ly anh ta ngấm ngầm bắt nạt tôi, lại còn khinh bỉ giới tính của nữa.” (kỳ thật là khinh bỉ trí thông minh của tôi nhiều hơn =.= )
Hai mắt Tiết Vân Phong sáng lên: “Thật sự ?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì? Thằng nhóc kia chẳng phúc hậu chút nào, lấy chèn ép người khác làm thú vui.” Đứa nhỏ này, người khác nói gì cậu ta cũng tin, quả nhiên là vẫn còn rất đơn thuần.
Tiết Vân Phong nghĩ ngợi một chút, vẫn lắc đầu: “Không được, cho dù bây giờ anh ấy không thích cô, cũng không có nghĩa là sau này sẽ không, tôi cảm thấy vẫn không đủ an toàn.”
Thế nên tôi lại tiếp tục trấn an hắn: “Yên tâm đi, lấy điều kiện của anh ta, gặp gỡ chắc hẳn không ít phụ nữ, mà phụ nữ bên người cũng không ít, anh ta nếu thích phụ nữ, đã thích từ lâu rồi.”
Tiết Vân Phong chậm rãi gật đầu một cái: “Nói cũng đúng…Nhưng mà bây giờ anh ấy không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không…”
Tiểu mỹ nam này thật là phiền toái, tôi bị lô-gích của cậu ta làm cho đau cả đầu: “Như vậy cậu kỳ thật là không tự tin với sức quyến rũ của chính mình phải không ?”
Gương mặt Tiết Vân Phong đột nhiên phủ lên một tầng phấn hồng, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Cậu ta nói: “Không có, tôi chỉ là lo…lo anh ấy…”
Tôi cảm thấy bộ dáng này của cậu ta thật thú vị, vì vậy nói: “Kỳ thật, chuyện này, cũng không phải không có biện pháp.”
Tiết Vân Phong ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mong chờ: “Biện pháp gì?”
Tôi nghiêm trang mà nói: ‘Đem anh ta thiến, làm cho anh ta biến thành Đông Phương Bất Bại.”
Mặt của tiểu mỹ nam trước mặt, càng thêm đỏ.
Suy cho cùng vẫn là trẻ tuổi thôi…. Tôi rất không phúc hậu mà nghĩ .
Lúc này tiểu mỹ nam lại mở miệng nói: “Vậy anh ấy hay bắt nạt cô như vậy, tại sao cô lại không muốn ly hôn với anh ấy? Có phải cô đã thích anh ấy rồi đúng không ?”
Đứa nhỏ này thật đúng là cẩn thận, tôi vỗ vỗ trán, nói :  “Thích thì không thích, chẳng qua con người của tôi rất lương thiện, nhẫn nhục chịu đựng, có truyền thống mỹ đức tốt đẹp của một người con gái Trung Quốc…”
Tiết Vân Phong ngắt lời tôi: “Nếu anh ấy bắt nạt cô, tốt nhất là cô nên rời khỏi anh ấy. Bây giờ cô ly hôn với anh ấy, còn có thể kiếm được một khoản không tồi của tôi, nếu như đợi đến sau này cô thực sự không chịu nổi anh ấy nữa, khi đó có khi đã muộn.”
Tôi phát hiện bản thân thật đúng là không thể xem thường đứa nhỏ này được. Cậu ta mặc dù lúc nói chuyện vẫn còn mang chút ngây thơ, nhưng là rất giỏi đánh đòn tâm lý, chỉ có mấy câu như vậy, thoáng cái đã chia rẽ tôi và Giang Ly rồi. Nói cũng đúng mà, nếu Giang Ly sẽ bắt nạt tôi đến già, vì cái gì tôi phải ở cùng một chỗ với hắn ? Tôi tại sao không đổi người chứ… Tôi phát hiện vấn đề này thật đáng để nghiền ngẫm đó…
Vì vậy tôi do dự mà hỏi: “Như vậy…tôi muốn gì cũng được ?”
Tiết Vân Phong hảo sảng gật đầu: “Chỉ cần là thứ tôi có.”
Kỳ thật mà nói, đề nghị của tiểu thiếu gia này….quả là hấp dẫn người ta.
**Aiz…dạo nì bợn đang chán quá đi… ai có truyện nào hay hay giới thiệu cho bợn với***
Buổi tối lúc nấu cơm, trong đầu tôi toàn là suy nghĩ về đề nghị hôm nay của tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong. Giang Ly luôn bắt nạt tôi, bóc lột tôi, sai khiến tôi như nô dịch, lại còn chèn ép tôi, tôi vì sao không phản kháng lại ? Cho dù không phản kháng, tôi cũng có thể chạy trốn được cơ mà ? Huống hồ tiểu mỹ nam kia còn đáp ứng cho tay một khoản phí chia tay to đùng….Vậy khoản phí chia tay kia tôi muốn cái gì ? Muốn bao nhiêu?
 
Tôi đột nhiên phát hiện một vấn đề nan giải: đối với phí chia tay, tôi cũng không biết bản thân muốn cái gì. Tiền ? Hình như tôi có thể tự nuôi sống bản thân, làm một kẻ thường dân nhỏ bé cực kỳ hạnh phúc. Địa vị ? Quyền cao chức trọng, khẳng định sẽ rất mệt đây. Người ? Ách, đem tiểu mỹ nam nhốt lại nuôi làm thú cưng cũng không tồi, đáng tiếc cậu ta sẽ không chịu đâu. Địa bàn ? Khụ khụ, cái này là tôi suy nghĩ lung tung ý mà…
 
Lúc Giang Ly ăn cơm tối, tâm tình không tốt chút nào. Bởi vì tôi trong lúc thất thần, không nghĩ tới là bỏ hơi nhiều muối vào trong canh, thức ăn cũng hơi cháy một chút.
 
Giang Ly đặt bát cơm lên trên bàn, bất mãn mà nói: “Quan Tiểu yến, cô đúng là ngày càng không dùng được.”
 
Trong lòng tôi nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ ly hôn, không cần phải sợ hắn nữa. Vì vậy tôi thay đổi thái độ, bực mình mà dùng cái đũa gõ gõ lên cái mâm, nói: “Anh thích thì ăn, lão tử cứ không phục vụ đấy.”
 
Giang Ly đại khải là không ngờ đến tôi lại có thể đột nhiên phát cáu như vậy , hắn sững sờ nhìn tôi trong chốc lát, giận dữ rời bàn.
 
Tôi đắc ý múc một thìa canh đưa vào trong miệng, ọe, thật khó ăn.
Buổi tối, tôi đang ngồi trên ghế xem TV, xem mấy bạn giai đẹp gái xinh trong các chương trình giải trí tổng hợp, cười ngây dại. Giang Ly đột nhiên đi tới ngồi bên cạnh tôi, vươn tay với lấy điều khiển. Tôi nhanh tay nhanh mắt mà đoạt lấy điều khiển , cảnh giác nói: “Anh định làm gì?”
 
Giang Ly cau mày: “Xem bóng đá.”
 
Tôi quay đầu: “Không được.” Vừa nói, tôi lại tiếp tục nhìn tiết mục giải trí cười ngây ngô.
Giang Ly: “Mấy thứ thiếu muối như vậy, có cái gì hay đâu.”
 
Tôi phản bác nói: “Bóng đá thì không thiếu muối sao, hơn hai mươi người tranh nhau một quả bóng.”
 
Giang Ly bất mãn nói: “Bát cô còn chưa có rửa đâu, mau đi rửa.”
 
Tôi kháng nghị: “Dựa vào cái gì lần nào cũng là tôi rửa bát, hôm nay anh đi rửa, không rửa ngày mai không cho ăn cơm!” Oa… tôi cảm thấy tôi rất vĩ đại nha, hắn là Giang Ly đấy, Giang Ly ! Tôi mà cũng có dũng khí dùng cái giọng này để nói chuyện với hắn, hừ hừ, sau này để coi ai còn dám nói tôi không có triển vọng nào!

 
Giang Ly tức giận nhìn tôi, trong ánh mắt có chút chẳng hiểu làm sao, tôi bị hắn nhìn có chút sợ hãi, vì vậy không thèm để ý đến hắn, tiếp tục xem TV. Chịu đựng, chịu đựng, Quan Tiểu Yến, thời khắc mấu chốt phải lấy khí thế áp đảo đối phương….Đây là Giang Ly dạy cho đấy.
 
Giang Ly giằng co với tôi hai phút đồng hồ, sau đó làm một hành động khiến cho người ta kinh người: hắn đi vào phòng bếp.
 
Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn Giang Ly, không dám tin. Phải nói như thế nào nhỉ, Giang Ly vốn là một cái lò xo, bạn yếu thì hắn mạnh… Hắn quả nhiên là một tên mềm nắn rắn buông mà!
 
Vì vậy tôi vắt chéo chân mà nhàn nhã tiếp tục xem TV cười ngây ngô, nhưng mà tiếp đó, tôi liền cười không nổi.
 
Trong phòng bếp truyền đến một trân loảng xoảng loảng xoảng của tiếng bát đĩa bị đập vỡ, tôi gần như nhảy dựng lên từ trên ghế, chạy thẳng đến phòng bếp. Tôi chống nạnh như một bà địa chủ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Giang Ly đang đứng giữa một đống mảnh vỡ, sau đó cao giọng giận dữ nói: “Anh muốn tạo phản sao?”
 
Giang Ly rất hùng hồn mà nói: “Tôi đâu có rửa bát bao giờ.” Nói xong, mặt không chút thay đổi mà đi qua trước mặt tôi.
 
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Ly, hung tợn nói: “Ngu ngốc!”
Được rồi, tôi thừa nhận, lúc tôi nói Giang Ly “Ngu ngốc!”, trong lòng có đắc ý nhiều hơn là giận dữ, không có biện pháp, tôi bị hắn áp bức mấy tháng trời, cuối cùng cũng có cơ hội mắng hắn ngu ngốc rồi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua….
 
Kế tiếp cả một buổi tối này cũng trôi qua một cách không được tự nhiên cho lắm, tôi và Giang Ly không nói lời nào nữa. Hắn chạy tới phòng đọc sách không biết ở đó mân mê cái gì, mà tôi thì vẫn như cũ, ngồi trên ghế xem TV, chỉ là không có cười ra tiếng.
 
Nói thật trong lòng tôi vẫn có chút không nỡ… Tôi rất sợ Giang Ly ra lệnh buổi tối hôm nay không cho tôi ngủ cùng với hắn, như vậy tôi sẽ… Được rồi, là tôi không có triển vọng…
 
Cũng may Giang Ly tựa hồ hoàn toàn coi tôi như không khí, hắn không để phí chút thời gian nào tắm rửa xong liền đi ngủ, nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái.
 
Lòng tôi vừa run sợ mà vừa xem TV, cảm thấy nhàm chán, vì vậy đi tắm, sau đó nhón nhón mũi chân bước vào cửa phòng Giang Ly. Tôi xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng mà cẩn thận mở cửa ra…May mà Giang Ly không nghĩ đến dùng chiêu này để đối phó tôi, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau đó, tôi len lén mà leo lên giường lớn của Giang Ly, nhẹ nhàng nằm ở trên giường, kéo chăn, ngủ.
 
Mới vừa nhắm mắt lại, đầu tôi liền bị một cái gối đầu chụp xuống, lực đạo không mạnh, nhưng cũng đủ để dọa người ta giật mình…Ngay sau đó là giọng nói không vui vẻ chút nào của Giang Ly: “Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
 
***Hắc hắc…bợn lại nổi hứng lên rồi… vừa mới kiếm được một bộ hài ngang ngửa với bà xã hắc hắc …***
Chương 36: Ly hôn? Nằm mơ đi! (1)
 
Giang Ly dùng gối đầu đập tôi, sau đó nói: “Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
 
Được rồi, đến lúc nói chuyện thẳng thắn rồi, tôi là người không thích dây dưa dài dòng, chuyện đáng phải giải quyết thì giải quyết sớm một chút. Vì vậy, tôi khí định thần nhàn mà ngồi xuống giường, cầm gối đầu ném trở về, sau đó ý tứ sâu xa mà nói: “Giang Ly, anh nói hai ta phù hợp sao ?”
 
Giang Ly kinh ngạc: “Cái gì mà phù hợp với không phù hợp ?”
 
Tôi: “Anh nói xem, tính cách của hai chúng ta, phù hợp ở chung một chỗ sao?”
 
Giang Ly lúc này vẫn còn không quên tự kỷ một chút, hắn nhíu mi nói: “Cô có phải có ý gì với tôi ?”
 
Tôi có chút nối điên: “Ý của tôi là, anh cảm thấy hai ta thích hợp làm vợ chồng sao? Vợ chồng trên danh nghĩa cũng coi như là vợ chồng.”
 
Giang Ly chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cũng tạm, tôi có thể chịu đựng cô được.”
 
Nhưng mà tôi không thể chịu đựng anh được chưa ! Tôi nhướn mày, xem như biểu đạt sự bất đắc dĩ của tôi: “Anh đã nhẫn nại rất khổ cực, không nên chịu đựng như vậy nữa.”
 
Giang Ky khó hiểu mà nhìn tôi.
 
Tôi dùng một loại khẩu khí nhẹ nhàng thẳng thắn mà đáp: “Nếu không, hai ta ly hôn đi?”
 
Giang Ly lặng đi một chút, lập tức khóe miệng cong lên, tuy là cười như không cười, nhưng ánh mắt hắn lại làm cho tôi chẳng hiểu sao lạnh hết cả người. Hắn nghiêng đầu, như là không tin vào những thứ mình vừa mới nghe được: “Cô lặp lại lần nữa?”
Tôi lại càng thêm hoảng sợ: “Anh… anh đừng kích động mà. Dù sao hai ta tính tình không hợp, tôi biết anh cũng không chịu nổi tôi….”
 
“Quan Tiểu Yến.” Giang Ly cắn răng. “Ai bảo cô làm như vậy?”
 
Tôi run rẩy một chút, lắp bắp mà nói: “Làm sao…làm sao lại là người khác…. Tôi… chính tôi nghĩ ra …”
Giang Ly nheo mắt lại, nhìn tôi truyền ra tín hiệu nguy hiểm: “Đại não cô cấu tạo thế nào tôi đều rõ ràng một hai, nếu không có người ở giữa chia rẽ, cô sẽ nghĩ đến chuyện ly hôn ?”
Tôi: “….” Tôi lại kém như vậy sao ?
 
Giang Ly cúi người, nhích lại gần tôi một chút, gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở của hắn… Thế nên chẳng hiểu sao tôi lại có chút căng thẳng. Sau đó, Giang Ly cơ hồ như dùng một giọng nói dụ hoặc, lạnh lẽo mà nói với tôi: “Nói, ai làm ?”
 
Tôi ti gan đẩy hắn ra, nghiêng mặt đi không dám nhìn hắn, đáp: “Ai làm thì quan trọng gì? Quan trọng là kiểu gì anh cũng bắt nạt tôi có được hay không!”
 
Giang Ly nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Được rồi, sau này tôi có thể bớt bắt nạt cô một chút, nhưng là chuyện ly hôn tuyệt đối không thể được.”
Tôi giận: “Tại sao?”
 
Giang Ly mặt dày nói: “Cô đi, ai nấu cơm cho tôi?”
 
Tôi: “Kệ xác anh, đến lúc đó thì liên quan gì đến tôi.”
 
Giang Ly: “Mẹ vợ sẽ không đồng ý, cô nhẫn tâm nhìn mẹ vợ tôi đau lòng sao?”
Tôi: “Không sao, mẹ tôi sẽ thông suốt, một thời gian sẽ ổn thôi.”
 
Giang Ly: “Nhưng mà cô không dám ngủ một mình.”
 

Tôi: “Không nhọc ngài quan tâm, tôi có thể ngủ cùng mẹ tôi.”
 
Giang Ly: “Nếu mẹ cô lập gia đình thì làm sao ?”
 
Tôi: “Tôi van anh, mẹ tôi đã gần sáu mươi rồi!”
 
Giang Ly: “Không sao, tôi giới thiệu cho bà một người là được. Tôi có một vị giáo sư đại học, tuổi cũng ngoài sáu mươi, đang định tìm một người bạn già đây, mẹ tôi sống một mình cũng rất nhàm chán.”
 
Tôi: “Anh dám!”
 
Giang Ly: “Cô xem tôi có dám hay không.”
 
Tôi: “Được rồi, tùy anh, dù sao sau này tôi cũng có thể rèn luyện ngủ một mình.”Tôi khoong tin, lão tử cũng sắp ba mươi đến nơi, lá gan luôn tăng trưởng cùng với tuổi tác, cũng phải lớn ra một chút chứ.
 
Giang Ly lại nói: “Tôi còn một chiêu cuối cùng.”
Tôi cười lạnh: “Có chiêu gì thì cứ việc xuất ra xem nào!”
 
Ngay sau đó Giang Ly đột nhiên nhanh chóng mà nhào về phia tôi, nằm trên người tôi cách qua một lớp chăn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt của tôi, càng cúi càng gần. Tôi nhìn thấy tia sáng trong mắt hắn, có chút lạnh lại có chút nóng, dù sao cũng rất nguy hiểm, nguy hiểm đến biến thái.
 
Thế là khí thế của tôi nhất thời bị hạ xuống, lại căng thẳng đến mức nói lắp: “Anh anh anh anh …anh muốn làm gì ?”
 
 
Giang Ly nhếch khóe miệng, dưới ngọn đèn có chút mờ ảo, vẻ mặt kia vừa có vẻ thần bí mà lại tà ác, thấy vậy, tôi kinh hãi một trận. Hắn đột nhiên mỉm cười, cười đến vô cùng mị hoặc điên đảo chúng sinh. Hắn cúi đầu nhìn tôi, âm u mà nói: “Tiền dâm hậu sát hay là tiên sát hậu dâm, chính cô chọn một cái.” Lúc hắn nói chuyện, như ngậm một que kem, toát ra khí lạnh.
 
*** Chị chọc vào tổ ong vò vẽ rồi ) ***
Tôi sợ đến hồn lìa khỏi xác, nhắm chặt mắt la lớn: “Anh xem anh xem, anh lại bắt nạt tôi, số tôi sao lại khổ như vậy chứ….”
 
Tôi còn chưa nói hết, cảm thấy trên người đã nhẹ bẫng, Giang Ly đã buông tôi ra. Thế nên tôi lo lắng mở mắt nhìn hắn, sợ hắn lại nghĩ ra cái gì quái quỷ.
 
Lúc này, Giang Ly ôm chăn mền ngồi trở lại vị trí của hắn, cúi đầu nhìn tôi, cười như không cười, giọng nói đã có chút bình thản hơn so với lúc trước. Hắn nói: ‘Cô nhất định phải ly hôn sao?”
 
Tôi quay mặt đi không đối mặt với hắn, cũng không nói gì.
 
Giang Ly hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, nếu như cô gặp được một người đàn ông có thể khiến cô yên tâm gửi hắm, tôi không ngăn cản, nhưng nếu là lý do khác, không cần phải bàn nữa.”
 
Nếu như tôi nói cho Giang Ly lý do, chính là tôi bị dụ dỗ… Hắn có xử tôi không nhỉ ?
 
Tôi: “Nhưng mà… anh luôn bắt nạt tôi.”
 
Giang Ly khẽ cong khóe miệng: “Vậy cô cũng có thể bắt nạt lại tôi.”
 
Tôi kháo, bản thân tôi cũng muốn vậy, nhưng vấn đề là mỗi lần tôi bắt nạt anh kết quả cuối cùng đều là bị anh bắt nạt lại….
 
Giang Ly tựa hồ như đoán trúng suy nghĩ trong lòng tôi, có chút đắc ý nói: “Kỳ thật tôi không chỉ bắt nạt cô, tôi cũng bảo vệ cô đấy thôi, cô không cần chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của tôi chứ.”
 
Đùa hay sao, bảo vệ tôi ? Được rồi, mặc dù anh quả thật có giúp tôi, nhưng mà mấy lần đó đều là có… động cơ không trong sáng nha!
 
Giang Ly cứ như có thuật đọc tâm vậy, đoán trúng ý nghĩ trong đầu tôi, hắn mặt dày mà nói: “Mặc kệ quá trình ra sao, kết quả vẫn không thay đổi. Mà kết quả chính là, tôi có thể bảo vệ cô.”
 
Tôi có chút tức giận, nhưng lại không biết phản bác hắn như thế nào. Hắn luôn có lý lẽ của hắn, hơn nữa mỗi lần hắn làm chuyện xấu xong, lại nói như thể hắn luôn làm cho người ta cảm thấy hắn làm như vậy là rất chính xác… Người này đúng là vừa đáng hận lại vừa đáng sợ a….
 
Giang Ly nhìn thấy tôi đã có chút dao động, vì vậy tiếp tục nói: “Cô có một ông xã như tôi mà còn chưa vừa lòng sao? Tôi có xe có nhà, cha mẹ tiến bộ, tuấn tú lịch sự, đây là điều kiện phần cứng. Tôi không hút thuốc, uống rượu cũng ít, hơn nữa không có sở thích quái dị, đây là điều kiện phần mềm… Cô thừa nhận hay không thừa nhận ?”
 
Tôi do dự mà gật đầu, được rồi, cái này tôi thừa nhận.
 
Giang Ly được một tấc lại tiến một thước: “Hơn nữa tôi là người thân thiện, cơ bản sẽ không chủ động cãi nhau với cô.”
 
Tôi vô lực gật đầu, đó là bởi vì anh giết người không thấy máu, chửi người không dùng lời thô tục….
 
Giang Ly: “Tôi đối với cô cũng rất tốt nha, hơn nữa thường xuyên đón cô đi đi về về, còn giúp cô đối phó với chồng trước.”
 
Tôi lại gật đầu, mặc dù anh nhờ đó mà kiếm được không ít lợi ích, chẳng qua miễn cưỡng coi như là …giúp tôi đi.
 
Vì vậy Giang Ly nhếch lông mày, hung ác mà nói: “Thế cô còn không hài lòng cái gì ?”
 
“Tôi….” Tôi nhất thời không thể nói gì, Giang Ly làm sao có thể mặt dày như vậy, hắn lại có thể khen ngợi bản thân thành như vậy…
 
Giang Ly không chờ tôi phản ứng, lại nói tiếp: “Cô sở dĩ luôn nói tôi bắt nạt cô, là bởi vì chính cô lòng dạ không đủ rộng lượng, lại còn không biết tốt xấu lấy cái này làm lý do ly hôn.”
 
Vì vậy tôi yên lặng mà tự kiểm điểm lại bản thân, lòng tôi thực sự hẹp hòi sao? Hình như có một chút….
 

Giang Ly tiếp túc triển khai thế công: “Tôi biết cô đối với tôi rất có thành kiến, chẳng qua cô ngẫm lại mà xem, lúc cô cần trợ giúp, tôi có khoanh tay đứng nhìn hay không?”
 
Hình như… hắn cũng ra tay tương đối kịp thời đi? Ở trước mặt mẹ tôi và Hạp Tử giả bộ, tống cổ Vu Tử Phi đi
Vì vậy, Giang Ly chốt một câu tổng kết cuối cùng: “Quân tử hòa nhi bất đồng* , Quan Tiểu Yến, mặc dù hai người chúng ta từ chỉ số thông minh cho đến nhân sinh quan thế giới quan đều có sự chênh lệch nhất định, chẳng qua vẫn có thể sống chung một cách hòa bình, mấu chốt là cô cần phải mở lòng thoái mái, nếu không cô sẽ sống vô cùng thống khố. Tôi có thể rất trách nhiệm mà nói cho cô, nếu cô cùng tôi ly hôn, cô sẽ càng thêm thống khổ.”
*Quân tử giống mà không giống – ý nói con người luôn luôn có điểm khác nhau.
 
Tôi ngơ ngác gật đầu, vô lực phản bác.
 
Vì vậy Giang Ly hài lòng mà cúi xuống vỗ vồ đầu tôi: “Đi ngủ sớm một chút đi, đừng có như người điên náo loạn ầm ĩ, ly hôn là vấn đề không thể dàn xếp. Đương nhiên,” Hắn ngừng lại một chút, dùng ánh mắt tràn đầy uy hiếp mà nhìn tôi. “Nếu như cô vẫn cứ muốn ly hôn, tôi có thể giải quyết cô sạch sẽ.”
 
Tôi cảm thấy lúc này tôi như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời… mấu chốt là tôi không nghe lời không được, bởi vì tôi bị hắn nói làm cho mông muội, chung quy lại cảm thấy lời nói của hắn rất có lý, không có cách nào phản bác, huống hồ hắn còn muốn giải quyết tôi sạch sẽ… Bộp bộp, tôi đúng là một kẻ chẳng có triển vọng gì cả….
 
Vì vậy tôi đàng hoàng mà ngủ, không thèm nhắc lại.
 
Ông trời ơi, cả một buổi tối phản kháng của tôi, cuối cùng bị vài ba câu nói của Giang Ly dọn dẹp sạch sẽ, sóng gió ly hôn còn chưa nổi lên, đã yên lặng chìm xuống như vậy đấy.
Tôi cảm thấy mình thật giống như đang liều mạng đấm bị bông, rất suy sụp, rất suy sụp.
 
Nhưng mà tôi lại cảm thấy lời của Giang Ly rất có đạo lý, Quan Tiểu Yến à, không nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác, chỉ cần dưới tình huống đối ngoại, Giang Ly nhất định sẽ rõ ràng lập trường đứng về phía tôi.
 
Tôi đang suy nghĩ miên man, Giang Ly bên cạnh đột nhiên thở dài nói: “Quan Tiểu Yến a, cô thật đúng là một người không có chủ kiến.”
 
Tôi nhắm mắt, không để ý tới hắn.
 
Giang Ly lại nói tiếp: “Để tránh cho bị mắc lừa, sau này ai nói gì cũng đừng có nhẹ dạ cả tin.”
Tôi trợn mắt: “Kể cả anh?”
 
Giang Ly nhướn mày: “Cô thử không nghe coi.”
 
Tôi: “…”
 
Vì vậy tôi bi thương mà nhắm mắt lại nằm ngay đơ.
Chương 37: Vương Khải thật nhàm chán (1)

Được vài ngày, Tiết Vân Phong đột nhiên lại tới tìm tôi, nhìn qua có vẻ rất mất hứng. Cậu ta vừa nhìn thấy tôi lại càng thêm mất hứng, hỏi tôi: “Là cô nói với Giang Ly phải không ?”
 
Tôi có chút mơ hồ: “Nói cái gì ?”
 
Tiết Vân Phong: “Cô nói với anh ấy tôi cố ý chia rẽ quan hệ của hai người, khuyên cô ly hôn với anh ấy đúng hay không ?”
 
Tôi lắc đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tôi thực sự thà chết chứ không chịu khuất phục nha, không có bản đứng cậu.” Mặc dù tôi và Tiết Vân Phong không thể nói là bạn bè, nhưng chuyện thêm dầu vào lửa, chia rẽ quan hệ tình nhân của người ta, tôi làm không được.
 
Tiết Vân Phong hoài nghi mà nhìn tôi: “Thật sự?”
 
Tôi gật đầu: “Thật, tin hay không tùy cậu.” Lão tử đây cây ngay không sợ chết héo.
 
Tiết Vân Phong có chút ảo não: “Được rồi, tôi tin cô. Nhưng mà, tôi bị anh ấy lừa rồi.”
 
Tôi tò mò: “Anh ta lừa cậu cái gì ?”
 
Tiết Vân Phong: “Anh ấy nói là cô nói với anh ấy, tôi lại tin luôn, lại còn xin lỗi anh ấy.”
 
Tôi một chút kinh ngạc cũng không có, lấy đức hạnh của Giang Ly, hắn đích xác có thể làm những chuyện như vậy. Vì vậy tôi lại nói tiếp: “Nhưng mà cậu hẳn là phải hiểu rõ anh ta chứ, làm sao lại còn để mắc lừa.”
 
Tiết Vân Phong nắm chặt tay nghiến răng: “Anh ấy nói cứ như thật, tôi lại tin luôn…Tôi thật khờ.”
 
Tôi lại gật đầu, Giang Ly quả thực có năng lực này, hắn lúc nào cũng giỏi diễn kịch.
 
Cuối cùng, tôi chốt một câu kết luận: “Giang Ly thật xấu xa!”
 
Tiết Vân Phong hùa theo tôi: “Đúng vậy, anh ấy thật xấu xa !”
 
Tiết Vân Phong trước khi đi, còn nói với tôi: “Kỳ thật cô… cô cũng rất tốt.”
 
Tôi cười đến run rẩy cả người: “Tôi có chỗ nào tốt?”
 
Tiết Vân Phong: “Thoạt nhìn ngu ngu. ”
 
Tôi: “…”
 
Tiểu chính thái này thật là khiến tôi hộc máu mà.
 
….
 
Lại được vài ngày, Vương Khải đột nhiên gọi tôi vào văn phòng, cười tủm tỉm mà nói: “Thư ký Quan, cô thật đúng là lợi hại.”
 
Tôi: “???”
 
Vương Khải nói rõ: “Ngay cả chướng ngại về giới tính cô cũng có thể vượt qua. Lĩnh vực này ngay đến cả tình thánh như tôi đây còn chưa có đặt chân đến đâu.”
 
Trong lòng tôi cả kinh, hắn…hắn biết chuyện của Giang Ly rồi sao ?
 
Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ còn cách giả ngu cười cười.
 
Vương Khải cong cong khóe mắt, cười hì hì nói: “Cô không cần giả bộ với tôi, tôi cái gì cũng biết hết rồi. Tôi vẫn không hiểu lắm. cô là dùng thủ đoạn gì mà lại đối phó được với thằng nhóc Tiết Vân Phong kia ?”
 
Tôi thở phào một hơi, thì ra đây mới là chuyện hắn muốn nói a. Thế nên tôi chỉ ngẩng mặt lên mỉm cười nói: “Vương tổng à, đây là chuyện riêng tư cá nhân, ngài cũng đừng nên tò mò quá làm gì.”
 
Vương Khải tựa hồ như có chút bất mãn: “Tiểu Yến Yến, cô không cảm thấy tôi đây so với cậu ta càng thích hợp để hồng hạnh ra tường sao?”

 
Hay cho một câu “Hồng hạnh ra tường”, tôi có chút bất đắc dĩ, giật giật khóe miệng, nói: “Hồng hạnh của ngài quá nhiều rồi, rất loạn.”
 
Vương Khải vẫn còn cười nói: “Bây giờ thì chỉ có một mình cô, cân nhắc một chút đi.”
 
Tôi chẳng muốn lằng nhằng với hắn làm gì, vì vậy nghiêm trang mà nói: “Vương tổng, tôi cùng với Tiết Vân Phong thật sự không có gì, ngài suy nghĩ nhiều quá… Đương nhiên, tôi và ngài cũng không có khả năng có cái gì.”
 
Vương Khải mặt không đổi sắc: “Tiểu Yến Yến, đừng nói chia tay tuyệt tình như vậy mà… Bây giờ chúng ta liền có cơ hội rồi.”
 
Tôi chẳng hiểu ra sao mà nhìn hắn, khó hiểu.
Vương Khải vẻ mặt sung sướng mà lấy ra một tập tài liệu đưa cho tôi: “Nhìn xem kế hoạch quảng cáo này như thế nào.”
 
 
Tôi cầm lấy tài liệu lật xem, đây là kế hoạch quảng cáo của một nhãn hiệu thời trang.
Nhãn hàng thời trang này là một xí nghiệp nhỏ, nếu như là bình thường thì công ty chúng tôi sẽ không hợp tác cùng với xí nghiệp như vậy, vì chê  “công việc” quá nhỏ. Lần này ý tưởng chủ đạo của quảng cáo chính là trang phục Thu Đông “Trẻ trung và thời thượng.”, không có gì mới mẻ. Tôi mặc dù làm ở một công ty quảng cáo nhưng đối với kế hoạch quảng cáo gì đó thì chẳng hiểu cái gì, vì thế chỉ xem qua trong chốc lát, đàng hoàng mà đáp: “Vương tổng, anh cũng biết về kế hoạch quảng cáo gì đó, tôi không hiểu. Nếu như là đem mấy bộ quần áo kia để trước mặt tôi, may ra tôi còn có thể giúp bọn họ nhìn xem có đẹp hay không.”
 
Vương Khải ung dung nhàn nhã mà dựa vào ghế, nói: “Không biết cũng không sao, cô chỉ cần biết mình phải làm gì là được rồi.”
 
Tôi càng thêm khó hiểu: “Làm gì là làm gì, tôi bảo này anh có thể một lần nói cho hết được không, cứ như là mấy cụ già đem chim đi dạo không bằng, anh không thấy mệt sao!”
 
“Tiểu Yến Yến à, tính nóng này của cô càng ngày càng tăng rồi, thật đúng là có chút khí chất của ngôi sao rồi đấy.” Vương Khải vừa cười, vừa nói luyên thuyên. Hắn thưởng thức bộ dạng thiếu kiên nhẫn muốn chuồn đi của tôi trong chốc lát, rốt cục cũng mở miệng: “Đây là kế hoạch quảng cáo cho một series trang phục , cô đến làm người mẫu, thế nào ?”
 
*** Oạch…bạn nhỏ Vương Khải lại giở trò rồi…hắc hắc…***
Tôi lấy làm kinh hãi, không thể tin vào lỗ tai của chính mình: “Anh…. anh nói cái gì?”
 
Vì vậy Vương Khải lại lặp lại một lần nữa những gì hắn vừa nói, nói xong còn không quên bỏ thêm một câu: “Cô có phải vui đến phát khóc rồi không ?”
 
Tôi thật muốn trực tiếp cầm đống tài liệu trên tay đập cho hắn một trận, hoang đường, quá hoang đường! Bà đây đường đường là thư ký, vì sao muốn chạy đi làm người mẫu làm gì? Hơn nữa bạn xem thân thể nhỏ bé này của tôi, mặc dù tôi thường xuyên phủ nhận chuyện dáng người tôi không được đẹp cho lắm, nhưng bản thân mình thực lực thể nào, tôi vẫn rất rõ ràng. Phải biết rằng cái tên Giang Ly kia, ngày nào mà hắn không cười nhạo dáng người của tôi một chút, ngày đó hắn ăn cơm không thấy ngon….Với dáng người như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà bảo tôi đi làm người mẫu? Cho dù anh không biết xấu hổ, cũng không có nghĩ là tôi cũng không biết….
 
Vì vậy tôi hít một hơi, làm cho tâm tình của mình trấn định một chút. Sau đó trừng mắt nhìn Vương Khải, âm u mà nói: “Vương tổng, anh nói thật cho tôi, anh có phải muốn cho công ty kia sụp luôn không hả?  Bọn họ đắc tội anh chọc giận anh rồi phải không?”
 
Vương Khải cười nói: “Tiểu Yến Yến, cô không cần đối với bản thân mình thiếu tin tưởng như vậy mà. Kỳ thật dáng người của cô tỉ lệ rất ổn, trừ bỏ có chỗ còn chưa phát triển cho lắm thôi…. Mặt khác khuôn mặt của cô tròn tròn thoạt nhìn rất thanh thuần nha, quảng cáo này của chúng ta, chính là muốn cho người ta thấy cảm giác thật trẻ trung, thật tươi sáng, thật sống động, cảm giác rất phấn chấn, rất bùng nổ,.”
 
Tôi vô lực đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Tôi van anh, tôi cũng sắp ba mươi đến nơi rồi, bây giờ từ thích hợp để hình dung về tôi phải là thành thục gợi cảm nghe còn có lý một chút, anh nói tôi thanh thuần, là đang khen tôi hay đang rủa tôi hả ?”
 
Vương Khải nhìn tôi từ trên xuống dưới, đánh giá một chút, hết sức tiếc nuối mà nói: “Nói thật, tôi mặc dù thường xuyên khen ngợi phụ nữ thành thục gợi cảm, nhưng mà cô… tôi thực sự khen không nổi.”
 
Tôi cũng bất chấp hình tượng luôn, hung hăng mà vỗ một cái lên bàn, mắt lộ ra hung quang: “Anh rốt cuộc có ý gì!”
 
Vương Khải ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia, rõ ràng không có bị tôi làm cho kinh sợ chút nào. Hắn cười hì hì nói: “Ý của tôi chính là, quảng cáo này thực thích hợp với cô, hơn nữa, thù lao cũng không tồi nha.”
 
Tôi nghe thấy hai chữ “thù lao”, sắc mặt có hòa hoãn một chút. Chẳng qua vừa nghĩ đến đối phương tự nhiên chẳng hiểu làm sao lại muốn để tôi làm người mẫu , tôi lại cảm thấy không ổn chút nào, vì vậy hỏi Vương Khải: “Tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chúng ta cũng đâu thiếu người mẫu chuyên nghiệp, quảng cáo này làm sao lại đến lượt kẻ gà mờ như tôi ? À không, thường dân mới đúng ?”
 
Vương Khải cười đến chói lóa: “Ha ha, kỳ thật tôi thấy quảng cáo này rất thú vị, liền nhận làm, may mắn khí chất của tôi đặc biệt, mị lực khôn cùng, chinh phục tất cả mọi người….”
 
Tôi khoát tay ngắt lời hắn: “Dừng dừng dừng, đây thì có liên quan gì tới tôi?”
 
Vương Khải vô tội mà nháy nháy mắt: “Cô vẫn còn chưa hiểu sao? Tôi là nam diễn viên, nhưng mà cái quảng cáo này còn cần một nữ diễn viên nữa ấy.”
 
Tôi nắm chặt tay, đã hiểu rồi. Thì ra là Vương thiếu gia ngài muốn chơi trò làm diễn viên, thuận tiện kéo tôi đến làm nền sao ?

Bản thân tôi có rất nhiều khyết điểm, nhưng mà ưu điểm lớn nhất, có thể chính là da mặt rất dày. Chụp quảng cáo thì chụp quảng cáo, nếu xí nghiệp người ta không sợ bị ế hàng, công ty không sợ tác phẩm bị bỏ đi, thì tôi còn sợ cái gì… Đương nhiên, nếu như không có thù lao dồi dào của bạn Vương Khải, nếu như hắn không đáp ứng tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi, tôi có chết cũng không đứng ở chỗ này để cho người ta xoay qua xoay lại.
 
Cho đến khi đầu tóc tôi được chỉnh trang cho phù hợp với khuôn mặt hơi có chút trẻ con, hai bím tóc đuôi sam buông xuống trước ngực, trên đầu là chiếc mũ len màu đỏ, chân đi giày vải màu hồng nhạt, mặc chiếc áo khoác hoa hoét linh tinh đáng yêu xuất hiện trước mặt Vương Khải, hắn không nhịn nổi, phì cười. Tôi nhìn dáng vẻ khiếm nhã của hắn, không thèm để ý. Nói thật lúc nãy chính bản thân tôi đứng ở trước gương, nhìn thấy một thân tạo hình như thế này, cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tốt xấu gì tôi cũng một đống tuổi rồi, bây giờ nhìn hình dáng như thế này, nếu như không nhìn đến mặt, thật đúng là chẳng khác nào cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi….
 
Vương Khải cười đủ rồi mới giựt giựt quả bóng bông ở trên chóp mũ tôi, nói: “Tạo hình kiểu này không tệ nha.”
 
Tôi mặt không đổi sắc nói: “Anh thì sao, anh sẽ không định cứ vô lại như vậy chứ ?” Đùa hay sao, cứ như thế đến lúc ấy chủ đề của quảng cáo sẽ đối thành thiếu nữ mạnh mẽ dũng cảm đối đầu với sói xám rồi.
 
Vương Khái đã dự tính trước nói: “Tôi đã tự mình thiết kế tạo hình ổn thỏa rồi, cô cứ chờ mà xem.” Nói xong, liền bước vào phòng hóa trang,
 
Lúc Vương khải từ phòng hóa trang bước ra, tôi nặng nề thở dài, nghĩ thầm đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, hắn ăn mặc như vậy trông cũng giống người bình thường ra phết.
 
Lúc này một đầu tóc hỗn tạp của Vương Khải toàn bộ đều được chải ra phía sau, để lộ ra đường nét khuôn mặt hoàn mỹ. Trên khuôn mặt tuấn tú kia nhất thời bớt đi vài phần lỗ mãng, lại có thêm vài phần nghịch ngợm. Đồng thời đôi mắt vẫn luôn mỉm cười như trước, làm cho người ta cảm thấy một loại ấm áp khác thường. Hắn khoác trên người một cái áo len màu xám nhạt, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ vô cùng chói mắt, song mặc trên người hắn bỗng nhiên lại… Bên dưới mặc một chiếc quần bình thường cùng với giầy.
 
Quần áo rất bình thường, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng là mấy thứ bình thường linh tinh mặc ở trên người hắn, lại khiến cho người ta không thể chớp mắt…. Tôi nghĩ lúc nãy tôi nói sai rồi, không phải “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” mà là “Lụa đẹp vì người, phân tốt do lúa”, người ta trời sinh ra đã có khuôn mặt yêu nghiệt dáng người của người mẫu, cho dù chỉ mặc một cái quần đùi, thì cũng vẫn đẹp ( tôi thật háo sắc = . = )
 
Vương Khải đi đến trước mặt tôi, nghiêng đầu nhìn tôi mà cười cười, làm cho tôi nhất thời từ trên người hắn cảm thấy một cỗ khí chất tựa như cậu bé bên nhà hàng xóm…. Không đúng nha, hắn kỳ thật rất thô tục được không!
 
Vương Khải chọc rồi lại chọc cánh tay, cười nói: “Thế nào, không tồi phải không? Cô có phải đã bị tôi mê hoặc rồi đúng không ?”
 
Tôi nâng cằm gật đầu, tốt lắm, ngay câu đầu tiên đã lộ nguyên hình rồi.
 
Quá trình chụp tiến hành rất thuận lời, mặc dù tôi không được chuyên nghiệp lắm, chẳng qua chỉ cần phối hợp tốt với stylist và nhiếp ảnh gia, hơn nữa vẻ mặt cùng động tác không cần cứng ngắc quá,  như vậy coi như là miễn cường đạt yêu cầu.
 
Khi chúng tôi chụp xong, nhiếp ảnh gia hài lòng mà gật đầu, nói: “Không tồi.”
 
Song tên Vương Khải kia lại tỏ ra hết sức chuyên nghiệp: “Tôi cảm thấy có mấy kiểu vẻ mặt tôi chưa được tự nhiên cho lắm, nếu không chúng ta ngày mai chụp lại một ít đi ?”
 
Nhiếp ảnh gia vì vậy cũng chuyên nghiệp mà gật đầu đồng ý.
 
Vì vậy mỗ không chuyên nghiệp tôi đây đứng ở một bên than khóc: tôi đây ngày mai chẳng phải lại phải đội mũ đỏ đi giày hồng đến cho anh chà đạp ?
 
Sau đó tôi liền phát hiện, tôi đã sai lầm rồi, lầm to đặc biệt lầm to. Tôi phải chịu hành hạ, không phải là ngày mai, mà là ngày mai + ngày kia + ngày kìa….
 
Tên Vương Khải kia chơi trò Cô bé quàng khăn đỏ và Đại ca ca mãi thành nghiện, lăn qua lăn lại đủ một tuần lễ, cho đến sau đó, nhiếp ảnh gia vừa nhìn thấy chúng tôi đã muốn bỏ chạy trối chết, hắn mới bỏ qua o[╯□╰]o
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui