Xe chậm rãi lăn bánh, Hướng Khả Tinh bực bội hạ kính xe xuống, ở trong xe gào thét không ngừng, phát tiết bất mãn từ đáy lòng: “A…………..a……………..”
“Không cần làm bộ dáng này, kết hôn với tôi không làm cô đau khổ như thế chứ?” tâm tình Quý Như Phong rất tốt, một chút cũng không cảm thấy việc kết hôn này có gì không phù hợp, nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ mặt của Hướng Khả Tinh, anh cảm thấy có một loại cảm giác buồn bực khó thở.
“Tất nhiên, anh không hiểu đâu, cái tôi đau khổ người khác sẽ không hiểu.” Hướng Khả Tinh bực bội quát lớn.
Cái tên này còn nói như vậy, chẳng lẽ anh ta không có ý định dừng lại sao?
“Quý Như Phong, anh muốn kết hôn, thật ra có rất nhiều người nguyện ý gả cho anh, vì sao anh lại chọn tôi? Xin nhờ, tôi không thích hợp đâu.” Cuối cùng Hướng Khả Tinh cũng không đồng ý, đành phải cúi đầu xuống, ủy khuất cầu xin, hy vọng Quý Như Phong có thể phát ra lòng nhân từ tha cho cô.
“Vì sao không thể là cô?” Quý Như Phong ngừng xe lại một bên, anh quay đầu lại nhìn Hướng Khả Tinh, cũng rất khó hiểu.
“Chẳng lẽ anh muốn cưới tôi sao? Tôi không phải thuộc loại mỹ nữ như Lina, anh nhìn tôi xem, trong mắt anh tôi không giống như món ăn nha.” Lúc nói chuyện Hướng Khả Tinh cũng hạ thấp bản thân mình không đáng một đồng, chỉ hy vọng có thể hủy bỏ việc kết hôn này, thật là quá hoang đường rồi.
“Tôi biết, hiện tại cô cũng cảm thấy gả cho tôi là cô trèo cao quá phải không?” vẻ mặt Quý Như Phong vẫn thản nhiên, thậm chí còn có chút lười biếng, dường như căn bản là không để ý đến hôn lễ này này sẽ biến thành như thế nào, nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh như vậy, anh không để ý đến đáy lòng hay khó chịu, cười như gió xuân.
“Tất nhiên, tôi cảm thấy hơi trèo cao, Quý Như Phong! Quý đại thiếu gia, tôi cầu xin anh dừng lại đi.”
Sau khi Hướng Khả Tinh nói xong, không quên nhìn vẻ mặt của Quý Như Phong, nhìn anh ta cũng đang im lặng suy nghĩ, tâm cũng rối tinh rối mù, bắt đầu mong chờ cau trả lời hài lòng.
“Nhưng mà tôi muốn để cho cô trèo cao.” Không nghĩ đến Quý Như Phong lại nói như vậy, lại làm cho cô rơi xuống địa ngục.
Tất cả ủy khuất trong nháy mắt biến mất, Hướng Khả Tinh không chút nghĩ ngợi vươn tay ra giữ chặt cà vạt của anh ta, dùng sức ném qua một bên, vẻ mặt thật đáng sợ.
“Quý Như Phong! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Mặt anh đúng là không biết xấu hổ!”
“Oa, đại tiểu thư, đây chính là bộ mặt thật của cô sao?”
Quý Như Phong giả vờ sợ hãi, lúc đến gần cô, chóp mũi nhẹ nhàng hít thở mùi hương độc nhất trên người cô, trong đầu liên tưởng đến lúc ở đỉnh núi, anh vẩn hít thở như vậy, nhàn nhạt, có mùi hương tự nhiên của ánh mặt trời.
“Ít nói nhiều đi, Quý Như Phong, nếu anh dám cưới tôi, vậy anh chuẩn bị thật tốt đi.”
‘Chuẩn bị?” Quý Như Phong nhíu mày, anh thật muốn biết tới cùng là phải chuẩn bị cá gì.
“Chuẩn bị giác ngộ, tôi sẽ nhổ tất cả những bó hoa dại bên ngoài của anh.” Cô đắc ý cười lạnh, lấy son môi ra nhẹ nhàng tô lên, rất tự tin nói.
Không ngờ Quý Như Phong lại cười điên cuồng hơn: “Bà xã, xem ra tôi cưới em là đúng………, những người phụ nữ này, tôi đã ghét từ lâu, em giải quyết giúp tôi thì càng tốt, tôi còn không có khẩu vị, nhưng………….. bà xã, đối với những người phụ nữ này, em tuyệt đối đừng khách khí.”
“Quý Như Phong!” Rốt cuộc anh ta là loại đàn ông gì, sao da mặt lại dày như thế?
Hướng Khả Tinh thật khó chịu, cô vung tay hất cà vạt anh ra, bực bội mở của xe, xuống xe hít thở không khí, ở lại đây với anh ta, thật là hành hạ lớn mà.
“Hướng Khả Tinh, em nhận lấy số mạng của mình đi.” Quý Như Phong ngồi trong xe, từ từ chỉnh lại cà vạt của mình, nhìn Hướng Khả Tinh tức giận ở phía trước, nụ cười trên gương mặt càng thêm sâu.
Trên đời này, nếu như anh muốn, không có gì mà không được.
“Hướng Khả Tinh, tôi sẽ đối xử với em khác với những người phụ nữ kia, làm người phụ nữ của tôi không có cái gì la không xứng.”
Trong bóng đêm mê người, Hướng Khả Tinh không có ý định tham gia buổi họp lớp, nhưng cô ngồi trong nhà hàng lại quá nhàm chán, lại còn nghe mẹ Hướng nói về việc kết hôn, thế là cô bực bội cầm túi xách lên đi tham gian họp lớp.
Hướng Khả Tinh vừa vào phòng được một lúc, họp lớp đã bắt đầu, cô ngồi trong một góc nhìn thấy tất cả mọi người đàn vui vẻ đùa giỡn, cảm thấy mình đến đây cũng không làm tâm tình tốt lên chút nào, vẫn tức giận, không thoải mái như vậy.
Đúng lúc này, một người xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của mọi người, âm nhạc lập tức ngừng lại, khiến Hướng Khả Tinh không được tự chủ nhìn qua.
Người chủ trì cầm lấy mirco, lớn tiếng nói với mọi người: “Hôm nay không dễ dàng gì mời hai nhân vậ xuất hiện trong buổi họp lớp của chúng ta, một là Hướng Khả Tinh, một vị khác là Âu Lực Kiệt, xin cho hai người này một tràn pháo tay.”
Âu Lực Kiệt! Cái tên này làm Hướng Khả Tinh nghe như sét đánh ngang tai, cả người không được tự chủ đứng lên, nhìn toàn bộ ở trước mặt, Âu Lực Kiệt thong thả đi vào, anh ta vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, thân thiết như vậy.
Trên mặt Hướng Khả Tinh nở nụ cười vui vẻ.
“Xin chào mọi người, tôi vừa ở nước ngoài trở về không lâu, cho nên vẫn chưa có dịp họp mặt cùng mọi người, lần này tôi đến mời khách.”
“Tôi cũng vậy.” Hướng Khả Tinh lập tức đi lên, rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Âu Lực Kiệt, các bạn học đều hô to, mọi người rất vui vẻ: “cũng lâu rồi tôi không có thời gian họp lớp, vì để bày tỏ lời xin lỗi, lần này hãy để tôi và Âu Lực Kiệt cùng góp tiền trả lần này.”
“Được, được……………” Mọi người xung quanh đều đồng ý với bọn họ.
Âu Lực Kiệt nhìn Hướng Khả Tinh, tự động chạy lên như vậy, vẫn hấp ta hấp tấp, anh cười cười.
Hướng Khả Tinh nhìn Âu Lực Kiệt cười vui vẻ.
Họp lớp vẫn tiếp tục diễn ra, Hướng Khả Tinh ngồi bên cạnh Âu Lực Kiệt, nhìn mỗi cái giơ tay nhất chân của Âu Lực Kiệt hấp dẫn như vậy, càng nhìn cô càng cảm thấy hấp dẫn, khiến cô kiềm lòng không đậu ở lại nhìn.
Lúc này, điện thoại của Âu Lực Kiệt đột nhiên vang lên, anh thản nhiên nói lời xin lỗi rồi ra ngoài nhận điện thoại.
Hướng Khả Tinh vẫn ngồi đó chờ đợi, thật lâu sau Âu Lực Kiệt không quay lại, lại nhìn mọi người xong quanh làm cô cảm thấy hơi ngây ngẩn cả người.
Sau khi họp lớp kết thúc, cô tìm được người chủ trì: “Âu Lực Kiệt đâu? Anh ta đi đâu rồi?”
“À, anh ta có việc nên rời đi trước rồi, anh ta đã gửi tiền luôn rồi.” Người chủ trì vừa bận rộn vừa nói.
Hướng Khả Tinh cảm thấy mất mác, cô vốn có nhiều lời muốn nói với Âu Lực Kiệt, nhưng tất cả mọi người đều rời khỏi, giống như có vẻ bận rộn lắm, thế cô cực kỳ chán nản rời khỏi đây.
Ngày thành hôn các trưởng bối đã chuẩn bị hết rồi.
Hướng Khả Tinh mặt giận nhìn tất cả, tìm không thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Âu Lực Kiệt khiến cô cảm thấy rất buồn bực, cô đến trước mặt mẹ Hướng, dựa vào lòng bà: “Mẹ, con không muốn gả cho anh ta đâu.”
“Khả Tinh, lúc nào rồi, tại sao con còn nói những lời này, có phải con có chứng sợ hãi trước hôn nhân không?” mẹ Hướng hoàn toàn không đem những lời nói của Hướng Khả Tinh để ở trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, quan tâm hỏi.
“Không phải, con, con………………” Hướng Khả Tinh cũng không biết giải thích thế nào, nhìn vẻ mặt vui vẻ của mẹ, chẳng lẽ việc cô gả cho Quý Như Phong làm cho mọi người vui vẻ thế sao? Rốt cuộc có chỗ nào đáng vui vẻ chứ?
“Khả Tinh nha, đừng bày ra bộ dạng này, con cũng trưởng thành rồi, đừng giống như một đứa bé nữa, nếu con thật sự không có hứng thu với Quý Như Phong, vì sao cùng đi ra ngoài với cậu ta, rồi cùng nhau trở về?” Mẹ Hướng vỗ vai cô, nói rất khẳng định.
Vốn là mẹ Hướng đang nghi ngờ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hướng Khả Tinh đi cùng với Quý Như Phong, làm mẹ Hướng đang nghi ngờ trong lòng cũng từ từ thả lỏng.
“Mẹ.” Hướng Khả Tinh chu mỏ lên, cô đứng lên đi về phòng mình.
Vừa mới nằm lên giường, điện thoại cô đã đổ chuông, nhìn dãi số quen thuộc kia, Hướng Khả Tinh bực bội ấn nút nghe: “Có chuyện gì sao? Tôi rất bận.”
“Tôi biết cô dâu đang rất bận, nhưng mà bảo bối, đi thử áo cưới một lần đi.” Lúc này, Quý Như Phong đang ngồi trong cửa hàng áo cưới, nhìn nhân viên chuẩn bị áo cưới cô dâu giúp anh, trong đầu không ngừng nghĩ đến lúc Hướng Khả Tinh mặc vào sẽ như thế nào.
Nghĩ đến đây. Gương mặt tươi cười của Quý Như Phong càng thêm vui vẻ.
“Anh muốn thử áo cưới, thì tự thử một mình đi, tôi không có thời gian.” Nói xong, Hướng Khả Tinh cúp điện thoại, không ngó ngàng gì đến.
Nhưng mà Hướng Khả Tinh nằm chưa được nửa tiếng, tiếng đập cửa liền vang lên, khiến cô phải đứng lên mở cửa ra, lại nhìn thấy Quý Như Phong.
“Không phải anh đang thử áo cưới sao?” cô thản nhiên chế nhạo, niềm vui duy nhất của Hướng Khả Tinh cũng biến mất.
“Đi thôi, tôi đã nói với bác gái rồi.” Quý Như Phong nắm tay Hướng Khả Tinh, rồi kéo cô đi ra ngoài, lúc nhìn mẹ Hướng, lễ phép chào hỏi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến cửa hàng áo cưới, Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong lấy từng cái áo cưới thử lên người cô, rồi anh đứng đó như tượng gỗ.
Nhân lúc nhân viên rời khỏi đây, Hướng Khả Tinh tức giận nói: “Anh không có học cái gì gọi là tôn trọng người khác sao?”
“Chờ em học được cái tôn trọng đó mà phục tùng tôi rồi hả nói.” Quý Như Phong cũng không hy vọng người khác cự tuyệt anh, làm trái ý anh.
“Quý Như Phong, cưới tôi anh nhất định sẽ hối hận.” Lúc nói chuyện, Hướng Khả tinh quay lại giật áo cưới trong tay Quý Như Phong, nhìn nhìn một lúc rồi nói: “tôi vẫn chọn bộ này, anh đi thay quần áo đi.”
Sau khi nói xong, Hướng Khả Tinh đi vào phòng thay đồ.
Quý Như Phong đứng tại chỗ cười cười, anh vừa dùng trà vừa đợi cô thay áo cưới.
Rất nhanh, Hướng Khả Tinh đã ra ngoài, bộ áo cưới đơn giản kia mặc trên người cô lại rất vừa, làm cả cơ thể hoàn mỹ của cô bày ra ngoài.
Cho tới bây giờ Quý Như Phong thật sự không biết Hướng Khả Tinh có dáng người đẹp như vậy, trong nháy mắt làm anh ngây ngẩn cả người.
“Tiểu thư, bộ áo cưới này mặc lên người cô rất đẹp.” Ngay lúc Quý Như Phong chuẩn bị cất lời khen ngợi, ngoài cửa một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến Hướng Khả Tinh quay đầu lại nhìn.
Hướng Khả Tinh còn đang nhíu mày, vừa nghe giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, lập tức nụ cười trên gương mặt tươi như ánh mặt trời: “Đúng không? Cảm ơn anh, Lực Kiệt.” Không ngờ ở đây sẽ gặp được anh ta, Hướng Khả Tinh thật sự cảm thấy rất có duyên.
“Tôi chưa bao giờ nói dối, cô mặc vào thật sự rất đẹp, cô sẽ là cô dâu đẹp nhất.” Âu Lực Kiệt khen ngợi làm Hướng Khả Tinh cảm thấy xấu hổ, nhưng câu nói cuối cùng đã kéo cô về hiện tại, Hướng Khả Tinh đang muốn chuẩn bị giải thích.
Ai biết được Quý Như Phong đang ngồi chỗ kia đột nhiên đứng lên, anh nhàn nhã đi đến bên cạnh Hướng Khả Tinh, đưa tay ôm lấy eo cô: “Cô ấy sẽ là cô dâu đẹp nhất, bởi vì cô ấy là cô dâu của tôi.” Lúc nói chuyện, Quý Như Phong cúi đầu xuống hôn lên bả vai trần của Hướng Khả Tinh, ánh mắt vô cùng mập mờ.
Hướng Khả Tinh thật không ngờ Quý Như Phong sẽ làm như vậy, cô nhìn Âu Lực Kiệt trước mặt, nhất thời cảm thấy thật xấu hổ: “Quý Như Phong, anh thả thôi ra đi.” Cô dùng sức tránh tay Quý Như Phong.
Hướng Khả Tinh đứng cách Quý Như Phong một khoảng cách an toàn, rồi sau đó cười với Âu Lực Kiệt: “Lực Kiệt, lần trước sao anh bỏ đi trước vậy? Lúc nào mới trở về?”
“Thật xin lỗi, lần trước tạm thời có việc, tôi về đây đã được vài tháng, hiện tại đang làm nhiếp ảnh gia ở cửa hàng áo cưới này.” Âu Lực Kiệt vẫn vẻ mặt ôn hòa, nhìn Quý Như Phong, rồi phóng ánh mắt chú ý lên gương mặt Hướng Khả Tinh.
“A………Thì ra anh làm nhiếp ảnh gia ở đây.” Thật tốt qua, cũng may là hôm nay cô đến đây.
Hướng Khả Tinh tâm tình rất kích động, nhìn Âu Lực Kiệt, người đàn ông hoàn mỹ trong lòng cô, hình ảnh ông xã tiêu chuẩn trong lòng cô.
Nhưng Hương Khả Tinh không biết rằng, vẻ mặt hiện tại của Quý Như Phong đã tức giận ngút trời, Quý Như Phong móc ví da lấy thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên đứng bên cạnh: “Tính tiền, bộ áo cưới này thật đẹp.”
“Dạ, Quý tiên sinh.” Sau khi nhân viên thanh toán nhanh chóng, rồi trả lại thẻ tín dụng cho Quý Như Phong.
Quý Như Phong sau khi nhận lấy thẻ liền nhanh chóng kéo tay Hướng Khả Tinh, không ngừng nói ra bên ngoài, sau đó nhét cô vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi, dọc đường đi đều không ngừng nói với Hướng Khả Tinh.
“Quý Như Phong, anh làm gì vậy?” Hướng Khả Tinh rất bực, khó khăn lắm mới có thể gặp được Âu Lực Kiệt, cái tên Quý Như Phong này đã kéo cô đi rồi.
“Có phải cô đã quên mất thân phận của mình rồi không? Lúc mặc áo cười nghĩ lại bản thân mình, lại cùng người đàn ông khác mập mờ không rõ.” Nhớ tới bộ dáng Hướng Khả Tinh ngây ngốc cười kia, còn có ánh mắt thẹn thùng, tức giận của Quý Như Phong càng tăng thêm.
Tên kia rốt cuộc có mị lực gì, chẳng lẽ anh còn kém hơn so với Âu Lực Kiệt sao? Thật không biết ánh mắt của Hướng Khả Tinh để ở đâu nữa.
“Đúng đó…………….” Hướng Khả Tinh bị Quý Như Phong nhắc nhở liền tỉnh ngộ, giờ phút này cô cũng nhớ đến thân phận của mình, biểu tình trên gương mặt càng thêm phức tạp.
Quý Như Phong nghe những lời nói này của cô, còn tưởng rằng cô đã suy nghĩ kỹ, không ngờ cô vừa mới nói, khiến Quý Như Phong xúc động muốn giết người.
“Chúng ta nhất định phải nói rõ ràng, chúng ta sẽ không có khả năng kết hôn, nhất định sẽ không có khả năng kết hôn.”
Một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông không có gì đặc biệt, lại khiến Hướng Khả Tinh kiên quyết như vậy, đáng chết, người đàn ông kia rốt cuộc có mị lực gì.
“Quý Như Phong, không có gì là không thể, tôi sẽ không kết hôn với anh, tuyệt đối sẽ không.” Hướng Khả Tinh bị anh nói như thế cũng rất tức giận, cô rống to lên.
“Vậy chúng ta chờ xem ai sẽ thành công.” Đột nhiên Quý Như Phong dừng xe ở bên đường, rồi nhích lại gần Hướng Khả Tinh, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin.
Anh tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy đâu!
Hướng Khả Tinh cũng khôi phục lại bình tĩnh, hai người trừng mắt nhìn đối phương, ai cũng không chịu phá vỡ giây phút im lặng này, cuối cùng, xe chạy một đường thẳng đến Hướng gia.
Sau khi Hướng Khả Tinh ngừng xe lại, cô hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị mở cửa xuống xe, lại bị Quý Như Phong giữ lại, anh kéo cả người cô đến gần anh.
“Người đàn ông kia là ai? Nhìn dáng vẻ, hình như hai người quen biết nhau lâu rồi.” Quý Như Phong gằng từng tiếng, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Hướng Khả Tinh.
“Tất nhiên, tôi cho anh biết, anh ta chính là mẫu ông xã tôi hằng mơ ước, còn anh so với anh ta như một trời một vực, hiểu không? Anh hoàn toàn không phải là món ăn của tôi.”Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh bày ra vẻ mặt chán ghét, ánh mắt rất khinh thường nhìn anh.
Nhìn thấy ánh mắt Hướng Khả Tinh như vậy, làm tổn thương lòng tự trọng của Quý Như Phong: “Vậy anh ra là món ăn của cô sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, khóe miệng Quý Như Phong cười lạnh, bất quá chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi, không có cách nào so sánh với anh được.
“Rất đúng, cầu xin anh, đừng làm càn nữa.” Hướng Khả Tinh bày ra tư thế cầu xin, anh còn làm như vậy nữa, thật sự cô không thể tưởng tượng được.
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý thật tốt, việc này cô không cần phải suy nghĩ lung tung nữa.” Quý Như Phong rất ôn nhu vuốt ve mái tóc cô.
Động tác ôn như này làm Hướng Khả Tinh ngây ngẩn cả người, có cảm giác là lạ, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Quý Như Phong, cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, gật gật đầu, ngược lại cười cảm ơn rồi bước xuống xe rời đi.
Nhưng mà cô không biết được, sau khi cô rời đi, vẻ mặt của Quý Như Phong lại trở nên quỷ dị, mang một tia cân nhắc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Khả Tinh ăn mặc chỉnh chu rồi nhanh chóng xuống lầu, rất vui vẻ đi ra ngoài.
Điều này làm mẹ Hướng và ba Hướng rất ngạc nhiên, vốn định nghĩ sẽ hỏi cô đi đâu, nhưng cô đi quá nhanh, khiến bọn họ không có dịp gặp mặt, nhưng họ đổi sang suy nghĩ khác, thời gian này, cô không có nhiều nơi để đi, chỉ biết cô đi ra ngoài với Quý Như Phong thôi.
Nghĩ đến đây, bọn họ nở nụ cười yên tâm, xem ra đã xác định chuyện Hướng Khả Tinh và Quý Như Phong rồi.
Ngoài cửa hàng áo cưới, Hướng Khả Tinh nhìn cánh cửa đóng chặt chẽ lại, giờ tay lên nhìn đồng hồ mới bảy giờ rưỡi, sao cô lại quên mất, cửa hàng áo cưới còn chưa mở cửa, vậy thời gian tiếp theo, cô nên đi đâu đây?
Hướng Khả Tinh nhàm chán ngồi nhìn xung quanh, chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua.
“Hướng Khả Tinh.” Đúng lúc này, Hướng Khả Tinh nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, làm cô đang ngây ngẩn cả người liền trở nên hưng phấn.
Hướng Khả Tinh nhanh chóng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu tươi cười của Âu Lực Kiệt: “Lực Kiệt, thật khéo nha.”
“Đúng vậy.” Âu Lực Kiệt chào hỏi ôn hòa, rồi mở cửa tiệm chụp hình ra, đi vào.
Hướng Khả Tinh đi vào theo anh ta.
“Sao anh đi làm sớm vậy?” Hướng Khả Tinh nhìn Âu Lực Kiệt sắp xếp đồ, rồi mở máy tính ra không biết đang bận rộn làm gì, cô cũng đi lên phía trước.
“Có vài ảnh chụp muốn xử lý cho kịp.” Âu Lực Kiệt cười ôn hòa nhìn cô một cái, rồi sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
“Vậy anh có ăn sáng chưa, tôi đi mua giúp anh.” Hướng Khả Tinh rất ân cần hỏi, cô nhìn anh đang làm việc nghiêm túc, nói thật ra, người đàn ông này quả thật không tệ.
Hướng Khả Tinh liếc mắt một cái nhìn là biết, Âu Lực Kiệt này là một người tốt, tốt hơn nhiều so với Quý Như Phong.
Cái tên Quý Như Phong kia là công tử bột, đứa con phá gia, cái gì cũng không có, Âu Lực Kiệt thì ngược lại, nghiêm túc, cầu tiến, ôn nhu…………………..
Miên mang suy nghĩ, nụ cười trên gương mặt Hướng Khả Tinh càng thêm vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng cô còn chưa tưởng tượng được lâu, tay cô đột nhiên run lên khiến Hướng Khả Tinh không khỏi lau chùi nước bọt sắp chảy ra, chuông tin nhắn điện thoại vang lên, là tin nhắn của Quý Như Phong gửi đến làm tâm tình cô đang tốt liền bị dập tắt.
Cô bực bội mở ra, ánh mắt mở trừng lớn nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng thấy một chiếc xe sang trọng ngừng cách đó không xa, mà người trên xe là ai thì cô không cần phải nói.
Quý Như Phong!
Hướng Khả Tinh nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà trên gương mặt vẫn không khống chế được bình tĩnh, mỉm cười nói với Âu Lực Kiệt: “Lực Kiệt, tôi đi mua bửa sáng cho anh nha.”
“Không cần, chờ một chút…………………” Âu Lực Kiệt hơi xấu hổ, quay đầu chuẩn bị từ chối, nhưng thấy Hướng Khả Tinh rất nhiệt tình chạy đi mua đồ ăn sáng, làm Âu Lực Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...