Bà Xã, Sinh Con Cho Anh Nhé!

-Ring! Ring!_Một ngày mới bắt đầu hiện hữu trong cuộc sống của Khánh Ni bằng tiếng chuông đồng hồ inh ỏi.
Với tay tắt chuông điện thoại, Khánh Ni nhăn mặt há to miệng ngáp một cái đã đời rồi trở mình, quyết tâm nướng khét thêm 5 phút nữa.
Bỗng, cô nàng phát hiện nơi đặt tay của mình có thứ gì đó mềm mềm, trơn trơn, căng lì như da người. Cô đưa tay lên phía trên ‘thăm thú’, ‘khám phá’ ra vô số ‘đồi dốc’ cũng căng lì, mềm ngoài trong cứng, còn có hai vành đai mỏng như môi người nữa…
“Môi người?”
“Có người đang nằm cạnh mình!” Đầu Khánh Ni ngốc lên dẫu mắt vẫn nhắm tít, vùng da trên trán dồn lại nhăn nhúm càng dày thêm.
“Mẹ mình à?” Khánh Ni vô định đưa tay về phía dưới thân thể bên cạnh, lười nhác đến mức không mở mắt nổi. “Đâu có ngực!”
“Cha mình à?” Khánh Ni vừa mộng mị vừa nhích người đến gần, chồm hẳn lên thân thể người kia, cái mũi nhỏ ra sức khịt khịt trên từng thớ thịt nhận dạng người thân “Không có mùi thuốc lá! Chỉ có mùi bạc hà, mà cha mình đâu nhai sinhgum được đâu! Cha nhai cha quên sẽ nuốt mất”
“Vậy thì kẻ đó là ai?” Ý nghĩ này vừa loé lên đã làm Khánh Ni hoang mang cực độ, tỉnh hẳn cả ngủ ngay lập tức. Cô đưa đôi mắt có phần kinh ngạc nhận dạng kẻ bên cạnh, đôi đồng tử càng ngày càng trở nên xám xịt hơn.
Quả nhiên cô đã đoán đúng, tên tiểu nhân bỉ ổi này còn là ai khác ngoài tên Thánh Lãm chảnh thủng cả trời xanh đó chứ. Anh ta dám nhân lúc cô ngủ say trèo giường, giở trò đồi bại.
Nghĩ đến đây, Khánh Ni xem xét thân thể còn nguyên vẹn quần áo của mình, có chút nghi ngờ dấy lên khi thấy nó xộc xệch hơn lúc trước.
Im lặng vài phút mặc niệm, Khánh Ni rựt phăng chiếc chăn mỏng trên giường, vất xuống đất, tập trung thị giác soi lần này đến lần khác lên chiếc ra giường màu hồng phấn.
“Không có máu! Mình vẫn còn trong sạch chán! Hoho” Nhưng…không đồng nghĩa với việc anh ta không làm nhục bên ngoài mình. Hành vi trèo lên giường này đã đủ để tố cáo mọi việc.
Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại, Thánh Lãm cũng là người, dù là đồng tính, thái giam hay hoạn quan cũng nổi thú tính nữa là.
Sau một hồi suy luận, Khánh Ni không khỏi đau lòng trước sự thật mình đã bị ăn. Cô biến tủi nhục thành năng lượng, cầm lấy chiếc gối trắng êm ái đè vào mặt Thánh Lãm, cố hết sức mà dận.
Bí thở, Thánh Lãm giãy lên như cá trên chảo nóng, hai tay không ngừng tát, cào, cấu, túm giật tóc, tai, cổ, áo của Khánh Ni.
Để chế ngự ‘quân địch’, Khánh Ni áp dụng chiêu lấy thịch đè người, vắt cả thân thể lên người anh kìm giữ.
Đương lúc cử động của Thánh Lãm đang dần ít đi, tố cáo chủ thể sắp chầu trời thì cửa phòng Khánh Ni bật mở, mẹ cô cùng chiếc môi nhôm lắc mông bước vào.

Khuôn mặt bà rạng rỡ phút chốc đen sầm như trời bão, cái môi nhôm trên tay bà cũng đột ngột run lên rất mạnh.
-Lâm . Khánh . Ni! Mày đang làm cái gì vậy!!!
Tiếng thét chói tai rạch ngang bầu trời làm chấn động mọi sinh vật xui xẻo ở cạnh đó, kể cả những đồ vật bên trong ngôi nhà…cũng rung lên vô kể như động đất.
Một tiếng thét bắt đầu cho những ngày tháng ‘sống không được, chết không xong’ của một ai đó.
-Thánh Lãm, xin lỗi con!_Vừa tất bật dọn bữa sáng, bà Lâm vừa áy náy nhìn chàng trai đang dựa người cao ngạo đọc báo. Bà không ngờ, con gái bà dám đi đè người ta.
-Khánh Ni thực sự rất mạnh, mình mẩy con giờ rất ê ẩm!_Thánh Lãm không nhìn bà Lâm mà bâng quơ đáp lời.
-Thế thì đêm qua chắc con khổ lắm, mẹ không nghĩ mới sáng sớm mà nó còn ham muốn như thế!! Con ăn cháo gà cho khoẻ đi!_Bà Lâm nuốt nước bọt cười trừ, không ngừng thề thốt sẽ đánh đòn con gái. Con gái thì phải để con trai đè, thật là…
-Mẹ! Cơm trưa con đâu!_Sau khi thay xong quần áo, Khánh Ni phi như bay xuống nhà, hối hả đảo mắt tìm hộp cơm thân yêu.
-Không có đâu! Bữa trưa chúng ta sẽ về biệt thự ăn! 12h tôi đến đón em_Trả lời thay ẹ vợ, Thánh Lãm quả quyết nói, càng về sau, sự đe dọa thấm đẫm trong câu nói của anh càng nhiều thêm_Dù em có muốn hay không, em vẫn phải đi cùng tôi. Khánh Ni! Em có thể trốn, nhưng…tôi khuyên em không nên phí công…tôi hoàn toàn có khả năng bắt em.
Thoáng khựng người trước lời tuyên bố đầy tự tin ấy, Khánh Ni suy nghĩ gì đó rồi nở nụ cười tuyệt sắc.
-Vậy thì ông xã, cố mà bắt bằng được em nhé!
Thời gian cứ thế cắm đầu cắm cổ trôi, phút chốc đã đến 11:50 phút.
Đưa ánh mắt thâm trầm loé lên chút ánh sánh nhàn nhạt lướt lên mặt đồng hồ, Thánh Lãm hạ giọng hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh, thái độ có điểm nóng lòng.
-Đỗ quản gia, xong chưa vậy?
-Thiếu gia, thưa xong rồi ạ…nhưng…_Đỗ quản gia kính cẩn đáp, thanh âm có vẻ do dự_…có cần phải huy động nhiều người thế không? Theo tôi nghĩ, trong hoàn cảnh này, ngài tuyệt đối đừng dùng vũ lực, súng, lựu đạn sẽ gây phản cảm cho thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân là phụ nữ…chắc chắn muốn được rước về theo cách lãng mạn nhất, xa hoa nhất…
-Đỗ quản gia, hôm qua tôi cũng nghe lời ông làm theo, cũng đem trang sức ngọc trai đến dụ mồi cô ấy đấy thôi, nhưng có được lợi gì đâu_Bất mãn quay đầu nhìn Đỗ quản gia, Thánh Lãm đều giọng không kém phần mỉa mai.
-Báo cáo thiếu gia, tôi đã cho người đào đất, giăng bẫy, bao vây hầu khắp trường học theo chỉ thị của ngài rồi!_Một ông anh mặt mũi bặm trợn như mafia thứ thiệt, mắt đeo chiếc kính râm to sụ lịch sự cúi đầu chào Thánh Lãm, đều đều giọng_Cậu chủ, trời hôm nay âm u quá, chắc sẽ có mưa, tôi đi mua áo mưa tiện lợi cho anh em nhé?

-Cởi kính ra rồi hãy nói!_Đỗ quản gia đứng bên thụi mạnh vào người hắn, trừng mắt nghiến răng.
-Thiếu gia, mật vụ tin nhắn về báo thiếu phu nhân đang ở cănteen trường! Cô ấy ăn rất nhiều đồ, uống khá nhiều nước nên khuyên ngài cử người mai phục WC!_Một người khác cũng theo sau tiếp lời khẩn trương.
-Cũng được! Nhưng…_Thánh Lãm nghi hoặc hỏi, có chút khó hiểu in trên hàng lông mày đang nhíu lại_Không trốn sao?
-Thưa không!
-Chẳng nhẽ cô ấy muốn 1 chọi 30?_Thoáng vẻ ngạc nhiên, Thánh Lãm trầm ngâm.
-Cậu Lãm, chuyện này có vẻ hơi quá!_Khép nép đứng bên cạnh Thánh Lãm hóng chuyện đã lâu, ông Lâm mới ‘nhẹ nhàng’ chọc chọc tay vào người anh, nhỏ giọng góp ý_Ta không biết tại sao con lại muón lấy con gái ta như thế…nhưng, ta vẫn thấy chuyện này rất mơ hồ. Hai đứa chỉ mới gặp nhau…
-Cha vợ! Hãy nhớ thoả thuận của chúng ta! Con sẽ tiếp tục để hai người sống an nhàn nếu hai chấp nhận cuộc hôn nhân. Hai người đã chấp nhận thì tốt nhất không nên rút lại, con ghét nhất là những người thất hứa_Đưa đôi đồng tử đen trầm tĩnh quét lên hai đấng sinh thành bên cạnh, Thánh Lãm đáp lời với thanh âm ổn trọng, quanh thân thể tản mát ra một luồng hàn khí nhè nhẹ_Hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Khánh Ni! Như vậy, con con sinh ra cũng sẽ không bị cô ấy hành hạ.
Ông bà Lâm nãy còn mừng mừng tủi tủi giờ cúi đầu mặc niệm. Họ biết họ đã đẩy Khánh Ni đến với tay ác ma…nhưng họ chẳng thể làm gì để ngăn chặn. Ai bảo, bọn họ có một quá khứ lừng lẫy đến mức máu chảy đầu rơi cần phải che giấu chứ.
-Được rồi! Xuất phát! Không thắng…không trở về!
Gần 12h trưa tại cănteen trường.
-A! Nói A đi nào!_Tự mở miệng dỗ lời ngon ngọt với chính mình, Khánh Ni hung hăng đút một miếng thịt vào miệng, răng tích cực nhai nhồm nhoàm với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Về chuyện thách thức với Thánh Lãm lúc sáng, Khánh Ni cô cũng chẳng rảnh mà tin anh ta sẽ đến nơi này làm loạn. Theo suy luận logic cô lắp rắp suốt mấy tiếng dài thì Thánh Lãm thực chất chỉ là một thằng buôn bán phụ nữ sang Trung Quốc, lợi dụng ‘nhan sắc’ hơn người để dụ dỗ những mảnh đời cả tin. Những kẻ như vậy sẽ chẳng dám công khai bắt người trước mặt quần chúng nhân dân hùng mạnh thế này đâu, cùng lắm là gọi điện tới đe dọa cô tự mình vào tròng mà thôi.
Nhưng cô là ai? Là thiên tài võ học mang gen cả cha lẫn mẹ, là người có tần suất tẩu hỏa nhập ma thú tính át nhân tính nhiều nhất. Có gan động vào cô? Tức là có gan chọi với chúa sơn lâm một cõi, haha.
-Khánh Ni! Ngươi định không trốn thật à?_Chăm chú động tác gắp đồ ăn điêu luyện của cô bạn đối diện Tiểu Nghi xót của nhưng vẫn làm vẻ lãnh đạm giả vờ quan tâm hỏi.
-Ta…ta…_Đáp lại sự quan tâm của con bạn, Khánh Ni chỉ cúi đầu, giọng nói ngắt quãng trong tiếng thở gấp gáp khó nhọc.
-Khánh Ni! Ngươi lại làm sao nữa thế?

-Chết…ta…ta…_’Thẹn thùng’ ngẩng đầu, Khánh Ni yếu ớt đưa bàn tay run rẩy túm lấy áo Tiểu Nghi, khuôn mặt đỏ bừng như sốt đã nhuốm nước mắt lẫn nước mũi từ bao giờ.
-Khánh Ni! Ngươi đừng làm ta hoảng? Có chuyện gì vậy?_Thấy biểu hiện lạ thường của con bạn, Tiểu Nghi hốt hoảng chạy sang phía Khánh Ni_Này, đừng nói là giờ ngươi cảm thấy hối hận vì không trốn rồi nhé! Có cần ta tìm một cái hố cho ngươi nấp không?
-Cạch!_Đúng lúc ấy, cánh của gỗ phòng cănteen đột ngột đóng lại, dập tắt hẳn luồng sáng rực rỡ của ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong.
Sau một hồi ngơ ngác nai tơ nhìn cánh cửa đóng im lìm, đám người đang tiếp năng lượng bắt đầu nhận thức có điều gì đó kì quái liền ngừng cả ăn, rộ lên một tràng xì xào bàn tán. Tên đại ca trong trường thấy thế liền không khỏi tức giận, mặt mũi bặm trợn tiến về phía cánh cửa toan đạp một phát cho nó mở ra, để ánh sáng hiếm hoi kia chiếu vào căn phòng ngột ngạt không có lấy cái cửa sổ này.
Nhưng, hắn ta chưa kịp phô trương sức mạnh của mình, thì ‘rầm’ một cái, cánh cửa bật mở. Ngay tức thì, tên đại ca hóa thân thành mèo hoang, nhảy bật ra sau lánh nạn, khóe mắt vằn đỏ giận giữ trừng về phía đám người bên ngoài đang tiến vào.
Sự xuất hiện của ‘tên đầu đàn’ ‘dẫn dắt’ đám người mặc vest đen kia như một tia sét giữa trời quang nả thẳng vào người Khánh Ni, khiến cục thịt nướng to đùng đang vướng trong cổ họng cô cũng phải rơi tõm xuống dạ dày.
“Anh ta…đến thật kìa!!!”
Nuốt ực đống nước bọt đầy mỡ và thịt nướng một cái, Khánh Ni tròn mắt không chớp nhìn thân ảnh đang tỏa ra khí chất ngạo mạn nồng đậm thu hút mọi ánh nhìn cả nam lẫn nữ phía đằng xa, những ngón tay toát mô hôi vô thức ép chặt gấu váy đồng phục.
Ông trời quả thật muốn chơi cô một vố đau thì phải, ngang nhiên chống lại mọi suy nghĩ của cô, biến chúng thành lời nói tạp nham gió thổi một cái là bay mất tăm dạng.
Thánh Lãm…anh ta quá trội. Nhìn vào đám người lẽo đẽo một hàng dài sau lưng anh ta đi, bọn họ chẳng sợ người ngoài xì xào bàn tán gọi cảnh sát, ngang nhiên lăm le những khẩu súng lục trắng bạc thời thượng, bên hông còn dắt thêm mấy quả tròn tròn không khác gì lựu đạn, mặt mũi tên nào tên ấy cứ nhìn người là háy, là lườm, hầm hà hầm hè như cún con đói đến mức thịt người cũng ăn được.
“Hình như…bọn họ đi bắt tên hítle nào đó chứ không phải mình…nhất định không phải mình!” Cay đắng khóc không ra nước mắt, Khánh Ni tự trấn an chính bản thân mình. Trước giờ, cô cứ nghĩ mọi chuyện chỉ là một trò đùa của một tên thiếu gia rảnh rổi thích chơi trội…không ngờ được là…anh ta quyết tâm làm thật.
-Bà xã! Em an phận như vậy…chắc đã tình nguyện đi cùng tôi rồi, đứng không?_Chậm rãibước đến bàn ăn của Khánh Ni, Thánh Lãm từ trên cao bừa bãi phóng ánh nhìn hài lòng bao trùm lấy người cô.
Run run! Khánh Ni cảm thấy đôi chân mình hèn hạ run sợ. Tay cô càng ngày càng ép chặt gấu váy, răng cắn môi cố chế ngự cảm xúc khốn cùng đang bủa vây.
1 giây trôi qua, bỗng, Khánh Ni đưa bàn tay đầy mỡ thịt của mình vén tóc bay tung toé ra đằng sau, miệng cong nụ cười tuyệt đẹp rồi đứng phắt dậy, mắt chớp chớp lia lịa như tên bắn.
-Thánh Lãm! Cuối cùng anh cũng đến, em chờ anh mệt đến tê cả mông_Nhích đến gần Thánh Lãm, Khánh Ni bộ dạng ngượng ngập sến súa nói, tay loạn xạ sờ mó lên vùng ngực rắn chắc của anh.
-…_Trố mắt nhìn bàn tay vi phạm giới nghiêm của người kia, Thánh Lãm mặt đen lại mất một nửa, kiên nhẫn im lặng.
Không thấy có động tĩnh gì, Khánh Ni đắc ý nhón chân, đặt lên má Thánh Lãm một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, biến anh từ vật sống hoá thạch ngay tắp lự. Mà không chỉ thế, đám người vô tội trong cănteen cũng vì thế chấn động đến ướp lạnh.
Thừa thắng xông lên, Khánh Ni đưa môi trượt dài xuống vành tai nóng ran của anh, há miệng hà một làn hơi ấm nồng nồng nặc mùi thịt nướng, thanh âm nhỏ nhẹ nỉ non:
-Ông xã! Chúng ta đi thôi.
Nói xong, Khánh Ni để mặc Thánh Lãm biến thạch, thanh lệ bước ra ngoài, tỉnh bơ đưa tay vẫy vẫy tạm biệt đám vệ sĩ rồi chạy biến.

-Tôi đi trước nhé, nhớ chăm sóc ông nhà tôi cẩn thận.
Đợi Khánh Ni đã chạy được một quãng dài, Thánh Lãm mới tỉnh sốc, khó khăn đối mặt với sự thật rằng mình đã bị lừa.
Anh điên tiếc đá rầm chiếc bàn, gầm lên ra lệnh:
-Các ngươi…còn không mau đuổi theo!
Đám cận vệ giật mình choàng tỉnh, răm rắp làm nhiệm vụ, trối sống trối chết đuổi theo mục tiêu.
Còn Thánh Lãm, vì là chỉ huy nên anh an nhàn hơn những người kia, thản nhiên bước tiếp bước ra ngoài, phóng đôi mắt như chim ưng quan sát.
Trên con đường dẫn thẳng ra cổng chính, Khánh Ni vừa chạy vừa lia mắt nhìn đám người đang hì hục chân co chạy, tay ném lựu đạn khói vào mình phía sau, ngán ngẩm quẹo phắt sang hướng khác-một hướng đi bí mật mà chỉ cô và bạn của con người biết.
-Thiếu gia, thiếu phu nhân đang…đang…_Tên cầm đầu đám người truy đuổi thở thở ném calo vào bộ đàm, tay ra ám hiệu cho tên cầm máy quay không quay cảnh tượng phản cảm này.
-Đang làm sao?_Đặt muỗng xuống bên cạnh đĩa điểm tâm, Thánh Lãm nóng lòng lau miệng rồi hỏi gấp_Có phải bắt được rồi không?
-…Không ạ! Thiếu phu nhân đã chui qua lỗ chui chó!
-…_Bên kia bồ đàm im lặng hồi lâu rồi nặng nề đáp trả_…chui hết qua lỗ chui chó cho ta!
-Yes, sir!
Nhìn chiếc bộ đàm đen xì, Thánh Lãm đứng dậy khỏi chiếc bàn ăn thanh nhã đặt dưới chiếc ô to đùng ngay giữa sân trường, ánh mắt dần xa xăm.
-Thiếu gia! Ngài không ăn nữa sao?_Đỗ quản gia nhỏ giọng quan tâm.
-Ăn được gì nữa, huy động cảnh sát địa phương hợp tác đi! Đám ăn không ngồi rồi kia để xổng mồi rồi!_Thánh Lãm tiến đến chiếc ôtô đen đằng xa, khoé miệng tức giận lẩm bẩm_Có một cô gái cũng tóm không xong, xem ra mình không thể không ra tay!
-Ring! Ring!_Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thánh Lãm vang lên.
-Bà nội!_Phiền toái xem số điện thoại, Thánh Lãm suy nghĩ một chút rồi áp điện thoại lên tai.
-Thánh Lãm! Con về Hà Nội ngay đi! Về ngay!_Thanh âm bên kia truyền đến vội vàng, gấp gáp, thẳng thừng khơi lên sự lo lắng trong lòng người nhận điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui