Một cô gái mái tóc đen dài thướt tha trên cát trắng, bên cạnh cô là một thanh niên ưu tú, gương mặt anh phúc hậu đến không có nét nào để chê vào đâu được....
Họ thật đẹp, cứ như một cặp trời sinh...
Họ thật xinh, cứ như hai thiên thần...
Họ thật xứng đôi, cứ như sinh ra là để dành cho nhau...
Nhưng đâu ai ngờ rằng, những thứ họ đang nghĩ, những thứ họ đang thấy là hoàn toàn đúng, vì họ là cả một tình yêu to lớn dành cho nhau...
...............
Cô hớn hở đưa tay ra xa như muốn ôm trọn biển vào lòng mình, từ lần hẹn hò trên biển ngày ấy, đây cũng là lần thứ hai quay lại với biển.
Nhưng với tư cách là vợ anh, với tư cách là một người yêu đúng nghĩa, chứ không như lúc trước bị anh ép buộc, bị anh bắt cóc, và còn những khúc mắt trong suy nghĩ, lúc đó cô chưa dám nghĩ mình sẽ có ngày ở bên anh, có ngày trở thành vợ anh như hôm nay, nhưng sự thật là bây giờ mọi thứ trước đây cô không dám mơ tới thì bây giờ nó đang hiện hữu và cô đang rất hạnh phúc với tình yêu này...
Bảo Khánh từ trong ghế xếp đi ra kéo tay cô, đang trong trạng thái mơ mộng về trời, về biển và về 'anh'... Chi Lan giật bắn người, có chút hụt hẫng, định quay sang quát cho anh một trận thì bị anh mắng ngược lại à
-"Có điên không hả? Em biết trời nắng gắt lắm không? Không sợ nắng cháy da em sao? Trên người không mảnh vải lành lặng mà chạy ào ra đây? Có ai như em không?"
-"Cái gì mà không mảnh vải? Em... Em có mặc đồ mà"
Người ta mặc cái áo dài thế này, cái quần cũng dài ngang đùi, mà lại bảo... tên này, hết thuốc chữa...
Cũng tại anh bắt cô phải mặc như vậy nếu không Chi Lan cũng mặc đồ tắm như ai rồi... đồ cô mặc cứ như đồ ngủ chứ không phải đồ bơi, vậy mà anh lại bảo cô không mặc đồ lành lặng....
Làm vợ thật khó....
Chi Lan nhăn nhó - "Em lớn rồi mà Bảo Khánh, sao anh cứ bắt em phải như thế này như thế kia vậy hả?"
-"...."
-"Anh làm gì đấy, quay sang trả lời em cái nào?"
-"..."
-"LÂM NHẬT BẢO KHÁNH"
-"Anh đâu có bị điếc đâu"
Bảo Khánh quay sang lấy cái gì đó thoa thoa lên cánh tay cho cô, cô không biết ... thật sự không biết anh đang làm gì... có chút khó chịu...
-"Anh đang làm gì thế, thoa bùa gì lên tay em vậy hả? Em không dễ bị người ta lừa đâu mà thoa 'bùa' đuổi yêu quái này đâu"
Giọng điệu của cô, đúng... làm anh chết cười mất
-"Ai bảo đây là bùa? Tôi đang thoa kem chống nắng cho cô đấy"
Kem chống nắng, Bảo Khánh... đúng chồng cô không thể nào tuyệt vời hơn....
Chi Lan ngẩn người ra nhìn anh chàng trước mặt hết thoa thoa cánh tay này rồi lại sang tay kia, cái cổ rồi xuống vùng bụng, đến cái chân anh cũng không tha, hình như anh không bỏ xót vùng da nào của cô cả...
Có người cảm động đến phát khóc
-"Bảo Khánh, em... em..."
Anh ngước mặt lên nhìn cô, cô sướt mướt cứ như con nít, lúc trước chưa ở bên anh, cô mạnh mẽ đến thế.
Vậy mà, từ ngày cưới về cô nhõng nhẽo đến lạ, hở tí là khóc, hở tí là mít - ướt...
Làm chồng thật khó, biết đâu dỗ dành...
-"Em làm sao vậy?"
-"Em ... Em yêu anh chết mất chồng ơi... hức ... hức"
Sặc!!! Bài toán khó giải đã ra đáp án, thì ra dạo gần đây có người khóc nhiều do cảm động đây mà, đã vậy tôi sẽ cho cô khóc dài dài...
Bảo Khánh nghĩ ngợi rồi cười thầm trong bụng...
-"Đồ ngốc, tôi thừa biết, cô khỏi nói thưa cô hai"
-"Em là cô ba"
Có vậy cũng cãi lại, đúng là vợ anh, hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ như...
-"Bảo Khánh anh nghĩ gì vậy hả?"
-"Anh nghĩ gì đâu"
-"Sao anh cười.... Sao anh nhìn em... Sao anh... ưmmmmmm"
Anh lại khóa môi cô bằng một cái hôn ngọt ngào giữa cái nắng trưa gay gắt...
Đang có cảm giác hạnh phúc thì cô cảm thấy khó thở, cứ như mình sắp chết ngạt ấy... cô mở mắt ra cố nhìn thì....
Tên kia vừa hôn cô, vừa bóp mũi cô à, thật là... muốn giết chết người ta mà, Chi Lan đẩy thật mạnh anh ra một bên...
-"Tên đáng ghét nhà anh, định giết chết tôi hả?"
Chi Lan xoa xoa cái mũi mình vừa bị anh dùng hết sức bóp chặt, thiếu chút nữa là chết ngộp rồi à...
-"Em chết gì được mà chết, người gì mà dữ quá à"
-"Mặc kệ tôi, không mượn anh lo, dữ kệ tôi"
Anh lắc đầu nhìn cô vợ bé bỏng, chẳng biết lúc nhỏ ba mẹ có đẻ thiếu tháng như anh nghĩ không mà.... Trẻ con đến thế...
Đang đoạn cô liếc sang nhìn anh, một anh người Tây nhìn thật bảnh trai à nha, nhưng nhìn từ trên xuống vẫn thua xa chồng cô, anh ta nói gì với Bảo Khánh, họ nói gì thế...
Chi Lan có hiểu một chút tiếng Pháp, nhưng nghe người bản xứ nói thật sự ... là rất khó hiểu...
Đợi họ nói xong, cô mới đến gần bên cạnh anh, hỏi han...
-"Hai người nói gì thế hả? Có liên quan tới tôi đúng không?"
Cô đúng là không hiểu được nhiều, nhưng may ra cũng nghe được chút chút, nghe được vài chữ, cô biết chắc chắn họ đang nói đến cô ...
-"Ai bảo em thế? Em hiểu được à?"
-"Không hiểu hết... nhưng tôi cũng nghe được chút chút đấy, rốt cuộc anh có nói cho tôi biết không"
Tính tò mò của cô từ trước đến giờ vẫn không bỏ được à, cô thật sự rất muốn biết họ đã nói gì về cô...
-"Bảo Khánh... anh có nói cho tôi biết không thì nói một tiếng"
-"Em chẳng phải vừa bảo là em hiểu được sao?"
Anh đi một mạch ra biển, bỏ lại một cục tò mò trong đầu cô...
-"Tôi... tôi giận anh đấy, có nói không hả?"
-"Em hiểu mà, cần gì anh nói"
Bảo Khánh lại thích 'khích' cô, ai ngờ có người chịu không nổi nhăn nhó
-"Thì tôi không hiểu đó, bây giờ anh nói chưa?"
-"Làm sao cho anh cảm động thì anh nói"
Nữa... lại giở trò mà, tức quá
Cô chạy thẳng xuống biển, đến ngay trước mặt anh, thơm vài phát lên má, lên trán...
-"Được chưa, nói đi mà"
-"Chưa đủ thành ý bà xã ơi..."
Lần này, cô đúng là phát giận thật rồi, tiến tới ôm anh thật chặt, hôn một phát lên môi, cắn thêm một phát đau điếng lên đấy...
Bảo Khánh không kịp trở tay, ngã nhào ra phía sau, cả hai chìm vào nước biển, vị ngọt của cái hôn, vị mặn của nước biển và một chút vị tanh trong máu, cô là vậy đó...
Lại làm anh yêu đến phát điên...
Cát trắng vàng trong nắng nhiều đến thế, đẹp đến thế, nhưng ai đã từng nhặt lên để xem có bao nhiêu hạt chưa?
Chắc rằng chưa có ai làm được điều đó. Vì cát nhiều vô số, nhưng đứng một mình, một hạt cát như hạt bụi trần
Tình yêu của anh cũng vậy, anh dành cho cô một tình yêu thật to, thật 'bự' nhưng nó chỉ đẹp, chỉ thật sự là hạnh phúc khi bên anh luôn có cô, chỉ cô mới duy nhất làm anh trở thành một bãi cát rộng lớn.
Bên cô, anh mới thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Vì đơn giản, anh muốn có anh làm chỗ dựa, cô sẽ thấy yên tâm hơn...
Tình yêu thật sự đẹp, khi người bên cạnh mình thật sự nhỏ nhoi với mọi người, nhưng là cả thế giới với người còn lại.
................
-"Tha cho em đi mà, em bỏ cơm mất"
Chi Lan lấy tay che đi đôi môi đang ê ẩm của mình
-"Không tha, lúc nãy ai cắn anh thế này? Lúc nãy ai dám hành 'hun' anh?"
Tay anh ôm chặt cô sát vào mặt mình
-"Em... em làm theo lời anh thôi mà, nhưng mà anh còn nợ em một câu trả lời đó"
-"Em thật sự muốn biết?"
Cô gật đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn năn nỉ anh nói ra đi mà, cô thật sự khó chịu muốn điên rồi nè...
-"Chắc không? Em không hối hận khi muốn biết đúng không"
Lại thêm một cái gật đầu thật mạnh, thật sự cô rất muốn biết à...
-"Thật ra thì.... Anh ta bảo nhìn em giống con heo con quá à"
-"Cái gì? Anh ta dám... anh ta là ai mà dám nói em thế hả? Em đâu có mập lắm đâu mà... em... thế anh bảo sao?"
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô rồi thủ thỉ bên tai...
-"Anh bảo, anh không thấy như vậy...."
Cô mỉm cười hài lòng rồi hỏi tiếp
-"Thế anh nói gì nữa? Anh có khen em đẹp không?"
-"Anh nói, cô ấy thường khi nhìn chẳng khác gì con tê tê ấy chứ, nhưng may ra ở bên cạnh tôi cô ấy thành heo 'quái' anh ạ"
-"Tôi hận không giết chết được anh đấy Bảo Khánh"
Chi Lan đánh thùm thụp vào vai anh, từng làn nước được tạt vào mặt nhau, anh thỉnh thoảng kéo tay cô ôm thật chặt vào người mình, còn cô vì giận dõi mà chẳng thèm quay sang nhìn anh lấy một cái, vậy là có người lợi dụng giả vờ năn nỉ rồi tự ý thơm vào mặt người kia....
Nắng cháy da vậy mà có hai người yêu nhau, họ đùa giỡn dưới từng đợt sóng, từng vờn sóng lượn qua, thật đẹp...
Người con trai kia, chưa một lần buông tay cô ra, vì anh sợ sóng lượn mạnh sẽ làm cô ngã nhào....
Người con gái kia, chưa một lần cảm thấy mình sợ bất kì điều gì, kể cả sóng biển thật mạnh, vì cô luôn có anh, có bàn tay anh giữ thật chặt...
...........
Vài phút trước...
-"Xin lỗi, tôi hỏi một chút được không"
Một người Tây đến bên hỏi anh
-"Vâng, anh cứ hỏi"
-"Cô gái đó là vợ anh sao? Cô ấy thật sự rất đáng yêu"
-"Là vợ tôi, không hẳn đáng yêu như anh thấy đâu"
Ông người Tây đấy có một chút ngạc nhiên trước câu trả lời của anh
-"Sao?"
-"Cô ấy với tôi, thật sự mà nói ngốc lắm, tính khí thì trẻ con, ở bên cạnh cô ấy tôi sợ mình thật nhỏ bé không đủ khả năng để che chở cho cô ấy, cô ấy với tôi mà nói, thật sự rất quan trọng"
-"Anh thật tốt, có được một người con gái thật tuyệt vời, mà cả anh cũng thật tuyệt vời đấy chứ"
-"Cảm ơn anh, tôi không hẳn là người tuyệt vời như vậy đâu"
-"Nhưng với cô ấy thì anh có thể"
Đúng... anh người Tây này nói đúng, với cô, anh có thể trở thành mọi thể loại, kể cả thật độc ác hay cũng có thể nói trở thành một thiên thần bảo vệ hay một con ác quỷ bất kỳ lúc nào cũng nên...
...............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...