Lãnh Tư Thần khẩn trương đỡ cô vào toilet ói ra.
Bận rộn hồi lâu, sau lưng đều đã đổ mồ hôi, cuối cùng đem nha đầu kia thu phục xong rồi.
Lãnh Tư Thần đắp mền cho cô, đang chuẩn bị rời đi, trên giường Hạ Úc Huân đột nhiên như nổi điên, ngồi bật dậy: "Lãnh Tư Thần, anh đi đâu?"
"Anh ra phòng khách ngủ, làm sao vậy?"
"Anh không thể đi phòng khách ngủ!!!" Hạ Úc Huân đột nhiên kích động bổ nhào tới giữ chặt tay anh.
"Vì cái gì?" Lãnh Tư Thần nhíu mày.
Hạ Úc Huân vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Không thể đi... Ngủ ở nơi này!"
Trong lòng Lãnh Tư Thần mới vừa kích động, liền nghe nha đầu kia mơ mơ màng màng nỉ non nói: "Đều đã nói với Tiểu Bạch chúng ta hòa hảo rồi... Không thể để cho Tiểu Bạch phát hiện... Tiểu Bạch sẽ lo lắng... Anh ở giữa giường... Đặt... Đặt một chén nước..."
Ở giữa giường đặt một chén nước! Cũng thật thiệt thòi cô nghĩ ra!
Cô tuyệt đối chưa tới một giây có thể đem chén nước kia đổ sạch không phải sao?
Đến lúc đó một giường nước, buổi tối còn có thể ngủ ngon giấc?
Lãnh Tư Thần quả thực như bị cô làm cho tức chết rồi!
Sau cùng, Lãnh Tư Thần tất nhiên là không đặt chén nước kia.
Hậu quả chính là, mới vừa nằm chưa bao lâu người nào đó liền vô ý thức quay lại đây, như bạch tuộc dính trên người anh, làm hại anh cả đêm nhiều lần tắm nước lạnh.
Sáng ngày hôm sau.
Hạ Úc Huân ngủ ngon lành, nhưng vừa mở to mắt liền bị dọa sợ, cô cư nhiên quần áo không chỉnh tề nằm trong lòng Lãnh Tư Thần, hơn nữa còn là chính cô chủ động quấn lấy người anh như con bạch tuộc.
Cô ba chân bốn cẳng đẩy người ra, sau đó lăn lông lốc trốn qua bên kia giường, nói: “Lãnh Tư Thần, anh sao lại ngủ ở đây?"
"Chính em để cho anh ngủ ở đây!" Lãnh Tư Thần bị cô làm cho không tình nguyện mà mở to mắt.
Hạ Úc Huân nhức đầu, nói: "Ưm, tôi hình như có chút ấn tượng, tôi bảo anh đặt ở giữa một chén nước sao anh không đặt..."
"Sau đó thủy mạn kim sơn sao? Hạ Úc Huân em ngủ có thể yên tĩnh chút hay không?" Lãnh Tư Thần vừa mới dứt lời liền nhíu mày hắt hơi một cái.
"Ách, tôi giành chăn của anh rồi hả? Khụ khụ, thực xin lỗi a... Tôi về sau nhất định chú ý... Chú ý... Anh uống chút thuốc cảm đi?" Hạ Úc Huân xấu hổ nói.
"Không có việc gì." Nếu chỉ là giành chăn thôi thì đã tốt...
"Lại ngủ một chút đi, bây giờ vẫn còn sớm." Lãnh Tư Thần xem đồng hồ nói.
"A...." Hạ Úc Huân lên tiếng, sau đó thật cẩn thận nằm bên cạnh giường. Không như vừa rồi dính vào lòng Lãnh Tư Thần, bên này không ai ngủ, quá lạnh lẽo.
"Em hôm nay có sắp xếp gì?" Lãnh Tư Thần nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi một câu.
Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ, đáp: "Hôm nay sao, buổi sáng đi công ty, xế chiều đi cửa hàng, sau đó liền không có việc gì nữa!"
"Lúc đi cửa hàng gọi điện thoại cho anh, anh đi cùng em." Lãnh Tư Thần dặn dò.
Hạ Úc Huân vừa nghe lung túng, do dự hồi lâu nói: "Lãnh Tư Thần, kỳ thật, chỉ là diễn trò mà thôi, anh không cần phải... Chuyên nghiệp như vậy!"
"Thật xin lỗi, anh làm việc từ trước đến nay cực kỳ nghiêm túc." Lãnh Tư Thần lành lạnh đáp.
"..." Đây là châm biếm trá hình mà cô không tiếp thu được sao? Tối hôm qua cô biểu hiện cũng không tệ lắm có được hay không?
Hạ Úc Huân lẩm bẩm, đột nhiên cũng hắt xì một cái.
Lãnh Tư Thần nhíu mày, nói: "Chúng ta đổi bên ngủ."
Nói xong cũng không chờ cô đồng ý, trực tiếp kéo cô qua bên mình, sau đó tự mình vòng qua bên kia giường, nằm trên đệm không có nhiệt độ, đắp chăn lạnh.
Hạ Úc Huân nằm trên đệm ấm áp, trên người đắp chăn đầy hơi thở của anh, chớp chớp mắt, tim đập... Đập rất nhanh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...