Mà Lãnh Tư Thần giờ phút này cứ như vậy đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, tùy ý cô nổi điên quyền đấm cước đá lên người mình.
Anh trái lại hi vọng cô có thể trêu chọc mình, nhưng cô lại cứ hoàn toàn coi như không có anh, một bộ muốn cùng anh rõ rang quan hệ.
Vốn bởi vì chuyện buổi chiều, bởi vì nhìn thấy một màn thong cảm lẫn nhau giữa cô và Nghiêm Tử Hoa, anh hạ quyết tâm mặc kệ phát sinh sự việc gì cũng không được quan tâm đến cô nữa, kết quả, một Trịnh Truyền Phong liền khiến anh không khống chế được nữa rồi.
Mặc kệ Hạ Úc Huân đánh anh mắng anh thế nào, Lãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi đều không đánh trả cũng không nói gì, giống như là một pho tượng Thiết Tháp, bởi vậy thật giống như cô đang cố tình gây sự...
Hạ Úc Huân rốt cục dần dần an tĩnh lại, thở hồng hộc, sợi tóc có chút hỗn độn.
"Nguôi giận chưa?" Lãnh Tư Thần vuốt tóc cô, bất đắc dĩ đau lòng mà cô ôm vào lòng, cằm để trên trán cô, coi cô như một đứa trẻ nổi giận.
"Buông ra." Khắp người cô đều là bài xích.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ buông cô ra, theo sự vuốt ve an ủi ngắn ngủi này rút ra.
Hạ Úc Huân vừa muốn xoay người, đột nhiên bị anh gọi lại: "Đợi một chút,em muốn cứ như vậy ra ngoài?"
Hạ Úc Huân cúi đầu nhìn quần áo mình, không tồi, không lộn xộn, lại nhìn tóc mình... Tóc bù xù...
Cô sờ sờ tóc, mới phát hiện tất cả đều đã rối tung, mộc trâm cũng không biết rơi ở đâu.
Cô vội vàng khom người tìm, kết quả hồi lâu cũng không tìm được.
Lúc này, Lãnh Tư Thần đi đến bên cạnh cô, cầm trong tay, không phải tram của cô thì là cái gì?
Cô theo bản năng lùi ra sau một bước, cũng đã bị Lãnh Tư Thần đem tóc tém gọn vào lòng bàn tay, nhanh giúp cô búi một kiểu tóc xinh đẹp, cắm mộc tram lên.
Tiểu nha đầu của anh thật đẹp, mỗi một ngày anh nhìn cô lớn dần cho tới hôm nay, nhìn cô phá kén hóa bướm, anh không nỡ bẻ gãy đôi cánh xinh đẹp của cô, lại hận không thể đem tất cả ánh mắt khao khát của đàn ông quanh cô móc hết ra...
Dã thú rộn rạo trong lồng ngực kia, đã dần dần thức tỉnh...
...
Thoát khỏi Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân nhanh chóng rời đi, lại quay về phòng khách.
Xem ra hoa viên cũng là nơi thị phi.
Hạ Úc Huân không nghĩ tới chính là, cô vẫn quá xem nhẹ trình độ xui xẻo của mình đêm nay...
Lúc tiệc từ thiện sắp kết thúc, cô vốn đã chuẩn bị rời đi, vừa tới cửa, đột nhiên chính diện bị hắt phải một ly rượu vang - -
"Đồ đàn bà lẳng lơ!"
Cô chậm rãi mở đôi mắt vừa rồi theo bản năng nhắm lại, phát hiện cô gái đang đứng cả vú lấp miệng em trước mặt cô, thực ra là Bạch Thiên Ngưng năm năm không gặp...
Bạch Thiên Ngưng giơ tay, đang muốn tát cô một cái, lại bị ai đó ngăn lại.
Người đúng lúc chạy tới là Lam Hạo Dương.
"Bạch tiểu thư, hôm nay trường hợp như vậy, cô ầm ĩ quá không thích hợp rồi? Vẫn là chú ý thân phận một chút sẽ tốt hơn!" Lam Hạo Dương lạnh lùng nói.
Bạch Thiên Ngưng tránh thoát không được, vẻ mặt trào phúng cười lạnh: "Nam Cung tiểu thư thật sự là danh bất hư truyền, đến chỗ nào đều có Hộ Hoa Sứ Giả! Thành phố A có đàn ông nào cô chưa câu dẫn không?"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên xuất hiện một đoàn phóng viên.
Bạch Thiên Ngưng lập tức nhân cơ hội lên án: "Người đàn bà không biết xấu hổ này, cô ta câu dẫn chồng tôi..."
Mấy phóng viên nhất thời đem camera nhắm ngay Hạ Úc Huân, càng không ngừng chụp ảnh hỏi, mỗi vấn đề đều càng lúc càng quá đáng hơn - -
"Nam Cung tiểu thư, vị Lam tiên sinh này cũng là bề tôi dưới váy cô sao?"
"Nam Cung tiểu thư, đối với lời đồn mấy ngày nay liên quan đến cô, cô có gì muốn nói không?"
"Nam Cung tiểu thư, có phải vì ích lợi mặc kệ là ai cô đều có thể câu dẫn, cho dù đối phương là đàn ông có vợ không?"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...