“Sao có thể? Hai người bọn họ không phải đã bởi vì cái chết của Hạ Mạt Lâm mà hoàn toàn đoạn tuyệt rồi sao? Cô gái kia sau khi có quyền thế không trả thù anh ta đã là không tồi…… Với cá tính của Lãnh Tư Thần vĩnh viễn đem ích lợi đặt lên hang đầu, cho dù có thích, sao có thể đem một cô gái bất cứ khi nào cũng có thể gây bất lợi cho mình ở bên cạnh được?
Năm đó lúc em và cô ta đồng thời bị bắt cóc, anh ta còn không chút do dự vì những chứng cứ đó lựa chọn cứu em! Sau khi cô ta giả chết, anh ta không phải cũng là không đợi mấy năm liền thiếu chút nữa cùng người khác liên hôn, ngay cả con riêng cũng đều xuất hiện rồi……”
Nghe xong cô gái trong lòng ngực nói nhiều như vậy, người đàn ông chỉ lắc lắc đầu, khẽ cười một tiếng nói: “A, em yêu à, em thật sự không hiểu đàn ông rồi……”
Năm đó Lãnh Tư Thần là yêu giang sơn lại càng yêu mĩ nhân, cho nên vì mỹ nhân từ bỏ đế quốc Dạ Lang.
Mà hiện giờ Lãnh Tư Thần, e là ninh phụ giang sơn cũng không phụ khanh(*) rồi……
(*): Thà phụ giang sơn cũng không phụ mĩ nhân.
Về phần cô gái kia, người phụ nữ nào có thể kháng cự được tình yêu của một người đàn ông như vậy? Huống chi cô gái kia vốn dĩ liền đối với hắn tình cảm sâu sắc vô cùng.
Không tha thứ, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn, huống chi giữa bọn họ còn có một đứa con riêng.
Hắn đã sớm hoài nghi đứa con riêng này chính là cùng một người.
Chỉ là, những điều này hắn cho dù nói với cô gái đang trong lòng kia, cô cũng tuyệt đối sẽ không nguyện ý tin tưởng.
Vừa lúc, thừa dịp để cô nhìn rõ ràng cũng tốt! Để cô hoàn toàn hết hy vọng với Lãnh Tư Thần!
……
-
Một ngày trước khi đi Hương Thành.
Hạ Úc Huân tan ca sớm hai tiếng, đầu tiên là đến trường học đón Tiểu Bạch về nhà, sau đó đích thân làm cơm chiều.
Gần đây thời gian cô bên cạnh Tiểu Bạch quá ít, thật sự là thẹn trong lòng.
“Các bảo bối, còn thiếu một món cuối cùng nữa là ăn được rồi, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào!”
Niếp Niếp ở phòng khách vui sướng mà đáp lời: “Dạ được dì Hoa! Vừa lúc con làm xong bài tập rồi! Con đi giúp dì bày chén! Tiểu Bạch, em là trẻ con, em đi lấy đũa đi! Đũa tương đối nhẹ!”
Tiểu Bạch: “……”
“Thật ngoan! Từ từ thôi nha!” Hạ Úc Huân cười ha ha mà nhìn hai đứa bé, trong lòng ấm áp, tức khắc toàn bộ mỏi mệt đều trở thành hư không.
“Mẹ……” Tiểu Bạch trong tay cầm đũa, muốn nói gì lại thôi mà ngửa đầu nhỏ nhìn mẹ đang xào rau.
Hạ Úc Huân lập tức chú ý tới cậu nhóc, giảm nhỏ lửa, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?”
Tiểu Bạch do dự một chút, rốt cuộc mở miệng nói: “Ba tuần trước lúc mẹ đi công tác, con có vấn đề không hiểu, liền gọi điện thoại cho Tương Nhu hỏi chú ấy, nghe giọng chú ấy tựa hồ không quá thích hợp, cũng không biết có phải sinh bệnh không, con hỏi, chú ấy lại nói không có việc gì……”
“Không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?” Hạ Úc Huân mày nhíu lại hỏi. Ba tuần trước, hình như là ngày cô hộc máu nằm viện sau đó gạt Tiểu Bạch nói mình đi công tác.
“Chính là…… Chính là buồn bã ỉu xìu, còn thất thần, ngay cả vấn đề của con cũng trả lời sai……” Tiểu Bạch trả lời.
Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ, lập tức nói: “Như vậy sao, chú ấy hẳn chỉ là làm việc mệt mỏi. Đừng lo lắng, mẹ hôm kia mới vừa gặp, vẫn khỏe! Tung tăng nhảy nhót!” Không chỉ có như thế, còn đem cô giày vò đến chết khiếp!
Tiểu Bạch nghe vậy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm đũa xoay người đi mất.
Hạ Úc Huân vẫn thở dài, ai, cậu nhóc khẳng định là đã sớm bắt đầu lo lắng, nhưng sợ mình nghĩ nhiều, hoặc là thấy cô bận, mới luôn chịu đựng không đề cập đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...