Đây thật sự là một lần mượn rượu tiêu sâu buồn cười nhất của cô!
Hát xong vài bài rốt cuộc có thể uống rượu.
Cũng may, lúc này đây Nghiêm Tử Hoa không ngăn cản cô, mà là tận chức tận trách giúp cô rót rượu chọn bài hát, thời điểm tất yếu còn giúp cô rung chuông giúp vui.
Tam chai rượu xuống bụng, Hạ Úc Huân rốt cuộc chuốc say mình đúng như ý nguyện.
“Hôm nay ta, đêm lạnh nhìn tuyết bay qua, mang theo trái tim nguội lạnh bay về phương xa, mưa gió đuổi theo, sương mù phân không rõ tăm hơi, bầu trời biển rộng ngươi cùng ta, sẽ thay đổi. Bao nhiêu lần, đón ánh mắt lạnh cùng cười nhạo, chưa bao giờ từ bỏ lý tưởng trong lòng, trong nháy mắt hoảng hốt, như có cảm giác mất mát, bất tri bất giác trở nên nhạt nhẽo, trong lòng yêu……”
Hát đến một câu này, Hạ Úc Huân nhảy lên, nhảy tới trên bàn trà, bắt đầu rống: “Tha thứ ta cả đời này không kềm chế được phóng túng tự do yêu, cũng sợ có một ngày sẽ té ngã……”
Nghiêm Tử Hoa lập tức khẩn trương mà đứng lên, sợ cô ngã.
Hạ Úc Huân say khướt mà ợ hơi rượu lên, mặt đầy không vui mà nhìn Nghiêm Tử Hoa phía dưới: “Ai! Không thú vị! Nghiêm mụ mụ anh quá không thú vị, anh không bồi tôi uống!”
Nghiêm Tử Hoa: “……” Anh uống say ai đưa cô trở về……
“Không được, tôi phải gọi điện thoại kêu người qua đây bồi tôi uống rượu! Di động đâu! Đem di động của tôi qua đây!” Hạ Úc Huân ồn ào.
“Ở trong túi áo khoác cô.” Nghiêm Tử Hoa bất đắc dĩ.
“A……” Hạ Úc Huân cúi đầu từ trước túi móc điện thoại ra, sau đó cũng không thèm nhìn tới liền tùy tiện ở dạnh bạ lướt lướt chọn một cái tên: “Alo! Bạn ơi bạn à! Bạn có từng nhớ tới tôi! Nếu bạn đang hưởng thụ hạnh phúc, xin hãy quên tôi…… Bạn ra cùng tôi uống rượu a……”
“……”
“Alo alo? Sao lại không lên tiếng! Thôi, ta đổi số khác!”
Hạ Úc Huân lẩm bẩm cắt đứt, lại lần nữa lướt ra một dãy số thuận mắt.
“Úc huân?” Di động bên kia truyền đến một thanh âm dịu dàng.
Thanh âm này nghe khiên chua xót trong lòng cô như bị câu ra, ngay lập tức liền bắt đầu vừa uống rượu vừa khóc: “Ai, chị Mộng Oanh…… Ra cùng em uống rượu a…… Em thật sự khó chịu…… Lòng em khổ……”
“Đã trễ thế này, em còn uống rượu? Em không phải nói hôm nay em tăng ca sao?”
A, cô hình như ngoài Tiểu Bạch còn có với chị Mộng Oanh cũng chưa nói thật……
Hạ Úc Huân chỉ thanh tỉnh một cái chớp mắt lại bắt đầu mơ hồ, trong miệng ồn ào: “Uống rượu a! Uống rượu…… Chị Mộng Oanh, chị mau tới! Em một mình uống rượu nhàm chán chết mất……”
“Cái gì? Chỉ có một mình em?”
Giờ phút này, hạnh hoa thôn.
Tần Mộng Oanh đang ở trong phòng ngủ gọi điện thoại với Hạ Úc Huân, thanh âm có chút lên cao, Ấu Minh Hiên hôm nay không về nhà ăn vạ ngủ trong phòng khách nghe được, gõ cửa phòng cô vài cái.
Tần Mộng Oanh vừa tiếp tục cùng Hạ Úc Huân trò chuyện vừa mở cửa.
Ngoài cửa, sự buồn ngủ trong con ngươi Âu Minh Hiên hoàn toàn biến mất, mặt đầy cảnh giác: “Tức phụ nhi, đã trễ thế này, ai còn gọi điện thoại cho em vậy?”
Xong đời xong đời, hẳn không phải là gã đàn ông nào đó chứ?
Nhưng anh gần đây mỗi ngày đều qua bên này, cũng không thấy được bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông nào mà!
“Là Úc Huân, không biết sao lại thế này, nói chuyện lộn xộn, hình như uống say, lúc này gọi bảo tôi đi bồi cô ấy uống rượu……”
“Gì? Nha đầu điên này! Làm cái gì vậy! Di động cho anh, anh nói chuyện với cô ấy!”
Âu Minh Hiên nhẹ nhàng thở ra đồng thời lập tức cầm lấy di động của Tần Mộng Oanh: “Này, Hạ Úc Huân, bản thân em đêm khuya không ngủ được thì thôi, làm gì giày vò gây rối tức phụ nhi của anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...