Thiếu niên cũng rất an tĩnh, không ồn ào quấy rầy cô.
Đại khái qua nửa giờ, đến nơi thiếu niên kia ở.
Hạ Úc Huân ở trên xe nhắm mắt không cẩn thận ngủ rồi, thiếu niên gọi cô một tiếng cô mới mở to mắt tỉnh lại, phát hiện trên người mình khoác áo của cậu thiếu niên, con ngươi hiện lên một tia ấm áp.
“A, chị ngủ quên sao? Cám ơn em nha!” Hạ Úc Huân mơ mơ màng màng mà đem áo trả lại cho cậu, hướng ngoài cửa sổ xe nhìn qua, hỏi: “Đây là chỗ ở của em sao?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên cẩn trọng mà ngồi ở bên cạnh cô, thoạt nhìn tựa hồ rất khẩn trương.
“A, mau trở về đi thôi, sớm nghỉ ngơi một chút.”
“A?” Thiếu niên ôn nhã kinh ngạc mà xoay đầu nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Hạ Úc Huân biết rõ cố hỏi.
“Ngài…… Ngài không đi lên sao?” Con ngươi thiếu niên hiện lên một tia hoảng loạn.
“Đã khuya, chị cũng phải trở về nghỉ ngơi.” Hạ Úc Huân đương nhiên mà trả lời.
Hạ Úc Huân vốn dĩ cho rằng chuyện nói tới đây cũng liền xong rồi, ai ngờ thiếu niên đột nhiên gấp đến độ đỏ mắt, một phen nắm góc áo cô, hỏi: “Là em có chỗ nào làm không tốt sao?”
Hạ Úc Huân đau đầu, chẳng lẽ mang ra lại còn cần thiết phải ăn sao?
Bất quá, thiếu niên hẳn là sợ chuyến này không hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới sốt ruột sao?
Vì thế Hạ Úc Huân đơn giản mở miệng nói: “Em đừng lo lắng, em không có nơi nào làm không tốt! Chị rất thích em, bất quá không phải cái loại thích này, mà là thích như một người em trai, hiểu chứ? Về sau gặp cái gì khó xử, em cứ việc gọi điện thoại cho chị!”
Nói xong móc ra danh thiếp của mình cho cậu.
Cô không biết thiếu niên lần sau có thể còn gặp phải chuyện như vậy hay không, chỉ có thể cam đoan mình không phải làm người kia.
Thiếu niên tiếp nhận danh thiếp, thần sắc có chút hoảng hốt, vẻ mặt phức tạp mà ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Chị, cám ơn chị……”
“Đừng khách khí, đều đã trễ thế này, mau đi lên đi! Em tuổi này chính là tuổi phát triển, nên đi ngủ sớm một chút!” Hạ Úc Huân vỗ vỗ bả vai có chút gầy yếu của cậu.
“Dạ.” Thiếu niên hai mắt ửng đỏ gật gật đầu, sau đó mở cửa xe.
Hạ Úc Huân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại dựa vào trên chỗ ngồi.
Ai ngờ, cô mới vừa nhắm mắt lại, đột nhiên quanh hơi thở truyền đến một trận mùi cổ quái, ngay sau đó cô hôn mê, trong vòng vài giây ngắn ngủi liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô ngủ rồi? Nào có nhanh như vậy liền ngủ?
Trước khi hôn mê một giây, trong lòng Hạ Úc Huân hiện lên một tia dự cảm không tốt, xong đời, cô tựa hồ là bị chuốc thuốc mê, làm cho hôn mê……
Cùng lúc đó, tài xế lái xe phía trước phát hiện không thích hợp, hét lớn một tiếng đi xuống xe.
“Ngươi làm cái gì!!!”
Nhưng, không chờ hắn đi được vài bước, đã đột nhiên bị người đàn ông từ phía sau xông tới đánh một gậy hôn mê.
“Mau! Đem cô gái này khiêng lên!” Hiện trường ngoại trừ Tô Trừng Duẫn, không biết khi nào đã xuất hiện thêm hai gã đàn ông dáng người cường tráng, một gã đội mũ lưỡi trai đen, một gã đeo khẩu trang trắng, hai người nhìn đông nhìn tây một phen sau đó nhanh chóng đem Hạ Úc Huân hôn mê từ trong xe kéo ra.
Tô Trừng Duẫn nhìn Hạ Úc Huân mất đi ý thức không có chút năng lực phản kháng, con ngươi hiện lên một tia đấu tranh, cuối cùng dưới sự thúc giục của gã mũ lưỡi trai nhanh chóng theo đi lên.
-
Vào phòng.
Gã mũ lưỡi trai cùng khẩu trang động tác nhanh chóng đem Hạ Úc Huân ném lên giường lớn giữa phòng ngủ, tiếp theo, gã khẩu trang bắt đầu nối máy camera ở trên người, gã mũ lưỡi trai tức giận mà ôm Tô Trừng Duẫn đang ngẩn người, đem cậu ném tới bên cạnh Hạ Úc Huân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...