Âu Minh Hiên như suy tư gì mà nhìn bóng dáng Lâm Tuyết, nói: “Lãnh khối băng, cô nương này không đơn giản a! Mặc kệ cô ấy là thật sự hết hy vọng, hay là có ý đồ khác, đều quá không đơn giản! Nếu cô ấy hết hy vọng, có thể nhân cơ hội bắt lấy người đàn ông điều kiện tốt như vậy, không đơn giản; nếu cố ý lấy tư thái khiến anh không hề phòng bị xuất hiện trước mặt anh, càng không đơn giản!”
Âu Minh Hiên nói lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Như vậy xem ra, vẫn là Đại Thi cái loại cô nương đơn giản thô bạo tương đối đáng yêu hơn một chút!”
“BOSS!” Lương Khiêm biết Lãnh Tư Thần lúc này khẳng định muốn dặn dò, thở hồng hộc mà chạy tới.
“Chú ý cô ta một chút, còn có Đại Thi.”
“Dạ BOSS!” Lương Khiêm lập tức nhận lệnh đi làm.
Âu Minh Hiên thấy thế phụt một tiếng bật cười, nói: “Làm trợ lý anh cũng thật đáng thương, toàn trường cô nương đói với anh mang ý xấu đâu chỉ Lâm Tuyết và Đại Thi, cậu ta chú ý hết được sao?”
Lãnh Tư Thần lạnh lùng liếc anh một cái, nói: “Cậu có tư cách nói tôi?”
“……” Âu Minh Hiên rốt cuộc không còn lời gì để nói. Chỉ có sau khi gặp người thực sự thích, anh mới hối hận không ngừng mình lúc trước trêu chọc nhiều phụ nữ như vậy. Nhưng, ai bảo ông trời cho anh một khuôn mặt vạn người mê chứ, anh cũng thực buồn rầu a!
-
Yến hội tiến hành trong chốc lát, mấy người bạn của Lãnh Tư Thần đẩy một bánh kem lớn đã đi tới.
“Bánh kem tới rồi!”
“Lãnh Tư Thần mau tới đây, ước rồi thổi nến đi!” Mọi người thúc giục.
Lãnh Tư Thần đứng trước bánh kem, ánh mắt dừng lại một giây ở người nào đó trong đám người, sau đó nhắm mắt lại, ba giây sao mở ra, thổi ngọn nến.
“Nhanh như vậy sao! Anh ước cái gì vậy?” Từ Tử Việt tò mò hỏi.
“Cậu nhiều chuyện quá, nói ra liền không linh nữa! Nào nào, thọ tinh cắt bánh kem!” Lam Hạo Dương cầm dao đưa cho Lãnh Tư Thần.
Hạ Úc Huân vừa xong bị Đại Thi khiêu khích, lại bị Lâm Tuyết lôi kéo Dư Hoằng Thu qua đưa quà cảm tạ, không thể hiểu được mà thành bà mối, còn phải ứng phó với sự quan tâm của các chú dì tìm hiểu đứa con trong truyền thuyết kia của cô, quả thực đầu muốn nổ tung rồi.
Lúc này đang ủ rũ mà tìm góc ngồi, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm mềm mại ——
“Chị Huân, ăn bánh kem.”
“Tiểu Bạch……” Ô ô ô, bảo bối!!!
Nhìn mẹ nước mắt lưng tròng, cậu nhóc một trận đau lòng, đem bánh kem đưa vào tay cô, bởi vì không tiện nói chuyện, chỉ có thể cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó lưu luyến không rời mà đi.
Giờ khắc này, Hạ Úc Huân thậm chí muốn đánh cược mọi thứ để nói cho mọi người biết đây là bảo bối nhà cô! Là cô sinh!
Âu Minh Hiên phát hiện cô một người buồn ở nơi đó, nhịn không được qua nhìn cô, kết quả liền thấy được cô một đôi mắt đẹp ánh lửa quay cuồng.
“Nhìn vẻ mặt em một bộ oán hận vì bị cướp con!”
“Đàn ông các anh không một thứ tốt!” Hạ Úc Huân đem ly rượu uống một hơi cạn sạch,
Âu Minh Hiên khuôn mặt tuấn tú hơi đen, nói: “Này, em không cần bản đồ pháo được không? Anh chính là thứ tốt! A phi, anh chính là đàn ông tốt!”
“Anh nói lời này cũng không sợ đau lưỡi sao?”
“Anh…… Nha đầu chết tiệt kia, anh hảo tâm lại đây quan tâm em, em có hỏa cũng đừng đốt hết lên người anh chứ?” Âu Minh Hiên cũng nổi giận.
Hạ Úc Huân buồn rầu, không nói, hốc mắt ửng đỏ.
Âu Minh Hiên thấy bộ dáng này của cô, bất đắc dĩ mà xoa xoa trán, một tay đem rượu trong tay cô đoạt lại đây, nói: “Được được được, em đốt em đốt đi, cứ việc đốt hết lên người anh là được rồi chứ?”
“Số em sao mà khổ như vậy! Thật vất vả sinh ra đứa con trai có tiền đồ, còn bị cầm thú đoạt mất!” Hạ Úc Huân dựa vào trên quầy bar kêu rên.
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...