“Ai, trường học này không được a, ngài xem con trai tôi bị đánh, tôi chuẩn bị mấy ngày nữa chuyển trường cho con tôi.” Tân Vĩ muốn nắm tay đứa bé vào, để có thể cùng nhân vật này nói thêm mấy câu.
Tuy rằng Âu Minh Hiên thân phận như vậy, hắn tuyệt đối trèo cao không được, nhưng quen mặt cũng tốt!
“Phải không? Tôi cũng chuẩn bị chuyển trường cho con tôi.” Âu Minh Hiên nói.
“Thiên kim cũng bị khi dễ sao? Là ai lá gan lớn như vậy!” Tân Vĩ lập tức cả giận nói.
“Ha ha, không phải. Là bởi vì nơi này có người quá đáng đánh đòn, tôi đau lòng con gái tôi sẽ đánh đau tay.” Âu Minh Hiên cười như không cười.
Tân Vĩ nghe lời này có gì đó không đúng: “A?”
“Ba! Ba còn cùng hắn phí lời làm gì! Ba mau giúp con đánh hắn! Chính là con gái hắn đánh con.” Cậu nhóc mũm mĩm trong lòng Tân Vĩ không kiên nhẫn mà đá chân.
Tân Vĩ trực tiếp ngây dại: “Con…… Con mới vừa nói cái gì?”
“Hắn chính là ba của Hoa Niếp Niếp a, hắn vừa rồi chính miệng nói!” Tân Tiểu Bảo kích động nói.
“Tân tổng giám, đây là con trai ông?” Âu Minh Hiên biết rõ cố ý hỏi.
“Không! Không phải!” Tân Vĩ theo bản năng mà phủ nhận, vài giây sau mới phản ứng lại, vẻ mặt đưa đám nói: “Ách…… Là…… Là khuyển tử…… Thực xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Tôi thật sự không biết cô nương này là khuê nữ của ngài a! Nhìn nhất chiêu nhất thức này, nhìn lực đạo đánh người này của cô bé, thật là hổ phụ vô khuyển nữ a! Nhất định là Hạ Tiểu Bạch! Nhất định là nó sai!”
Lại nói con gái Âu Minh Hiên sao lại họ Hoa?
Chuyện kỳ quái hôm nay cũng quá nhiều rồi!
Bất quá, chuyện đã biến thành như vậy, đành phải nhanh chóng nghĩ cách vãn hồi, hiện tại đã không thể đắc tội Âu Minh Hiên, lại không thể mất mặt trước mặt con trai, cho nên hắn đành phải đem mũi dùi chuyển hướng về phía một đứa bé khác.
Bởi vì Tiểu Bạch thành tích quá tốt, ở trường học quá nổi tiếng, cho nên phụ huynh đều nhận ra cậu, Tân Vĩ cũng liếc mắt một cái nhận ra cậu.
Đang khí thế dạt dào mà trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch phía đối diện……
“Âu Minh Hiên, cậu có đi hay không?”
Vẫn luôn đứng ở góc chết nhìn không tới Lãnh Tư Thần nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn mà nói một câu.
“Tương Nhu……” Tiểu Bạch chớp chớp mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía người nói chuyện: “Tương Nhu sao lại tới đây?”
“Đón con tan học.” Lãnh Tư Thần đi qua, đem sách trên mặt đất nhặt lên giúp cậu nhét vào cặp sau lưng, sau đó nắm tay nhỏ, từ đầu tới đuôi nhìn cũng không nhìn người khác lấy một cái.
“Ba ba, ba ba Tiểu Bạch cũng tới a!” Niếp Niếp vui vẻ nói.
Âu Minh Hiên ôm lấy con gái, đáp: “Đúng vậy! Ba ba giỏi không? Ba ba không có không giữ chữ tín nha! Con và Tiểu Bạch vẫn là cùng nhau! Lần này ba có thể đón bảo bối đi rồi chứ?”
“Dạ, ba ba giỏi quá!” Niếp Niếp không chút bủn xỉn mà khen.
Được con gái khen Âu Minh Hiên vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Lãnh Tư Thần giờ phút này.
Lãnh Tư Thần lúc này rốt cuộc biết mình bị lừa, con hồ ly chết tiệt này, một đống lý do thoái thác đem anh gọi ra, thì ra là vì Niếp Niếp sợ ảnh hưởng đến cảm nhận của Tiểu Bạch không cho cậu ta tới đón.
Bất quá, tiểu cô nương này đối với Tiểu Bạch nhà bọn họ thật là không tồi.
“Lãnh…… Lãnh…… Lãnh…… Lãnh Tư Thần……” Bên kia, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Tân Vĩ cả kinh lời nói đều nói không trôi, lại vừa thấy cậu nhóc nắm tay anh, càng bị dọa choáng váng, gian nan mà nuốt nước bọt nói: “Này…… Đứa nhỏ này là?”
Lãnh Tư Thần tất nhiên là sẽ không phản ứng hắn, nhưng Âu Minh Hiên bên cạnh khẽ cười một tiếng, rất “Hảo tâm” mà hỗ trợ trả lời: “Con của anh ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...