Hạ Úc Huân có ngốc cũng biết ý nghĩa mấy chữ này.
Thẩm Diệu An không đợi cô tìm tới cửa đã gửi cho cô tin nhắn này, rõ ràng là ngay cả cơ hội giải thích đều không cho cô, trực tiếp hạ tối hậu thư cho cô.
“Thẩm công tử gửi qua?” Nghiêm Tử Hoa thử thăm dò hỏi.
Hạ Úc Huân nhéo nhéo ấn đường: “Không sai.”
“Anh ta nói cái gì?” Nghiêm Tử Hoa lập tức khẩn trương hỏi.
“Bảo tôi đêm nay 8 giờ đi phòng tổng thống khách sạn Minh Châu.” Hạ Úc Huân đúng sự thật trả lời.
Nghiêm Tử Hoa vừa nghe lời này lập tức thay đổi sắc mặt, đáp:“Tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng đi!”
Hạ Úc Huân như cắt nước con ngươi hơi nheo nheo, chậm rãi nói: “Đêm nay, tôi nhất định phải đi.”
“Vậy tuyệt đối không được! Tiểu thư, ngài ngàn vạn đừng xúc động……” Nghiêm Tử Hoa lời còn chưa dứt, di động trong lòng ngực đột nhiên vang lên.
Nghiêm Tử Hoa sai=u khi nghe xong điện thoại liền biến sắc, sau đó ngẩng đầu lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, dự án ở Nam Giang kia, Thẩm thị đột nhiên rút vốn……”
Hạ Úc Huân một bộ đã sớm biết sẽ như vậy, chống cằm nói: “Thẩm Diệu An nếu đã gửi tin nhắn, khẳng định có năng lực làm cho tôi không thể không đi, chuyện của tôi và anh ta, cần phải có kết thúc, nếu không giải quyết lúc này đây, sẽ có tiếp theo nữa.”
“Nhưng, ngài muốn giải quyết như thế nào?” Nghiêm Tử Hoa mày nhíu chặt.
“Tôi có biện pháp của tôi, anh đi ra ngoài trước đi, tôi phải ngẫm lại thật kỹ.”
Nghiêm Tử Hoa không còn cách nào, chỉ đành bụng đầy sầu lo đi ra ngoài.
-
Thời gian thoảng qua, đảo mắt đã tới giờ tan ca rồi, Hạ Úc Huân gửi cho Tiểu Bạch một tin nhắn, báo cho cậu đêm nay mình phải tăng ca, sau đó tiếp tục ở văn phòng đợi xử lý văn kiện trong chốc lát, chờ xem thời gian không sai biệt lắm liền thu thập một chút đồ vật chuẩn bị đi đến điểm hẹn.
“Tiểu thư, cô thật sự muốn đi?” Nghiêm Tử Hoa bởi vì lo lắng vẫn luôn không tan ca, vừa thấy cô ra nhanh chóng đi lên, hỏi: “Tiểu thư, nếu cô thật sự đi, tôi sẽ đi cùng cô!”
Hạ Úc Huân chớp mắt một cái, nói: “Anh cùng tôi đi…… Là muốn 3P sao?”
“Ách……”
Nhìn Nghiêm Tử Hoa mặt đều bị dọa sợ, Hạ Úc Huân bật cười mà vỗ vỗ bờ vai anh: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng khẩn trương như vậy, tôi đi hẹn không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ qua cùng anh ta đàm phán mà thôi.”
“Nhưng tôi đồng ý với chủ tịch nhất định phải chăm sóc cô thật tốt, sao lại có thể để một mình cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi phải nói lại thế nào với chủ tịch, tôi là cô nhi, là chủ tịch từ nhỏ nuôi lớn tôi, mạng của tôi là chủ tịch cho……”
Nghe Nghiêm Tử Hoa vẫn luôn nói thân thế mình là từ Nam Cung Lâm, ít nhất nói mười mấy phút vẫn còn có ý muốn nói tiếp, Hạ Úc Huân vẻ mặt bất đắc dĩ mà thở dài: “Chủ tịch bảo anh chăm sóc tôi, nhưng xem tôi như trẻ con một tuổi chăm sóc sao? Nghiêm mụ mụ, anh cứ như vậy chính là vĩnh viễn đều sẽ không lớn nổi!”
Nghiêm mụ mụ……
Anh đây là mụ mụ bị ghét bỏ sao?
“Được rồi, đừng lo lắng, hai giờ sau nếu vẫn không có liên hệ với anh, anh hãy đến tìm tôi, OK?”
“Vậy…… Vậy được rồi……” Nghiêm Tử Hoa nhìn bộ dáng cô định liệu trước, đành phải đáp ứng rồi xuống dưới, nhưng vẫn không yên tâm mà theo sau tiếp tục dặn dò, “Cô nhớ kỹ đi không được uống bất cứ thứ gì bên trong, vừa phát hiện không ổn lập tức liền chạy ra, mặc kệ anh ta có gây khó dễ cô như thế nào, cũng không cần đáp ứng anh ta bất cứ yêu cầu gì, thật sự không được cùng lắm thì tôi gọi chủ tịch về xử lý…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...