Lãnh Tư Thần đỡ vai cô, nắm chặt tay cô.
Một lát sau, bác sĩ lục tục đi ra.
“Bác sĩ, ông ấy thế nào?” Lâm Na từ phía sau vọt lên, mặt đầy nôn nóng.
Hạ Úc Huân cũng khẩn trương chờ đợi bác sĩ trả lời.
Bác sĩ mổ chính đi đến trước mặt bọn họ, tháo xuống khẩu trang trên mặt, mặt đầy mỏi mệt hiện lên một tia mỉm cười, nói: “Giải phẫu rất thành công, người bệnh đã tạm thời qua khỏi nguy hiểm, tuy rằng trung gian rất nhiều lần thiếu chút nữa không qua được, nhưng ý chí cầu sinh của người bệnh rất mạnh, cũng may đã sống được rồi!”
“Cám ơn! Cám ơn bác sĩ! Cám ơn……” Lâm Na khóc đến mức đầy mặt đều là nước mắt.
Thân thể Hạ Úc Huân cứng đờ lập tức liền mềm xuống, đến giờ phút này, núi lớn trong lòng cô mới rốt cuộc tan biến, vội vàng đi xem Nam Cung Lâm được đẩy ra sau đó.
Nhìn khuôn mặt Nam Cung Lâm hôn mê, trong lòng có loại kiên định xưa nay chưa từng có.
Loại cảm giác mất mà tìm lại được, thật tốt quá.
Cảm ơn ông trời, không mang đi người bên cạnh cô.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần thoáng qua một tia khẩn trương không dễ phát hiện rốt cuộc cũng tiêu tán, nếu lại đến một lần nữa, anh thật sự khó có thể tưởng tượng cô phải như thế nào thừa nhận.
-
Tuy rằng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn cần ở trong phòng bệnh giám sát 24 giờ, xác nhận tình huống ổn định mới có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Lãnh Tư Thần khuyên cô trở về nghỉ ngơi chải vuốt một chút mới lại đây, bất quá khuyên không được, vì thế đành phải bồi cô cùng nhau ở bệnh viện chờ.
Hạ Úc Huân luôn không dám chợp mắt, chỉ sợ mình vừa ngủ liền xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cuối cùng bức cho Lãnh Tư Thần ra đại chiêu, trực tiếp đem cô bế lên giường dùng nhiệt độ cơ thể ôm lấy cô, làm hại cô đang mỏi mệt cùng buồn ngủ cùng công kích dần ngủ say.
Rốt cuộc, chịu đựng một ngày một đêm, Nam Cung Lâm vượt qua thời kỳ nguy hiểm, từ phòng bệnh giám sát chuyển tới phòng bệnh bình thường, bất quá người tạm thời vẫn chưa tỉnh.
Hạ Úc Huân lúc này mới tạm thời về nhà một chuyến, cô cần về xem Tiểu Bạch một chút, còn muốn giải thích một chút chuyện Nam Cung Lâm với cậu bé.
-
Lúc trở lại Hạnh Hoa Thôn, Hạ Úc Huân xa xa liền nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm trên ngạch cửa.
“Mẹ ——” Tiểu Bạch đang nâng má trông mòn con mắt vừa thấy cô về lập tức vui sướng chạy như bay qua.
Hạ Úc Huân vừa thấy con trai bảo bối ngay cả mỏi mệt đều không còn, ngồi xổm xuống đem cậu nhóc ôm vào trong ngực, bẹp một cái hôn lên, đau lòng không thôi, nói: “Bảo bối, sao lại không ngoan, không phải nói không được ngồi ở cửa đợi sao?”
Cậu nhóc gắt gao dính vào lòng mẹ, đột nhiên chớp đôi mắt ngẩng đầu, hỏi: “Mẹ, trên người mẹ hình như có khí vị của Tương Nhu……”
“Ách……”
Hạ Úc Huân đang xấu hổ nên giải thích như thế nào, nhìn thấy Âu Minh Hiên từ trong sân từ từ dạo bước ra.
Tên này……
Thôi, cô đã lười phỉ nhổ anh……
“Thiên kim công chúa của Nam Cung Lâm di lạc dân gian, người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Thiên Lâm, chà chà, em cái đồ không lương tâm, chuyện lớn như vậy cư nhiên cũng không nói cho anh một tiếng, làm hại anh một chút tâm lý chuẩn bị đều không có!” Âu Minh Hiên đầy mặt lên án.
Hạ Úc Huân khóe miệng khẽ nhếch, nhỏ giọng nói thầm nói: “Thân thế của em…… Anh chuẩn bị cái gì a!”
“Vừa rồi thấy nhân viên Thiên Lâm nói Nam Cung Lâm thoát ly nguy hiểm, là thật sự?” Âu Minh Hiên hỏi.
Hạ Úc Huân gật gật đầu: “Bác sĩ nói đại khái ngày mai là có thể tỉnh lại!”
Âu Minh Hiên một bàn tay đút túi quần, mắt đào hoa thoáng qua một tia nghiêm túc, nói: “Có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng với anh, nghe được không?”
Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ cảm kích: “Học trưởng, cám ơn anh!”
“Cảm động không? Ha ha, cảm động thì đem tung tích của Mộng Oanh và Lạc Lạc nói cho anh đi?”
“……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...