Vân gian thủy trang.
Lãnh Tư Thần vốn đang muốn bắt tay với Tiểu Bạch, nhưng không nghĩ tới lần đầu giao chiến chính là đại bại.
Chỉ số thông minh của con trai bảo bối được anh chân truyền, anh thật là không biết nên vui mừng hay là nên bất đắc dĩ.
“Con không ăn, con muốn gặp mẹ!” Đối với một bàn đầy đồ ăn, cậu nhóc cũng không thèm nhìn lấy một cái, một bộ không bị tiền bạc cám dỗ, uy vũ không thể khuất phục.
“Con nếu không ăn cơm, mẹ con biết sẽ đau lòng.” Lãnh Tư Thần ý đồ khuyên cậu.
“Con muốn gặp mẹ!” Nhưng mà hoàn toàn vô dụng, khuyên tới khuyên lui đều là một câu kia.
“Được rồi, con ngoan ngoãn ăn cơm, ngày mai chú sẽ cho con gặp mẹ.” Lãnh Tư Thần thỏa hiệp.
“Chú nói thật chứ? Hay là chỉ dỗ con?” Tiểu Bạch hoài nghi mà nhìn anh.
“Đương nhiên là thật sự.” Lãnh Tư Thần cam đoan.
Cậu nhóc vẫn có chút do dự, tựa hồ là không tin anh sẽ dễ nói chuyện như vậy, cảm thấy anh khẳng định là dụ dỗ cậu ăn cơm mới tùy tiện đáp ứng.
Lãnh Tư Thần biết cậu suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng sờ sờ đầu nhỏ của cậu, nói: “Con không ăn cơm, chú cũng sẽ đau lòng.”
Cậu nhóc sửng sốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm xong rồi, Tương Nhu thật sự là quá lợi hại!
Chỉ câu nói đầu tiên có thể nhìn ra EQ người đàn ông này thật không phải cao bình thường, ngay cả cậu đều có chút không đối phó được, cậu thật là vạn phần lo lắng mẹ nhà mình sẽ bị ăn đến xương cốt đều không dư thừa……
Cậu nhóc không nói, tâm sự nặng nề mà cúi đầu ăn cơm.
Lãnh Tư Thần đang gắp đồ ăn cho con trai, hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm có này, di động đột nhiên mất hứng mà vang lên, anh nhìn thoáng qua liền cúp, kết quả đối phương rất nhanh liền gọi lại.
Sau vài lần như thế lặp lại, Lãnh Tư Thần cuối cùng nhận cuộc gọi, hơn nữa rất có dự kiến trước đem điện thoại để cách xa xa lỗ tai mình một chút.
Quả nhiên, di động mới vừa nhận, đối diện liền vang lên thanh âm rống to không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe được rành mạch ——
“Lãnh Tư Thần! Cậu cái tiểu tử thúi! Cậu cư nhiên dám bắt cóc Tiểu Bạch bảo bối của ta!”
Tiểu Bạch bên cạnh nghe được tên của mình, lỗ tai run lên.
Hình như là thanh âm của Nam Cung gia gia……
Lãnh Tư Thần cũng không kiêng dè con trai ở đây, không nhanh không chậm nói: “Ông không phải cũng bắt cóc Tiểu Huân bảo bối của tôi sao?”
Tiểu Bạch: “……”
Tương Nhu thật buồn nôn……
“Tiểu tử thúi, đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta! Ta cảnh cáo cậu, lập tức đem Tiểu Bạch trả về cho ta! Bằng không đừng ép dùng thủ đoạn đặc biệt!”
“A, ông cho rằng ngoại trừ Tiểu Huân và con trai ra, tôi còn để ý gì khác sao?”
Mấy năm gần đây các hạng mục quốc tế mà tập đoàn Thiên Úc và Thiên Lâm hợp tác vẫn là rất nhiều, dưới tình huống tập đoàn Thiên Úc một tay che trời, Thiên Lâm xem như rất ít có khả năng kiềm chế thế lực của anh.
Bất quá, nếu Nam Cung Lâm muốn dùng cái này uy hiếp anh, e là tính sai rồi.
Nghe Lãnh Tư Thần không có chút gì sợ hãi, Nam Cung Lâm tức giận đến chết khiếp, tàn nhẫn nói: “Tiểu tử thúi, cậu chờ đó cho tôi!”
Lãnh Tư Thần bên này mới vừa cúp điện thoại của Nam Cung Lâm, lại có điện thoại gọi đến.
Đầu bên kia di động truyền đến chính là thanh âm say khướt của Âu Minh Hiên……
“Lãnh Tư Thần anh cái đồ đê tiện vô sỉ hỗn đản! Vô sỉ quá vô sỉ! Cư nhiên đem tiểu gia chơi đến xoay quanh! Một đàn ông chân chính lại lấy đứa bé làm con tin thì xem là bản lĩnh gì? Anh có bản lĩnh đoạt con, thử có bản lĩnh anh làm Hạ Úc Huân cam tâm tình nguyện đi theo anh xem a!”
Lãnh Tư Thần: “……”
Tiểu Bạch: “……”
Thấy Tiểu Bạch như suy tư gì nhìn mình, Lãnh Tư Thần gượng ép mà cong cong khóe miệng, dựa trên sô pha, ánh mắt hoảng hốt mà nhìn chùm đèn thủy tinh lộng lẫy trên đỉnh đầu, nói: “A, tựa hồ tất cả mọi người cảm thấy ta là sai…… Ta chỉ là…… Không muốn cô ấy rời khỏi ta…… Ta thật sự sai rồi sao?”
Tiểu Bạch: “……” Yên lặng che lỗ tai lại.
Cậu vẫn là không cần nghe Tương Nhu nói chuyện! Thật sự sắp bị tẩy não!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...