Tiết mục bi thống đau khổ này chung quy vẫn khiến Hạ Úc Huân có chút nhìn không được, cô đến gần vài bước, nhìn hai anh em họ, thở dài nói: “Hàn Bân, tỉnh lại đi! Hiện tại chủ động đi tự thú còn kịp.
Bệnh nhân tâm thần lúc không thể phân biệt hoặc không thể khống chế hành vi mà tạo ra tổn hại, không phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng bệnh nhân tâm thần gián đoạn lúc tỉnh táo mà có hành vi phạm tội phải gánh vác trách nhiệm hình sự, cũng không phải hoàn toàn không thể khống chế hoặc phân biệt hành vi bản thân cũng phải chịu trách nhiệm hình sự.
Cho dù là tình huống sau đó, cũng có thể giảm bớt hoặc xử phạt nhẹ. Huống chi, vừa rồi hành vi của anh là thật sự mất khống chế, điểm này, tôi có thể thay anh làm chứng trước tòa.”
Lãnh Tư Thần nghe vậy mày nhíu chặt, hoang mang mà nhìn Hạ Úc Huân, vì cái gì cô lại hiểu biết về pháp luật như vậy? Chẳng lẽ……
Nhìn bộ dáng Hàn Bân, cô thật sự thấy chính mình năm đó: “PSTD: Chứng bị thương sau áp lực tổng hợp” xem như cách nói dễ nghe, nói trắng ra chính là bệnh tâm thần gián đoạn, cô cũng từng ngoài ý muốn tổn thương người khác, cũng may đối phương bị thương không nặng, người cũng rất dễ nói chuyện.
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Hàn Phong vẻ mặt cảnh giác mà nhìn cô, nhưng biểu cảm đã có chút buông lỏng.
Bản thân hắn thì không sao, nhưng hắn không thể liên luỵ em trai.
Hiện tại hắn đã không giống vừa rồi có thể cái gì đều không màng, một khi có ràng buộc, lực sát thương của hắn liền sẽ giảm đi rất nhiều.
“Không tin tôi, anh còn có thể làm gì? Các người huynh đệ tình thâm, em anh không thể bỏ mặc anh một mình! Anh chẳng lẽ còn muốn kích nổ cùng mọi người đồng quy vu tận? Lôi kéo em trai anh cùng chết sao?” Hạ Úc Huân mỗi câu đều nói đến điểm uy hiếp của hắn.
“Không……” Hàn Bân thống khổ mà lên tiêng: “Tiểu Phong, em đi đi! Coi như anh cầu xin em……”
“Anh, chúng ta tự thú đi!” Hàn Phong nhìn về phía Hạ Úc Huân: “Em tin cô ấy.”
“Em tin cô ấy” —— Một câu vô cùng đơn giản, lại dễ như trở bàn tay mà khiến Hạ Úc Huân cảm động không thôi.
Hàn Bân thống khổ mà bụm mặt, thật lâu sau, rốt cuộc suy sụp gật gật đầu, tỏ vẻ từ bỏ phản kháng.
Hạ Úc Huân cùng Hàn Phong cùng giúp hắn đem tất cả bom trên người gỡ xuống, cảnh sát bác sĩ nối đuôi nhau mà vào……
“Cám ơn.” Hàn Phong thật sâu mà nhìn Hạ Úc Huân một cái, cảm kích lưu lại hai chữ, đỡ Hàn Bân cùng nhau rời đi.
Tóm lại, mọi chuyện rốt cục cũng giải quyết viên mãn.
Vì thế, Lãnh Tư Thần cuối cùng có thể tìm cô tính sổ!
Lãnh Tư Thần đẩy xe lăn qua, cười như không cười mà nhìn cô, con ngươi u quang không rõ, rõ ràng là ngẩng đầu nhìn cô, tư thái lại ngạo thị bễ nghễ, nói: “Hạ Như Hoa, lần này, cô lại muốn giảo biện thế nào đây?”
Hạ Úc Huân bị khí thế kia ép tới mức có chút không thở nổi, cô lùi bước mà nhìn Lãnh Tư Thần, một người, hai người, ba người, trước mắt sao đột nhiên lại có thật nhiều Lãnh Tư Thần……
Cô lắc đầu, bóng người chẳng những không bớt đi, hình như còn nhiều hơn, đầu càng ngày càng nặng……
Mặt Lãnh Tư Thần càng ngày càng mờ ảo, thế giới đang xoay tròn lay động, trước mắt tối sầm, dưới chân mềm nhũn, cô trực tiếp ngã vào lòng Lãnh Tư Thần.
Mệt mỏi quá…… Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Cô thừa nhận đã tới cực điểm rồi.
“Tiểu Huân ——” Lãnh Tư Thần kinh hô một tiếng, có chút hoảng loạn mà đỡ lấy thân thể mềm mại của cô, đem cô đặt lên đùi mình.
Thẳng đến khi cảm nhận được cô gái đang cuộn tròn trong lòng mình với hô hấp trầm ổn, hẳn chỉ là ngủ thôi, anh mới nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí bá đạo ôn nhu, nói: “Trở về lại tính sổ với em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...