Nhìn thấy vết xanh tím trên cánh tay Tiểu Bạch, Hạ Úc Huân quả thực hận không thể giết người.
Tất cả mọi người không nói gì, tựa hồ là bị một màn này làm cho cả kinh chưa phục hồi tinh thần lại.
Hạ Úc Huân ngẩng đầu, chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy trên bàn trà có kẹo màu sắc rực rỡ, có món đồ chơi mà trẻ con thích nhất, xem ra là trước đó dùng mềm không được, cho nên mới mạnh tay.
Bảo bối của mẹ, là mẹ sai, cư nhiên để con trải qua loại chuyện này.
Lòng Hạ Úc Huân đầy tự trách mà đem cậu nhóc ôm vào trong ngực, nói: “Vì sao lại đi với người lạ?”
Tiểu Bạch ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của mẹ, tay nhỏ nắm quần áo cô, tim nhỏ trong phút chốc an tâm hơn, mẹ ở chỗ này, cậu liền biết mẹ sẽ đến cứu cậu!
Thanh âm cậu nhóc ngây thơ có chút phẫn nộ, đáp: “Bọn họ nói mẹ ở chỗ này, con không tin, muốn gọi điện thoại cho mẹ, sau đó bọn họ cướp di động của con, bắt con bỏ vào xe. Mẹ người chảy máu……”
“Không có việc gì, mẹ không đau.”
“Mẹ gạt con!” Cậu nhóc vừa rồi bị dọa thành như vậy đều không khóc, nhưng nhìn mẹ bị thương, nước mắt tròn vo lại nhịn không được lăn dài.
“Bảo bối thổi cho mẹ mẹ sẽ không đau!”
Tiểu Bạch thút tha thút thít mà đem môi nhỏ thò lại gần thổi cho cô, trên khuôn mặt nhỏ vừa nghiêm túc lại vừa đau lòng, người bên cạnh nhìn thấy đều một trận chua xót.
Hiện tại xem ra, một mặt trốn tránh lui bước chỉ đưa tới càng nhiều thương tổn.
Hạ Úc Huân đem Tiểu Bạch ôm vào lòng, đứng lên, ánh mắt lạnh băng mà nhìn quét qua những người đó, nói: “Không biết các người trói con trai tôi tới đây, là muốn làm cái gì?”
Lãnh phu nhân rốt cuộc phục hồi tinh thần, vội vàng mở miệng nói: “Cô không cần kích động như vậy, chúng tôi chỉ muốn làm xét nghiệm AND cho đứa bé!”
“Xét nghiệm ADN?” Hạ Úc Huân gằn từng chữ một mà lặp lại, vẻ mặt như là nghe được chuyện rất nực cười.
“Cô cũng nên biết, đứa nhỏ này khuôn mặt rất giống con trai lớn nhà tôi……” Lãnh phu nhân chần chờ nói.
“Vậy thì sao? Vậy thì bà liền nói đều không nói một tiếng mà đem con tôi bắt về nhà lấy máu nó làm xét nghiệm? Trên đời này nhiều người như vậy, có phải chỉ cần có điểm giống với con trai bà, bà đều phải trói về làm xét nghiệm?”
Thái độ cực đoan của Hạ Úc Huân làm Lãnh hoa Kiều vẫn luôn bảo trì trầm mặc có chút nghe không nổi nữa, nói: “Chúng tôi chỉ là không muốn cốt nhục của Lãnh gia lưu lạc bên ngoài!”
“Cá nhân tôi mang một người vị thành niên đi thi, cũng cần mang theo giấy tờ chứng minh và bằng chứng có liên quan về quan hệ với người đó về mặt pháp luật cho thấy có quyền mang thí sinh đi thi kèm theo chữu ký. Mà các người cư nhiên trực tiếp đem con tôi bắt cóc về nhà, lén lút xét nghiệm! Có tiền ghê gớm lắm sao? Có tiền liền có thể bẻ cong luật pháp, coi khinh nhân quyền?” Hạ Úc Huân cảm giác ngực sắp ngăn không được, tức giận mà sắp nổ tung.
“Cô đây là thái độ gì? Nếu chứng minh đứa nhỏ này là của Lãnh gia chúng tôi, Lãnh gia tất nhiên sẽ không bạc đãi nó! Hay là…… Trong lòng cô có gì đó, chột dạ cô mang theo đứa bé có khuôn mặt giống Tư Thần tiếp cận nó là có ý đồ khác! Lại nói, lần đó chúng tôi ở bệnh viện gặp cô cũng không phải ngẫu nhiên đi!” Lãnh phu nhân vẻ mặt hoài nghi cùng cảnh giác, ngạo mạn mà nhìn cô gái một thân quần áo rẻ tiền, hiển nhiên là xem cô như những cô gái mưu toan dựa vào đứa bé bước vào nhà giàu.
“Thật là buồn cười…… Chứng vọng tưởng bị hại nghiêm trọng như vậy tôi đề nghị các người vẫn là nên đi gặp bác sĩ sẽ tương đối tốt hơn!” Hạ Úc Huân tức giận đến móng tay hung hăng khảm vào trong lòng bàn tay, mặt đầy trào phúng cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó rành mạch mà mở miệng nói: “Vậy được, bây giờ tôi nói rõ ràng cho các người biết, đứa nhỏ này không có chút liên quan gì đến Lãnh gia các người! Xin đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi!”
Không nghĩ tới cô cư nhiên trực tiếp phủ nhận, nhưng thật làm Lãnh phu nhân cùng Lãnh Hoa Kiều đều ngây ngẩn cả người.
Hạ Úc Huân bế Tiểu Bạch liền phải rời đi, kết quả mới vừa đi ra một bước đã bị mấy vệ sĩ trong phòng ngăn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...