Hạ Úc Huân không thấy qua vẻ đắc ý chợt lóe trong đôi mắt anh, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, chẳng lẽ đây là một tay anh thiết kế?
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đáng chết, loại cảm giác biết rõ cạm bẫy mà không thể nhảy ra thật sự là quá tệ……
“Ăn cháo rồi sao?” Hạ Úc Huân nhìn cháo trống rỗng có chút ngạc nhiên hỏi.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần mặt không đổi sắc mà trả lời.
“A.” Vậy không cần cô đút, xem như anh tự giác.
“Hương vị không tồi.” Lãnh Tư Thần đột nhiên nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Hạ Úc Huân bị nhìn đến cả người nổi da gà, ánh mắt đó của anh là ý gì?
Sao lại thấy có vẻ tà ác đến thế……
Người này nóng quá đầu óc hỏng rồi hay là thế nào?
“Hả? Điều hòa sửa được rồi sao?” Rõ ràng cảm giác mát mẻ hơn nhiều, Hạ Úc Huân nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình đã được sống lại.
“Uhm, sửa được rồi.” Lãnh Tư Thần gật đầu, thần sắc không có chút nào khác thường.
Hạ Úc Huân nghĩ thầm thật là hiệu suất, dường như mới qua mười phút, nhanh như vậy liền sửa được rồi.
Bất quá, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, ngay sau đó trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe.
Fuck! Tên này không phải cố ý làm hư điều hòa để cởi quần áo cô xem trên người có sẹo hay không đó chứ, kết quả cô sống chết không cởi nhưng không nghĩ tới bị cảm nắng ngất đi, vẫn là cho anh cơ hội không chỉ có cởi quần áo cô lần lượt xem, có thể còn làm những chuyện kỳ kỳ quái quái khác…
Nghĩ đến đây, mặt Hạ Úc Huân nóng dần lên lòng còn sợ hãi, cũng may lúc trước nghe lời Nam Cung Lâm, đem tất cả sẹo trên người đều trừ đi, người này thật là luôn luôn đều không thể thiếu cảnh giác, thật sự là quá gian trá!
Đang tức giận đến thiếu chút nữa nhịn không được mắng chửi người, di động của cô vang lên.
Hạ Úc Huân nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, là Tần Mộng Oanh gọi tới.
Chị Mộng Oanh lúc này gọi điện thoại cho cô, sẽ là chuyện gì?
“Alo, chị Nguyệt, có việc sao?” Hạ Úc Huân hỏi.
“Tiểu Hoa, có phải em đi đón Tiểu Bạch tan học rồi không?” Thanh âm Tần Mộng Oanh nghe qua có chút hoảng loạn.
“Không có a! Em còn ở bệnh viện mà, sao có thể đi đón nó, nó không phải đã sớm ầm ĩ muốn tự mình về nhà sao?” Trong lòng Hạ Úc Huân nổi lên một dự cảm xấu.
“Mấy ngày này nó xác thật đều là cùng Niếp Niếp tự về, nhưng hôm nay chỉ có Niếp Niếp về trước, Tiểu Bạch vẫn chưa về, chị không yên tâm đi đến trường học hỏi cô giáo, cô giáo nói nó được một cô gái đón đi rồi!” Tần Mộng Oanh nôn nóng mà nói.
“Chị nói cái gì?” Đầu óc Hạ Úc Huân một trận choáng váng, xoạt một tiếng đứng lên, thân thể vô thức mà run rẩy, cố gắng chống đỡ mới có thể để mình không ngã xuống ngay tại chỗ, nói: “Đã biết, em lập tức qua đó!”
Lãnh Tư Thần thấy thế mày nhíu lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thực xin lỗi Lãnh tiên sinh, tôi có việc cần rời đi một chút.”
Hạ Úc Huân căn bản là không rảnh mà trả lời, như một trận gió xông ra ngoài.
Lãnh Tư Thần sốt ruột muốn đuổi theo, kết quả động tác quá nhanh không ổn định ngã từ trên giường xuống.
“Đáng chết……”
“Lão đại, làm sao vậy?” Lương Khiêm nhìn thấy Hạ Như Hoa thần sắc hoảng loạn chạy ra, lại nghe được động tĩnh bên trong, vội vàng tông cửa vào, lại thấy Lãnh Tư Thần chật vật ngã trên mặt đất.
“Ngạch, lão đại, xảy ra chuyện gì?” Lương Khiêm vội vàng đỡ Lãnh Tư Thần dậy.
“Đứa bé kia có thể đã xảy ra chuyện, cậu đi tra một chút!”
“Đứa bé? Đứa bé nào? A a tôi đã biết! Vâng, tôi đi ngay! Bất quá, lão đại, trước tiên tôi gọi bác sĩ lại đây xem một chút, cũng không biết vừa rồi ngã có ảnh hưởng tới miệng vết thương không!”
“Bớt nói nhảm! Mau đi đi!” Lãnh Tư Thần dùng một chân không gãy xương kia đá qua.
Lương Khiêm bất đắc dĩ mà che mông ra khỏi phòng bệnh, bất quá vẫn không yên tâm, gọi điện thoại cho Uất Trì Phi còn đnag làm ở công ty qua đây chăm sóc một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...