“Con đi đâu?” Nhìn thấy Tiểu Bạch đột nhiên xoay người chạy, Lãnh Tư Thần khẩn trương không thôi, sợ manh mối duy nhất này cũng chặt đứt, vội vàng đuổi theo.
Lương Khiêm sau khi nhìn thấy phiên bản nhí của BOSS nhà mình cả người đều hỗn độn, sau đó phục hồi tinh thần lập tức điều động nhân lực ổn định khách khứa, ngăn cản phóng viên.
Tiểu Bạch không chút để ý tới phía sau có người truy đuổi, linh hoạt né tránh, nhanh chóng đi qua hết con đường cái này đến con đường cái khác.
Cậu sẽ không để những người đó bắt được cậu.
Cậu hôm nay tới chỉ là muốn phá hư hôn lễ này, cũng không phải là tới nhận người thân.
Người kia, mẹ không cần, cậu cũng sẽ không muốn!
Người thương tổn mẹ, không có tư cách hạnh phúc!
Cậu từ lúc còn nhỏ, liền biết mẹ cậu không như những người khác, mẹ thường xuyên trở nên rất kỳ quái, mẹ đem chính mình khóa ở trong ngăn tủ không dám ra, mẹ đặc biệt sợ sét đánh, mẹ nửa đêm tỉnh lại thét chói tai khóc thút thít, đột nhiên gắt gao ôm cậu, rất lâu rất lâu đều không buông……
Mẹ là người mẹ yếu ớt nhất cũng kiên cường nhất trên thế giới này.
Cậu biết mẹ cậu đã chịu khổ rất nhiều.
Dựa vào cái gì người làm hại mẹ chịu khổ có thể có được hạnh phúc, yên tâm thoải mái mà đi cưới người khác, mà mẹ vẫn luôn khổ sở như vậy?
Nếu vận mệnh đối với mẹ không công bằng, cậu liền sẽ cho mẹ công bằng.
“Đừng chạy! Cẩn thận ——”
Cùng với một tiếng hô to hoảng sợ, tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên.
Thân thể người đàn ông như mũi tên tiến lên, đem thân mình nho nhỏ kia ôm trong lòng ngực, lại để chính mình lâm vào hiểm cảnh……
-
Hạ Úc Huân nhìn thấy Tiểu Bạch trong màn hình TV chạy ra khỏi tiệc cưới, màn hình TV đột nhiên liền tới rồi quảng cáo, cô nhìn không thấy tình hình của Tiểu Bạch.
Không được, cô một phút một giây cũng chờ không nổi nữa.
Tiểu Bạch nó, ở nơi nguy hiểm như vậy!
Tần Mộng Oanh thấy cô vội vã mà chạy nhanh ra bên ngoài đuổi theo, hỏi: “Úc huân, em muốn đi đâu?”
“Em đi tìm Tiểu Bạch!” Hạ Úc Huân vừa dứt lời liền cưỡi cừu con của cô bay nhanh tới hiện trường.
Ngay lúc Hạ Úc Huân lòng nóng như lửa đốt, trên đường Nam Cung Lâm gji một cú điện thoại lại đây.
Lúc này Nam Cung Lâm gọi điện thoại cho cô là vì chuyện gì? Cô đột nhiên có loại dự cảm không hay.
“Alo?”
“Úc huân, ta nhận được tin tức, Tiểu Bạch hình như xảy ra tai nạn xe cộ, tình hình cụ thể còn không rõ ràng lắm, hẳn là không có gì trở ngại, con ngàn vạn lần đừng có gấp……”
Phía sau Nam Cung Lâm nói cái gì Hạ Úc Huân đều nghe không được, cả người đều hồn phi phách tán.
Cái gì…… Tai nạn xe cộ……
Cô đã hoàn toàn không cách nào tự hỏi, cũng không cách nào băn khoăn có thể bị nhận ra hay không, lập tức chạy tới địa chỉ bệnh viện theo lời Nam Cung Lâm.
Cô quanh quẩn vài vòng mới tìm được địa điểm chính xác, chạy như bay đến trước phòng bệnh.
Chờ lúc cô đuổi qua, Tiểu Bạch tựa hồ đang muốn chạy trốn, lại bị Lương Khiêm một phen giữ chặt, nói: “Cậu nhóc, không được đi!”
Uất Trì Phi bên cạnh nguyền rủa một tiếng, thái độ hung ác, nói: “Rốt cuộc từ đâu xuất hiện một đứa bé hoang? Nếu không phải, lão đại liền sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ!”
“Mẹ!” Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Úc Huân cuối hành lang, càng thêm liều mạng mà giãy giụa lên.
Uất Trì Phi theo ánh mắt Tiểu Bạch nhìn qua, vẻ mặt sửng sốt, ngơ ngẩn mà nhìn cô gái xa lạ đnag từng bước một đến gần kia, nhưng xa lạ lại lộ ra một tia quen thuộc như có như không.
Lương Khiêm hiển nhiên có cùng cảm giác với Uất Trì Phi, sau khi hướng Uất Trì Phi nhìn thoáng qua, chần chờ hỏi: “Cô…… Cô là……”
“Buông con trai tôi ra!” Nếu không phải bởi vì không muốn tiết lộ thân phận, cô nhất định đem Uất Trì Phi đánh đến bán thân bất toại.
Fuck! Cư nhiên dám nói Tiểu Bạch của cô là đứa bé hoang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...