Mắt thấy cô đứng dậy, xoay người lại……
Lãnh Tư Thần đang thất thần mà nhìn qua, Cung Hiền Anh đột nhiên ôm chặt eo Lãnh Tư Thần, dán vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Có phóng viên.”
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, hai tay cứng đờ không tình nguyện mà đặt ở hai bên người cô.
Cung Hiền Anh trừng anh một cái, nói: “Vẻ mặt đó của anh là sao? Rất ủy khuất sao?”
Lãnh Tư Thần: “Uhm.”
Cung Hiền Anh tức giận đến dậm chân, nói:“Lãnh Tư Thần, anh có phải muốn tôi tức chết mới vui vẻ không hả!”
Lãnh Tư Thần lướt qua Cung Hiền Anh, một lần nữa đi nhìn cô gái kia, phát hiện cô đã không thấy đâu nữa, trong lòng bỗng nhiên buồn bã mất mát, ngay sau đó lại tự giễu lắc đầu, sao có thể là cô……
-
Hạ Úc Huân như thế nào cũng không nghĩ tới hai người kia cư nhiên sẽ xuất hiện ngoài vườn hoa nhà cô, hơn nữa một bộ hạnh phúc lãng mạn rơi vào bể tình.
Người kia, cho dù khoảng cách xa hay gần, cho dù anh hóa thành tro, cô cũng nhận ra.
Tuy nói vườn hoa này cũng coi như có chút danh tiếng, hấp dẫn không ít cặp tình nhân và những cặp nam nữ sắp kết hôn tới chụp ảnh, nhưng Lãnh Tư Thần cái loại thân phận này không có khả năng mang theo bạn gái tới nơi nhỏ này mà hạnh phúc?
Vậy mục đích anh tới nơi này là gì? Chẳng lẽ anh phát hiện cái gì? Hay là, anh chỉ thuận tiện đến đây khảo sát?
Trong đầu Hạ Úc Huân loạn thành một đoàn mà về đến nhà.
“Úc Huân, sớm như vậy đã trở lại!” Tần Mộng Oanh rửa rau hỏi.
“Uhm.”
“Chuyện tiệc tối em làm thế nào rồi?”
“Không sai biệt lắm, chuyện còn lại chính bọn họ có thể giải quyết.” Hạ Úc Huân thất thần mà trả lời.
Hạ Úc Huân nhận thầu tiết mục đặc sắc nhất Hạnh Hoa Thôn, vũ hội lửa trại đeo mặt nạ.
Vũ hội mỗi tháng tổ chức một lần, hấp dẫn du khách đến từ các nơi đến ngắm cảnh, thu được cũng khá nhiều phúc lợi.
Buổi tối, Lãnh Tư Thần cùng Cung Hiền Anh quyết định ở lại khách sạn.
Trong phòng hai người, Lãnh Tư Thần mới vừa nằm xuống đã bị Cung Hiền Anh kéo lên.
Cung Hiền Anh hai tay chống nạnh nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi, nói: “Anh không phải là muốn ngủ chứ?”
Lúc này mới mấy giờ a!
Không phải nói mang cô đến chơi đùa sao!
Lãnh Tư Thần liếc xéo cô một cái, thần sắc rất không vui, nói: “Tôi nói rất nhiều lần rồi, lúc không có những người khác, đừng tùy tiện chạm vào tôi.”
Cung Hiền Anh vừa thấy anh nhìn mình với ánh mắt như nhìn đồ dơ bẩn liền trong cơn giận dữ, quát: “Cắt, ai thèm đụng chạm vào anh a! Anh người đàn ông này thật là phiền toái khiến người ta phẫn nộ! Tôi nói cho anh biết, bộ dáng này của anh, cho dù tìm được cô gái kia, cô ấy cũng sẽ không thích anh!”
“Không cần cô lo lắng.”
“Anh cho rằng tôi muốn lo lắng a! Thật không hiểu nổi một người đàn ông như anh sao có thể có người thích!”
Cung Hiền Anh không chút nào kiêng kị mà ở trước mặt Lãnh Tư Thần thay quần áo, sau đó xoa eo, ngữ khí hưng phấn nói: “Nghe nói đêm nay có vũ hội hóa trang rất long trọng, tôi muốn đi ra ngoài chơi! Hừ, anh một mình ở lại đi!”
Cung Hiền Anh đi được năm phút đồng hồ, Lãnh Tư Thần ngồi dậy, xoa xoa ấn đường, đứng lên đi ra ngoài.
Anh cũng không biết mình là chuyện như thế nào, giống như là mê muội, bóng dáng thoáng qua lúc ban ngày không ngừng xuất hiện trong đầu anh, quấy nhiễu khiến tâm thần anh không yên.
Là bởi vì quá mức tưởng niệm sao?
Trước kia anh cũng thường xuyên nhận lầm người, nhưng lúc này đây cảm giác lại vô cùng mãnh liệt.
Lãnh Tư Thần dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó dạo bước ra cửa.
Đêm nay xác thật rất náo nhiệt, ban ngày vẫn là thôn trấn yên lặng lúc này lại một mảnh náo nhiệt hoan thanh tiếu ngữ.
Xem ra Lương Khiêm nói không sai, nơi này kinh doanh cũng không tệ lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...