Âu Minh Hiên tức giận đến cả người run rẩy, kịch bản là tự anh chuẩn bị, nghiêm túc ghi chép cho cô, kết quả cô lại đối đãi như vậy, ngay cả xem cũng chưa xem một cái.
“Chú, chú ít nói vài câu đi!” Nam Cung Mặc nhìn không được, lôi Âu Minh Hiên đi.
Chẳng lẽ chú không có phát hiện, hôm nay sắc mặt chị thật sự rất không thích hợp sao?
“Tôi vì cái gì phải ít nói vài câu, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?” Âu Minh Hiên cố ý lớn tiếng nói.
Nam Cung Mặc bất đắc dĩ nói, “Vậy chú muốn như thế nào? Đem chị ấy làm cho tức giận đi rồi, chú diễn vai nữ chính?”
“Tôi diễn thì tôi diễn!” Âu Minh Hiên lập tức nói.
Nói xong phát hiện tất cả mọi người đều như lang tựa hổ mà nhìn mình, Âu Minh Hiên đen mặt ho nhẹ một tiếng.
Nam Cung Mặc thật là lười khuyên cái người mất đi lý trí này, chỉ là hạ giọng nói một câu: “Chú đã quên mục đích của chúng ta?”
“Chính là bởi vì vậy tôi mới càng tức giận, chúng ta làm mọi thứ đều vì cô ấy, còn cô ấy thì sao? Cô ấy có cảm kích sao? Cô ấy căn bản là một chút cũng không để bụng!” Âu Minh Hiên bực bội mà kéo cà vạt xuống.
Nam Cung Mặc vội vàng thắt lại cho anh, nói: “Đừng phá hư trang phục! Chú nói một câu đi! Diễn hay không diễn? Chú nếu lại nháo như vậy, để tự tôi đóng nam chính!”
“Tôi nháo? Lại thành tôi sai rồi?” Âu Minh Hiên vừa muốn thao thao bất tuyệt mà mắng một phen ——
“Ba ba, ôm một cái ~”
Đột nhiên, thanh âm điềm mỹ của Lạc Lạc vang lên, là Tần Mộng Oanh tới.
Âu Minh Hiên lập tức thu lại vẻ mặt hung thần ác sát, dang hai tay muốn ôm Lạc Lạc.
Tần Mộng Oanh lại nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, mỉm cười đi đến trước mặt Hạ Úc Huân, nói: “Nghe nói các người diễn kịch, chị tan ca sớm chạy tới, mang theo Lạc Lạc cùng đến xem!”
Thành viên nhóm kịch nghe vậy tất cả đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cô bé kia gọi học trưởng…… Ba ba?
“Cám ơn chị Mộng Oanh cổ động!” Hạ Úc Huân mỉm cười, cầm tay nhỏ của Lạc Lạc.
Lạc Lạc chớp chớp mắt, đột nhiên liền khóc òa, ló người ôm cổ Hạ Úc Huân, gọi: “Chị Tiểu Huân……”
“Lạc Lạc làm sao vậy?” Hạ Úc Huân ôm lấy Lạc Lạc.
“Tiểu Huân không khóc không khóc ~” Lạc Lạc vừa khóc vừa thương tâm nói.
“Nha đầu này u mê rồi sao?” Âu Minh Hiên nói một câu.
Tần Mộng Oanh trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cũng kỳ quái mà nhìn Lạc Lạc, hỏi: “Lạc Lạc, chị Tiểu Huân không có khóc a!”
Hạ Úc Huân lại bởi vì những lời này của Lạc Lạc hốc mắt đau xót, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, ôm Lạc Lạc, nói: “Lạc Lạc, chị…… Không khóc…… Chị là vì kịch bản sắp diễn, cho nên đang ấp ủ cảm tình……”
Tiểu hài tử tâm tư là trong sáng nhất, các bé nhìn thế giới không cần qua đôi mắt, mà là dụng tâm.
Lạc Lạc nhìn thấu lòng cô, bé nhìn thấy Hạ Úc Huân đang khóc trong lòng, khóc thật sự thương tâm rất thương tâm.
“Hừ, ấp ủ cảm tình, nhìn không ra em còn chuyên nghiệp như vậy!” Âu Minh Hiên hừ lạnh một tiếng.
“Ba ba hư, không được khi dễ chị Tiểu Huân!” Lạc Lạc ôm Hạ Úc Huân, vẻ mặt phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Âu Minh Hiên.
Hạ Úc Huân bị Lạc Lạc chọc cười, nói: “Chị Mộng Oanh, Lạc Lạc thật sự quá đáng yêu, về sau nếu em sinh con, liền cho làm con dâu em đi! Sinh con gái thì làm con gái nuôi của em!”
Thần sắc Tần Mộng Oanh cứng đờ, con dâu?
Nếu ngày sau người cô gả là Âu Minh Hiên, Lạc Lạc sao có thể làm con dâu cô……
Thấy bảo bối chính mình đào tim đào phổi cưng chiều Lạc Lạc cư nhiên cũng nói giúp Hạ Úc Huân, Âu Minh Hiên hiện tại nóng nảy như một con sư tử bị chọc giận.
Mọi người thấy vẻ mặt anh đáng sợ như vậy, tuy rằng tò mò thân phận Tần Mộng Oanh, nhưng cũng không dám tiến lên hỏi, đành phải ngầm suy đoán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...